Chương 274: Đứa nhỏ gặp chuyện không may
Editor: Chi Misaki
Đêm khuya, Hồ Hương Tuyền, bên trong phòng làm việc của Hàn Thừa Nghị.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hàn Thừa Nghị đi đến trước tủ rượu, rót một ly rượu whisky uống cho tỉnh táo đầu óc, đêm khuya bị đánh thức, trong đầu rất mơ hồ, anh cần một chút rượu để kích thích.
Nghê Tuấn khẽ chau mày nói: “Tam Thiếu... Không biết là ý của Kiều tiểu thư, hay là ý của Hàng Trạch Hạo, dự án hợp tác cung cấp vũ khí của chúng ta gặp rất nhiều vấn đề.”
“Vấn đề?” Hàn Thừa Nghị uống một ngụm Whisky, hỏi: “Vấn đề gì?”
“Hàng Trạch Hạo vẫn chậm trễ không ký phát lệnh Tổng Thống.”
Nghê Tuấn vừa dứt lời, bàn tay cầm ly rượu của Hàn Thừa Nghị bỗng khựng lại, thân thể cũng cứng nhắc theo, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, bên môi xuất hiện ý cười châm biếm khó có thể nhận ra: “Thật đúng là... Tới rồi sao? Đầu óc Hàng Trạch Hạo vẫn còn tỉnh táo chứ? Cả nước C này, ngoài Hàn gia, còn có người có thể đảm nhận được trọng trách cung cấp vũ khí sao?”
“Vâng, thuộc hạ cũng cho rằng như vậy, nhưng nếu Hàng Trạch Hạo muốn dùng chuyện này để uy hiếp Tam Thiếu người, cũng không phải là không có khả năng!”
Hàn Thừa Nghị hơi ngẩng cổ, uống sạch ly rượu Whisky trong tay, sau đó “ choang” một tiếng, cả ly rượu liền biến thành những mảnh vỡ nằm trên mặt bàn, trong đôi mắt màu nâu xuất hiện một tia cuồng dã: “Tốt thôi, muốn chơi?! Tôi liền cùng ông ta chơi đùa! Đã lâu không chơi trò nào kích thích như vậy rồi, tôi ngược lại muốn nhìn xem, nếu tôi không làm thì ai dám làm gì tôi?”
Hàn gia vốn dĩ có thể đứng vững ở đế đô, trở thành một trong tứ đại gia tộc đứng đầu, một trong số những nguyên nhân quan trọng nhất đó là, Hàn gia là nơi cung cấp vũ khí đặc biệt ở nước C, hàng năm vẫn chịu trách nhiệm cung cấp một số lượng lớn vũ khí cùng trang thiết bị tối tân hiện đại cho căn cứ.
Năm đó, Hàn gia sở dĩ bị thua cũng là do bị người hãm hại, lúc đó Tổng Thống còn không phải Hàng Trạch Hạo mà cha của Hàng Trạch Hạo.
Về nội tình của sự kiện kia, Hàn Thừa Nghị cũng không phải là hiểu rõ mọi chuyện, những người liên quan là cha của Hàn Trạch Hạo, anh trai của Hàn Thừa Nghị, còn có người hãm hại Hàn gia, tất cả bọn họ đều không còn trên đời, cho nên rốt cuộc thì chuyện xảy ra như thế nào, không một ai biết rõ.
Mà Hàn Thừa Nghị ở trong cửu tử nhất sinh năm 20 tuổi ấy tiếp quản Hàn gia, vào lúc mọi người nhất trí cho rằng Hàn gia đã không còn hy vọng nào nữa, thì anh chẳng những lấy lại mọi thứ thuộc về Hàn gia, mà còn làm cho tài lực và thế lực của Hàn gia trở nên hùng mạnh hơn cả lúc cha cùng anh trai anh còn sống, khiến cho người ta không khỏi đỏ mắt ghé nhìn.
Hiện tại nguy cơ giống như 14 năm trước một lần nữa lại xuất hiện, máu trong người Hàn Thừa Nghị liền sôi sục, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng kích thích, giống như là vừa mới rời xa khu vực săn sói hoang chợt ngửi thấy mùi máu tanh... Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Tại vườn hoa bên trong Dinh Tổng Thống,.
Hàn Thừa Nghị dõi mắt nhìn vị trí cách đó không xa, Hàng Trạch Hạo đang cùng vợ của ông ta tắm nắng.
Hàn Thừa Nghị không nhìn trực diện bọn họ, bọn họ đưa lưng về phía anh. Hàn Thừa Nghị có thể nhìn thấy ông ta vô cùng săn sóc cho vợ của mình, thỉnh thoảng cúi đầu hoặc nhỏ giọng nói chuyện bên tai bà ấy, hoặc khẽ hôn nhẹ lên khuôn mặt bà ấy, Hàn Trach Hạo đối xử với vợ mình đúng như những gì báo trí tuyên truyền, vô cùng tốt.
Là vì thật lòng yêu thương vợ mình nên mới quan tâm để ý vợ mình như thế đi!
Hàng Trạch Hạo đứng lên, dặn dò hộ lý chăm sóc cho vợ mình xong, lúc này mới xoay người đi về phía Hàn Thừa Nghị.
Chút mềm lòng mới thoáng qua liền biến mất, Hàn Thừa Nghị khách sáo, lễ độ nói: “Ngài Tổng Thống.”
“Hàn Tam Thiếu.” Hàng Trạch Hạo khẽ gật đầu, chỉ vào chiếc ghế dây mây, ý bảo Hàn Thừa Nghị ngồi xuống.
Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười khẽ: “Hàn mỗ có lẽ không tiện ngồi rồi, không dối gạt ngài, tuy Hàn mỗ không giống ngài Tổng Thống đây một ngày kiếm bạc tỷ, nhưng công ty nhỏ của Hàn gia vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, ngài Tổng Thống có việc xin cứ dặn dò.”
Hai người nhìn nhau thản nhiên cười, chỉ cần qua ánh mắt cũng đã hiểu trong lòng đối phương muốn gì.
“Ồ, Tam thiếu còn bận nhiều việc sao? Gần đây tôi cũng rất bận... Nhưng mà đàn ông có bận thế nào thì cũng phải trông nom chuyện gia đình nhé, cho nên cậu xem, tôi còn bớt thời gian đến phơi nắng cùng A Từ đây này.” Hàng Trạch Hạo dừng lại một chút quan sát Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị chỉ cười không nói, cũng không hề tiếp lời.
Hàng Trạch Hạo có chút không vui: “Tam Thiếu, cậu có bận rộn thế nào cũng phải giành chút thời gian ở bên cạnh Vũ Vi chứ, cậu nói xem? Bằng không, Vũ Vi vẫn luôn quấn lấy tôi, hờn giận với tôi, tôi lại càng thêm bận nha, có một số việc không tránh được phải xử lý sớm, cậu nói có phải không?”
Lời này chẳng khác nào là đang cảnh cáo Hàn Thừa Nghị, muốn lấy được lệnh Tổng thống, trước cứ đi gặp Kiều Vũ Vi đi đã!
Quyền chủ động hiện tại đang nằm trong tay Hàng Trạch Hạo, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể nén giận, ép mình nở nụ cười, đáp: “Vâng, ngài nói phải.”
Hàng Trach Hạo hài lòng gật đầu: “Đã như vậy nếu cậu có việc bận gì thì cứ làm cho xong đi! Xong việc, nhớ trở về sớm gặp Vũ Vi đấy.”
“Vâng.” Hàn Thừa Nghị đáp, hai hàm răng thiếu chút nữa thì bị ghì nát!
Bất đắc dĩ, hôm nay Hàn Thừa Nghị chỉ có thể trở về Trường Hạ.
Sáng sớm Kiều Vũ Vi đã biết được chuyện này từ chỗ Hạng Trạch Hào, cho nên Hàn Thừa Nghị vừa vào cổng, cô ta liền vui mừng chạy ra nghênh đón:“Thừa Nghị, anh đã về?”
Hàn Thừa Nghị lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, cười khẽ: “Đã về? Kiều Vũ Vi, những lời này hình như là không tới phiên cô nói. Nơi này là Hàn gia, không phải Dinh Tổng Thống, có cần tôi nhắc lại cho cô biết không? Cô là khách, không phải là chủ nhân.”
“Anh...” Kiều Vũ Vi bị chọc tức, nụ cười trên mặt dần trở nên cứng nhắc.
Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn, sau đó nheo mắt khó hiểu hỏi cô ta: “Cô hao tâm tổn sức muốn tôi trở về, rốt cuộc thì cô muốn cái gì? Cô cho là, Hàn gia có thể đi đến bước đường này là chuyện dễ dàng sao? Tôi dễ bị cô thao túng sao?”
Trước đây, tuy Hàn Thừa Nghị không có tình cảm gì nhưng vẫn luôn nói chuyện khách khí với cô ta.
Chỉ có điều từ ngày cô ta nói cho Hàn phu nhân biết chuyện tình của Hàn Thiên Lỗi cùng Nhạc Tuyết Vi, thái độ của Hàn Thừa Nghị liền thay đổi hoàn toàn! Nhưng cô ta có nói sai gì sao? Nhạc Tuyết Vi chính là thông đồng với Hàn Thiên Lỗi làm bậy! Con nhỏ chết tiết kia, chỉ cần là nam nhân thì đều không chừa một ai.
Kiều Vũ Vi không nhịn được chỉ có thể làm bộ như vô tội, nói: “Thừa Nghị, anh đừng như thế... Chúng ta không nói những chuyện này nữa, anh ăn cơm chưa? Em cùng anh đi xuống...”
“Đủ rồi!” Hàn Thừa Nghị nhíu mày lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô ta: “Kiều Vũ Vi, tôi tự nhận bản thân có đủ kiên nhẫn đối với cô, còn muốn tôi phải nói lại bao nhiêu lần nữa? Tôi không có thứ tình cảm nam nữ kia với cô...”
“Em...” Kiều Vũ Vi cứng đờ, cười khổ nói: “Chưa từng có tình cảm nam nữ? Làm sao em lại không biết? Nhưng... Phu nhân sẽ không chấp nhận Nhạc Tuyết Vi, hơn nữa chỉ cần chúng ta kết hôn, tại đế đô này, Hàn gia sẽ giống như hổ thêm cánh...”
Hai tay Kiều Vũ Vi giữ chặt lấy Hàn Thừa Nghị, vẻ mặt bi thương cầu xin anh: “Thừa Nghị, em biết trước kia em làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng... Đã nhiều năm trôi qua, anh cũng chưa từng có ai đi? Hiện tại hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, phu nhân cũng cực kỳ hài lòng với em, Thừa Nghị...”
“Buông ra!”
Hàn Thừa Nghị nhíu chặt mi, đẩy Kiều Vũ Vi ra: “Những lời này, về sau cũng không cần nói nữa, Hàn Thừa Nghị tôi không đến mức phải dùng một cuộc hôn nhân để giành lợi ích về cho Hàn gia, muốn tôi kết hôn với cô, tuyệt đối không có khả năng!”
Nói xong, anh liền rảo bước đi lên lầu.
Bóng lưng cao lớn của anh rơi vào trong mắt của Kiều Vũ Vi khiến cô ta oán độc cắn chặt răng.
“Alo? Lương Giai Văn, tôi không làm nữa!” Kiều Vũ Vi quay người lại gọi điện thoại cho Lương Giai Văn: “Mỗi ngày tôi đều sống trong lo lắng sợ hãi, sợ thân phận bị vạch trần, lại còn chịu sự tức giận của Hàn Thừa Nghị ... Lúc trước tại sao tôi lại nghe lời của cô chứ!”
“Không làm? Được thôi, hiện tại cô đi nói cho Hàng Trạch Hạo biết cô là đồ giả mạo, phải nhắc nhở cô một chút, giả mạo con gái của Tổng Thống, đó là tội phải ngồi tù!” Lương Giai Văn không mặn không nhạt cảnh cáo, thật là người đàn bà ngu xuẩn: “Nếu còn xảy ra những chuyện thế này, về sau không cần gọi điện thoại cho tôi nữa!”
“Cô đừng cúp...” Kiều Vũ Vi nghe thấy âm thanh tít tít bên kia đầu dây điện thoại, trong lòng cực kì bất an, làm sao bây giờ? Lần này cô thực sự là chơi lớn rồi, đã đâm lao đành phải theo lao thôi!
Ban đêm, Nhạc Tuyết Vi nhận được điện thoại quốc tế đường dài từ Nguyễn Đan Ninh ở nước A.
“Alo? Đan Đan, sao lại gọi điện giờ này? Có phải Đại Bảo, Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì không?” Nhạc Tuyết Vi nhìn thời gian, tính ra ở nước A bên kia đang là rạng sáng, bình thường Nguyễn Đan Ninh sẽ không bao giờ gọi điện thoại vào lúc này, cơn buồn ngủ trong cô lập tức biến mất.
“Tuyết Vi! Tuyết Vi, tớ có lỗi với cậu!” Nghe qua giọng nói Nguyễn Đan Ninh vô cùng lo lắng, da đầu Nhạc Tuyết Vi không khỏi run lên.
Cô vội hỏi: “Đan Đan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại Bảo Tiểu Bảo thế nào?”
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không có việc gì. Ngày hôm qua Tiểu Bảo đi làm trị liệu, không có đi nhà trẻ, chỉ có một mình Đạo Bảo đi, nhưng mà...Lúc tan học, mẹ tớ đi đón Đại Bảo, đến trường bọn nhỏ đều được cha mẹ đón hết, chỉ có không nhìn thấy bóng dáng Đại Bảo đâu! Mẹ tớ lập tức gọi điện thoại cho tớ, tớ chạy đến nhà trẻ lật tung cả trường cũng không thấy Đại Bảo đâu!”
Nghe Nguyễn Đan Ninh nói, Nhạc Tuyết Vi chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nát! Người liền từ trên giường ngã xuống đất, vừa nói chuyện vừa chuẩn bị vài thứ, cô phải lập tức rời đế đô đến nước A!
“Vậy bây giờ thì sao? Báo cảnh sát chưa?”
“Còn chưa báo, thời gian quá ngắn, cảnh sát sẽ không nhận! Bọn tớ đã tìm khắp mọi nơi có thể rồi, nhưng một chút tin tức cũng không có! Tuyết Vi, làm sao bây giờ? Đều tại tớ không tốt, đáng nhẽ phải là tớ đi đón Đại Bảo, nhưng vì tớ có cuộc họp gấp, cho nên mới để mẹ tớ đi đón, lúc mẹ tớ đi đón lại hơi trễ một chút...”
“Cậu đừng nói thế, việc này làm sao có thể trách cậu?”
“Tuyết Vi, cậu ở bên đó có thể nghĩ ra cách nào không? Nhà Lương Tư Văn ở đế đô không phải rất có thế lực sao? Còn có Hàn Thừa Nghị... Tuyết Vi, vì con, cậu đi cầu Hàn Thừa Nghị đi?”
Trong đầu Nhạc Tuyết Vi liền trở nên bối rối, nghe Nguyễn Đan Ninh nói, cô lập tức gật gật đầu: “Được! Tớ biết rồi, hiện tại tớ liền đi!”
Cúp điện thoại, trong đầu Nhạc Tuyết Vi như muốn vỡ ra, dưới chân mềm nhũn. Đại Bảo đã mất tích được một thời gian rồi, không biết có gặp nguy hiểm không nữa? Hiện tại không phải là lúc cô nên suy xét đến phản ứng của Hàn Thừa Nghị sau khi biết mình có con sẽ như thế nào! Từ đế đô đến nước A, nhanh nhất cũng phải mười mấy giờ, Đại Bảo gặp nguy hiểm, người làm mẹ như cô chỉ muốn con mình được bình an!
Nhạc Tuyết Vi cầm điện thoại lên, giữa Lương Tư Văn cùng Hàn Thừa Nghị cô đã đã chọn Hàn Thừa Nghị. Dù sao, Hàn Thừa Nghị cũng là cha ruột của đứa bé, đến nước này chỉ sợ cũng không giấu được nữa rồi. Cô vừa bấm dãy số của Hàn Thừa Nghị, vừa đi ra ngoài.
Nhưng người tiếp điện thoại lại không phải là Hàn Thừa Nghị, bên kia đầu dây truyền đến giọng nói của Kiều Vũ Vi:“ Alo? Nhạc Tuyết Vi, đêm hôm khuya khoắt, cô gọi điện thoại tới có việc gì?”