Thực Cốt Sủng Ái: BOSS Quá Hung Mãnh

Chương 120: Chương 120: Dại dột cũng có thể.




Chương 120: Dại dột cũng có thể.

Editor: Chi Misaki

Tuy ông ta đã nói như vậy nhưng Nhạc Tuyết Vi vẫn rất sợ, hai tay níu chặt lấy lễ phục, không dám nói gì, tận lực kéo dài khoảng cách với ông ta.

“Aizzz, Hàn Tam Thiếu sao không đi cùng cô? Không phải cô đến cùng cậu ta sao?”Phong Túc tựa hồ như không nhận ra sự kháng cự của Nhạc Tuyết Vi, một chút ý tứ tránh ra cũng không có, ngược lại còn bắt chuyện với cô: “Cô xem, Tam Thiếu chính là đang ôm người phụ nữ khác khiêu vũ nha!”

Theo hướng Phong Túc chỉ qua, Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu liền nhìn thấy Hàn Thừa Nghị thực sự ôm một người phụ nữ xinh đẹp khác trong sân nhảy, hai người dựa sát vào nhau vừa nói vừa cười!

Hừ...Nhạc Tuyết Vi bĩu môi, trong lòng cực kỳ buồn bực, vừa rồi lúc anh vào cửa, ánh mắt còn nhìn qua chỗ cô đấy!

“Như thế nào? Cãi nhau với Hàn Tam Thiếu sao?” Phong Túc phát hiện ra Nhạc Tuyết Vi có chút không thích hợp, trên thực tế, ông ta đã sớm chú ý tới cô rồi, đêm nay cũng chưa từng nhìn thấy cô ở cùng với Hàn Thừa Nghị: “Cô với Tam Thiếu vẫn ở bên nhau chứ?”

“Không có! Đã sớm chia tay rồi !” Nhạc Tuyết Vi thở hổn hển nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị vẫn đang ôm người ở giữa sàn nhảy, không kiêng nể gì nói ra những lời này.

Trong mắt Phong túc lóe lên tia sáng, bên môi nhếch lên thành ý cười: “Nha, thì ra là vậy! Không cần khổ sở, Tam Thiếu người này vẫn luôn đối với phụ nữ như thế... Cũng không có kiên nhẫn, nếu không thì giờ cậu ta cũng chẳng đứng ở kia?”

Nói xong, tiện tay cầm lấy một ly cocktail trên bàn đưa đến bên môi Nhạc Tuyết Vi.

“Nào, uống một chút đi.”

Hai mắt Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị, Phong Túc đưa cái gì qua cô cũng không biết liền hồ đồ mà nhận lấy.

“Uống đi!” Phong Túc ở một bên thúc giục cô.

“Uh`m. Cám ơn.” Nhạc Tuyết Vi bưng ly lên uống một ngụm, cảm thấy hương vị có chút lạ: “Ồ, đây là đồ uống gì vậy? Không giống nước trái cây nha!”

Phong Túc ngẩn ra, nha đầu kia ngay cả cocktail cũng không biết? Thật sự là quá đơn thuần rồi.”Tôi cũng không rõ lắm, là đồ Biên gia tự làm đi! Mùi vị được chứ?”

“Uh`m, ngọt ngọt, hương vị có chút khó nói.” Nhạc Tuyết Vi tò mò giống như đứa trẻ, lại uống thêm ngụm nữa sau đó gật đầu: “Rất được, so với đồ uống bình thường ngon hơn.”

Phong Túc cười thầm, đương nhiên là hơn đồ uống bình thường rồi, đây là rượu mà.

“Uống ngon thì uống thêm vài ly đi, dù sao cũng chỉ là đồ uống, không sao cả.” Phong Túc lại bưng thêm mấy ly cocktail qua, chọn những ly có mùi vị không tồi lại đặc biệt có tác dụng chậm, từng bước từng bước lừa cô uống.

Nhạc Tuyết Vi không thể uống được rượu trắng, uống hết hai ly liền cảm thấy không ổn, đầu óc choáng váng, bước chân bắt đầu mơ hồ, thân thể nghiêng ngả, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Phong Túc vội vàng ôm người vào trong ngực: “Làm sao vậy? Sao đã đứng không nổi rồi?”

“Cái đồ uống này...” Nhạc Tuyết Vi ôm lấy huyệt Thái Dương, lời nói đứt quãng: “Không đúng, đây không phải là đồ uống bình thường, là rượu! Tôi... Tôi một giọt rượu cũng không thể uống!”

Phong Túc vừa nghe liền thấy mừng rỡ không thôi! Ông ta còn đang nghĩ xem phải làm sao mới có thể chuốc cho Nhạc Tuyết Vi say khướt mang đi, không nghĩ tới cô lại không thể uống rượu? Quả thực quá tốt! Từ lần trước không đoạt được cô, ông ta vẫn luôn nhớ mãi không quên, không nghĩ lại gặp được cô ở đây.

Trước kia còn kị cô là phụ nữ của Hàn Thừa Nghị, nhưng hiện tại nếu bọn họ đã chia tay, vậy ông ta cũng không ngại nhặt lại đồ của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi lần này ông ta định rồi!

“Ai nha, kia phải làm sao bây giờ? Cô xem, cô cũng không nói... Tôi thật không biết a! Như vậy tôi đỡ cô đi nghỉ một chút nhé?” Phong Túc làm bộ quan tâm đỡ Nhạc Tuyết Vi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.