Editor: Chi Misaki
Sau khi cãi nhau với Cừ Lễ Dương, Nhạc Tuyết Vi trở lại phòng học liền khóc nấc lên.
Trên giảng đường, bà già dạy “Lịch sử nghệ thuật Châu Âu” nước miếng vẫn còn đang tung tóe, cô thì ở phía dưới khóc không thành tiếng, Nguyễn Đan Ninh yên lặng lấy khăn tay đưa cho cô, đứa nhỏ đáng thương, cuối cùng cũng khóc ra rồi! Kìm nén lâu như vậy, cũng nên khóc một lần cho sảng khoái thôi.
Hi vọng đứa nhỏ này nhớ kỹ bài học kinh nghiệm lần này, về sau lúc tìm đàn ông cũng nên cảnh giác cao độ!
...
Hôm nay là cuối tuần, đến tối Nhạc Tuyết Vi mới trở lại nhà.
Hòan cảnh gia đình Nhạc Tuyết Vi cũng thuộc hạng khá giả, cha của Nhạc Tuyết Vi là hiệu trưởng Kiều Vạn Đông, cả đời gắn bó với nghề giảng viên, chỉ riêng tiền nhuận bút hàng năm cũng đã đủ dư dả rồi. Thế nhưng trong trường học không một ai biết Nhạc Tuyết Vi lại là con gái của Hiệu trưởng, liền ngay cả bạn tốt Nguyễn Đan Ninh cũng không biết. Không phải là Nhạc Tuyết Vi khiêm tốn, mà là trong lòng cô, người kia đã sớm không còn là cha cô nữa.
Cha của Nhạc Tuyết Vi- Kiều Vạn Đông mang họ 'Kiều', nhưng Nhạc Tuyết Vi lại mang họ ‘Nhạc’.Cô không phải vừa sinh ra đã mang họ ‘Nhạc’, chẳng qua năm ấy khi mẹ cô qua đời cô liền đổi họ, mẹ cô họ ‘Nhạc’. Năm mẹ cô qua đời, Nhạc Tuyết Vi mới được 6 tuổi.
6 tuổi Nhạc Tuyết Vi cô đã nhận thức được mẹ mình không còn, vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.
Cô bé nhỏ Tuyết Vi còn đang chìm trong nỗi đau mất mẹ chưa lâu, cha cô liền mang theo mẹ kế cùng con gái của bọn họ xuất hiện tại Kiều gia, con gái của bọn họ tên là Kiều Vũ Vi, còn lớn hơn Tuyết Vi 1 tuổi, nói cách khác, cha cô đã phản bội mẹ cô ngay từ khi cô còn chưa có mặt trên thế gian này.
6 tuổi Nhạc Tuyết Vi đã tự mình thu thập hành lý, im hơi lặng tiếng rời khỏi Kiều gia, chuyển đến sống cùng bà ngoại, từ đó cô cũng đổi thành họ ‘Nhạc’ ... Về sau, ở trong thế giới của cô, liền không có từ ‘Cha’ nữa rồi!
Nhạc Tuyết Vi là do bà ngoại nuôi lớn, thỉnh thoảng bị ép buộc, không còn cách nào khác cô mới phải tới nơi này ‘Xem’ Kiều Vạn Đông, cũng chỉ là đến xem mà thôi, về cơ bản thì hai cha con đã không còn gì để nói, càng chưa nói tới cái gì mà tình cảm cha con, hơn nữa mỗi lần đều là Kiều Vạn Đông gọi cô tới, chứ cô tuyệt đối không bao giờ chủ động tới.
Một tháng trước Kiều Vạn Đông gọi điện thoại , tin nhắn các kiểu thúc giục Nhạc Tuyết Vi về nhà ăn cơm. Nhạc Tuyết Vi lấy đủ cớ để từ chối, nhưng chối không được nên hôm nay cô mới có mặt tại đây.
Nhạc Tuyết Vi không có chìa khóa cửa nhà họ Kiều, cô đứng ở trước cổng nhấn chuông cửa, là dì Ngô ra mở cửa cho cô.
“Dì Ngô mạnh khỏe ạ!”
Dì Ngô xoa bóp khuôn mặt của Nhạc Tuyết Vi, cười đáp: “Cuối cùng cũng đồng ý đến đây rồi hả, cháu- cái đứa nhỏ này thật không nhớ dì sao?”
“Nhớ chứ ạ, cháu nhớ muốn chết!” Nhạc Tuyết Vi nhảy lên ôm lấy dì Ngô, ở trên mặt bà in xuống một nụ hôn vang dội.
Cả đời dì Ngô đều làm ở nhà bọn họ, bà chính là nhìn Nhạc Tuyết Vi lớn lên từng ngày, tình cảm của hai người thật không khác gì tình cảm mẹ con, nhất là kể từ khi mẹ của Nhạc Tuyết Vi qua đời, Kiều gia trừ bỏ dì Ngô ra thì thực sự không còn ai thật lòng quan tâm đến cô nữa.
“A, Tuyết Vi đến rồi hả?”
Mẹ kế của Nhạc Tuyết Vi là Khang Tuệ Trân từ trên lầu đi xuống, bà ta cũng đã hơn 40 tuổi nhưng vì bảo dưỡng tốt mà xem ra còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, cuộc sống của phu nhân hiệu trưởng nhiều năm qua an nhàn sung sướng quả nhiên là không nói dối.
“Uh`m.” Nhạc Tuyết Vi hừ một tiếng, xem như đã trả lời.
“Hôm nay về nhà có việc gì vậy? Có phải thiếu tiền không?” Khang Tuệ Trân quả thực có bộ dáng của một người mẹ hiền từ, giống như cực kỳ quan tâm đến Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi không chút khách khí đáp trả bà ta: “Tôi không đủ tiền thì như thế nào? Là tôi thiếu của Kiều gia các người một đồng tiền sao? Đừng nói giống như đã đưa tôi mấy vạn vậy.”
“Là anh bảo con bé về.” Nhạc Tuyết Vi còn chưa nói xong, cha của cô Kiều Vạn Đông đã từ bên ngoài cổng vòm đi vào, đối với câu hỏi vừa rồi của vợ mình, hiển nhiên là ông có chút không hài lòng.”Nơi này là nhà của Tuyết Vi, con bé không thể trở về sao?”
“Không phải, em không có ý này, anh xem anh lại hiểu nhầm em rồi!” Khang Tuệ Trân vội vàng giải thích, biểu tình trên mặt ngượng ngùng, tại nơi mà Kiều Vạn Đông không nhìn tới, bà ta hung hăng trừng mắt liếc Nhạc Tuyết Vi một cái.
Nhạc Tuyết Vi cũng đã thành thói quen, nhún vai coi như không thấy là được.
“ Hiệu trưởng Kiều tìm tôi có chuyện gì? Sắp tới kỳ thi rồi, tôi còn phải trở về ôn tập.” Ngụ ý là ông có chuyện gì thì mau nói đi!
Sắc mặt Kiều Vạn Đông cứng đờ, đưa cặp công văn trong tay cho Khang Tuệ Trân: “Tuyết Vi, con đừng vội trở về, đã rất lâu ba không gặp con rồi, buổi tối ở lại ăn bữa cơm nhé? Ba có chuyện muốn nói với con.”
Kiều Vạn Đông một bên vừa nói, một bên vừa nháy mắt với dì Ngô xin giúp đỡ: “Đúng vậy, đúng vậy a, ngồi xuống ăn bữa cơm, vừa ăn vừa nói.”
Xem như nể mặt dì Ngô, Nhạc Tuyết Vi không còn cách nào, đành phải gật đầu đồng ý.
“Tuyết Vi, đến đây, đây là món tôm con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.”
Nhạc Tuyết Vi yên lặng để miếng tôm Kiều Vạn Đông gắp cho cô sang một bên. Kiều Vạn Đông xấu hổ giơ chiếc đũa lên, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Nhạc Tuyết Vi một bên vừa uống canh, một bên vừa nói: “ Hiệu trưởng Kiều, thật xin lỗi, khẩu vị của tôi thay đổi rồi, từ lâu đã không còn thích ăn tôm nữa, con người ai cũng phải thay đổi.”
“Ách, vậy con thích ăn gì? Ba gắp cho con.” Kiều Vạn Đông cố gắng lấy lòng con gái.
Nhạc Tuyết Vi mệt mỏi nhìn Kiều Vạn Đông: “ Hiệu trưởng Kiều, ngài không phải là nên nói những điều cần phải nói sao? Nói mau đi, tôi cũng sắp ăn xong rồi.”
“Ừ, ba là muốn hỏi con, con cũng đã học Đại học năm 3, về sau có dự định gì không? Con học thiết kế, sau này tốt nhất vẫn là ra nước ngoài học tập, chứ học ở trong nước cũng không tốt.
“Ha ha.” Nhạc Tuyết Vi cười nhạo một tiếng, ánh mắt có chút thâm ý liếc nhìn mẹ kế Khang Tuệ Trân, “Nói như vậy tức là Hiệu trưởng Kiều ngài có ý định muốn đưa tôi ra nước ngoài du học?”
Kiều Vạn Đông lập tức gật đầu khẳng định: “Đó là điều đương nhiên, con có dự định gì thì nhanh nói ra, bắt đầu từ bây giờ ba sẽ thay con chuẩn bị, sớm mà nói, con cũng sắp năm tư rồi, trước khi vào học liền có thể ra nước ngoài, dù sao năm thứ tư cũng không có khóa học nào, ra nước ngoài sớm một chút là có thể học thêm được một chút.”
Thời điểm Kiều Vạn Đông nói ra những lời này, sắc mặt Khang Tuệ Trân đã trở nên cứng ngắc vô cùng khó coi.
Nhạc Tuyết Vi biết, Khang Tuệ Trân sẽ không thể nào chịu được việc Kiều Vạn Đông tiêu tiền phung phí trên người cô, Khang Tuệ Trân hận không thể đem những thứ tốt nhất trên đời này cho con gái của bà ta Kiều Vũ Vi. Kiều Vũ Vi từ khi học trung học đã bị đưa ra nước ngoài, hiện tại Nhạc Tuyết Vi đi du học, bà ta đương nhiên là xót của.
Ở tại Kiều gia, thật đúng như là đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
Nhạc Tuyết Vi đặt bát xuống đứng dậy: “ Hiệu trưởng Kiều, tương lai của tôi không cần ông phải nhọc lòng lo lắng. Từ lúc tôi học tiểu học đến giờ cũng không lấy của ông một đồng tiền học, tiền sinh hoạt , hiện tại lại càng không cần ông phải nhúng tay vào. Ông …. Vẫn là nên đặt phu nhân đây vào trong tim đi!”
“Nhưng mà Tuyết Vi, tiền đi du học nước ngoài quá lớn, chỉ sợ bà ngoại con sẽ không chi đủ.” Kiều Vạn Đông tự biết hổ thẹn, hằng năm ông đều có gửi tiền sinh hoạt cùng tiền học cho bà ngoại Nhạc Tuyết Vi, nhưng đều bị Nhạc Tuyết Vi gửi trả về. Con gái nhỏ quật cường như vậy khiến cho người làm cha như ông không thể không đền bù.
“Hừ...” Nhạc Tuyết Vi lau miệng, nhếch mép cười nói, “Vậy cũng không cần ông phải quan tâm, bản thân tôi tự có cách, không còn việc gì chứ? Hiệu trưởng Kiều, tôi đây đành phải xin phép rồi.”
Ra khỏi cánh cửa Kiều gia, Nhạc Tuyết Vi nhịn không được mà hốc mắt ẩm ướt, cô thực sự là tự sỉ nhục bản thân mình, cô cùng Kiều gia đã sớm không còn quan hệ, lại vẫn ngu ngốc chạy tới đây chịu sự khinh bỉ! Thật sự là bị chính sự ngu ngốc của mình làm cho muốn khóc.