Editor: Ken aka Cụt chan
Beta: zizi
============================
Kiều Úc lạnh như băng ngồi ở trên giường đá, ngẩn người nhìn chằm chằm căn phòng tối đen.
Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Trần Âm đưa ra, có lẽ không lâu nữa hắn sẽ mang một đám người đến tìm mình đi.
Cậu cười khổ một tiếng, trong lòng tràn ngập bất an. Lần thứ hai trở lại bên cạnh Tây Sâm đồng nghĩa với cả đời này cho đến khi chết mới thôi nếu cậu còn sống được đến lúc ý, lão già đó có thể giết cậu một lần, thì đến ngày nào đó mất hứng cũng sẽ lại giết cậu lần thứ hai.
Gần vua như gần cọp, dã tâm của Tây Sâm sâu đến khó lường, với tính cách của hắn, nếu muốn giết ai đó, sau cùng ngay cả một khối thi thể hoàn chỉnh cũng không còn, nếu hắn biết cây đinh trong mắt hắn là cậu đây không những không chết mà còn sống rất tốt, có lẽ sẽ hận không thể đem cậu đốt thành tro, vì sao đến bây giờ còn chưa ra tay.
Cho nên, nếu như trong cuộc chiến chờ đợi này cậu thua, vì yên ổn nhất thời mà gia nhập tổ chức lần nữa, hậu quả rất khó lường.
Nghĩ tới đây, cậu nắm chặt tay, cắn chặt môi hạ quyết tâm trong lòng, cho dù bị Trần Âm giết cũng sẽ không lần thứ hai quay trở lại cái địa ngục trần gian kia.
Về phần Tùng Dung…… Đời này cậu nợ anh nhiều lắm, nếu có kiếp sau, thì dùng cả đời để báo đáp đi…
Lúc này, cửa phòng giam mở ra, mấy giáo đồ áo trắng im lặng tiến vào.
Kiều Úc nhắm mắt chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến mà thôi, hít sâu một hơi, cười nhẹ nói: “Trần Âm rốt cuộc chờ không nổi muốn nghe đáp án của tao?”
Đám giáo đồ không nói lời nào, mặt không chút thay đổi theo dõi cậu, vài người tiến lại đè tay chân Kiều Úc, những người còn lại đứng bao vây bên ngoài, đưa ra còng tay bằng xích sắt trói cậu lại.
Kiều Úc cũng không phản kháng mặc bọn chúng giở trò, “Trên người tao đã có nhiều xiềng xích như vậy, chúng mày không lẽ còn sợ tao chạy? Kêu Trần Âm ra đây, tao có chuyện muốn nói với hắn.”
Vài người vẫn không nói gì, tiếp tục động tác trên tay, Kiều Úc bị đám người đầu gỗ này làm cho tâm tình càng phiền não, cậu không kiên nhẫn quay đầu: “Các người có nghe không bọn đần độn? Gọi Trần Âm ra đây.”
“Ai, ba ngày không thấy tính tình mày nóng nảy hơn hẳn, bất quá tao lại không nghĩ tới mày muốn vội vã gặp tao như vậy.” Âm thanh Trần Âm từ xa truyền đến, khuôn mặt diễm lệ chậm rãi xuất hiện trước mắt.
Thần sắc Trần Âm hôm nay rất tốt, sắc mặt trắng nõn hồng hào, ánh mắt quyến rũ lộ ra thủy quang, không biết đã gặp chuyện gì cao hứng.
Kiều Úc vừa thấy hắn thì hừ lạnh một tiếng, “Đúng vậy, vài ngày không thấy mày càng thiên kiều bá mị, chúc mừng mày lại đi dùng cách của nữ nhân để nhanh chóng thăng tiến.”
Trần Âm khuôn mặt đột nhiên dữ tợn, hắn bước nhanh tiến đến, đạp một cước ngay ngực Kiều Úc, cậu gục mạnh đầu xuống, một búng máu phun ra.
“Kiều Úc, miệng lưỡi của mày ngày càng sắc bén, hôm nay đã là ngày thứ ba, có suy nghĩ kỹ chưa?”
Kiều Úc liếm máu ở khóe miệng, trong cổ họng sặc mùi máu tươi, ánh mắt đen như mực nhìn Trần Âm không chớp nói: “Cho dù có kiếp sau tao cũng sẽ không gia nhập tổ chức lần nữa, mày vẫn là đừng có nằm mơ.”
Trần Âm dường như đã sớm đoán được kết quả như vậy, ở trước mặt Kiều Úc bước từng bước thong thả, “Mày trước tiên không cần vội vã cho tao đáp án, cự tuyệt tao mày nên biết hậu quả như thế nào, cho dù mày không muốn sống, chẳng lẽ cũng không cần mạng của Tùng Dung hay sao?”
Kiều Úc kịch liệt ho khan, máu ở khóe miệng lại chảy xuống, cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên tường đá có vài tia sáng nhợt nhạt chiếu vào, bình tĩnh cất giọng nói: “Trần Âm tao biết rất thông minh, có một số chuyện tao muốn nói thẳng ra, thế nhưng mày hẳn là biết rõ hơn tao, tùy tiện giết một cảnh sát sẽ có hậu quả gì. Tùng Dung bị mất tích dưới sự chứng kiến của rất nhiều cảnh sát, mày nghĩ cảnh sát dễ dàng như vậy bỏ qua? Huống hồ tổ trọng án đã biết bí mật của quán bar Mê Hoặc, không bao lâu sau mày sẽ bị nghi ngờ, đến lúc đó mày nghĩ mày có thể yên ổn sao?”
Lông mi Trần Âm không thể khống chế được mà run rẩy, sắc mặt không đổi sau đó vừa cười vừa nói: “Cho dù như thế thật thì sao? Mày nghĩ tao với mày còn có thể sợ cảnh sát? Kiều Úc, lẽ nào mày ở trong sở cảnh sát quá lâu, nên đầu óc choáng váng rồi?”
“Mỗi người trong tổ trọng án đều không dễ đối phó, không tin lời tao nói mày cứ việc thử. Ân oán giữa tao và mày không cần liên lụy đến người khác, mày thả Tùng Dung đi, tao ở lại chỗ này, muốn giết như thế nào tùy mày.”
“Hahaha……” Trần Âm lớn tiếng cười ha hả, khóe mắt quyến rũ lộ ra quỷ khí: “Mày miệng lưỡi trơn tru nói nhiều như vậy đơn giản chính là không muốn Tùng Dung bị thương, yên tâm đi, tao chưa động đến một cọng tóc người đàn ông của mày, hắn hiện tại sống rất tốt, tao cũng không uy hiếp mạng nhỏ của hắn, thế nhưng thần kinh của hắn lại có vấn đề, về sau có thể biến thành tên ngốc hay không thì không biết trước được.”
Kiều Úc tâm tình lạnh đi mấy phần, “Mày có ý gì? Mày đã làm gì anh ấy?”
Trần Âm nhún nhún vai vẻ vô tội: “Mày đừng đổ oan tao, ta thật sự không làm gì hắn, không tin mày tự xem thử.”
Nói xong hắn lấy ra máy ghi hình để trước mặt Kiều Úc, “Mày cần xem thật kĩ, rất phấn khích đó.”
Trần Âm phất tay, giáo đồ áo trắng đi tới, ấn nút bật lên sau đó đứng sau lưng hắn.
Hắn nhếch mi lên, nâng tay vẽ lên viền mắt Kiều Úc: “Để tìm được nơi mà mày có thể thấy rõ ràng, tao cố ý đem người trói trên tường, lát nữa nếu quá cao hứng ngàn vạn lần đừng kêu quá lớn, hahaha……”
Trần Âm xảo trá cười lớn, mang giáo đồ áo trắng đi ra thạch thất.
Kiều Úc cả người bị dây xích trói trụ, thân thể cứng ngắc bị xoay thành tư thế quỷ đị, đầu động đậy một chút cũng khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào máy ghi hình trước mắt.
Trên bàn máy ghi hình từ từ khởi động, màn hình lớn chừng bàn tay lóe lên, ở phòng giam tối đen càng thêm thâm trầm, cùng thời khắc hình ảnh vừa hiện ra, Kiều Úc sửng sốt một chút, tiếp theo gương mặt thanh tú liền trở nên trắng bệch.
Màn hình chiếu bộ dáng phẫn nộ tàn bạo của một người, mà Tùng Dung đang bị trói trên tường thống khổ gào thét, biểu tình thống khổ cùng thanh âm giống dã thú như xé toạc phát ra từ chỗ bàn đá, giống vô số mũi tên đâm vào ngực Kiều Úc.
Gương mặt Tùng Dung trước kia luôn vân đạm phong khinh giờ đây đã vặn vẹo, ánh mắt đỏ ngầu, thân thể run rẩy kịch liệt, thống khổ đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Trong nháy mắt nước mắt Kiều Úc chảy xuống, cậu căn bản không thể nhìn thêm nữa, bất lực dùng sức gấp đôi, thân thể lại bị xiềng xích hung hăng trói chặt, nhìn thấy đoạn phim hiện ra một người có gương mặt giống mình như đúc, cậu cảm thấy được cả thế giới như sụp đổ.
Ở nơi đó tự mình chứng kiến, Tùng Dung rốt cuộc vì cậu đã chịu bao nhiêu đau khổ?
Chết, sỉ nhục, hủy diệt…… Tại nơi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời này, Tùng Dung trơ mắt nhìn ‘Dạ Tinh’ bị người làm nhục mà không thể can thiệp, quả thật so với sự thống khổ lạnh đến thấu xương này thì thà giết y còn dễ chịu hơn.
Những thứ này Kiều Úc hiểu, chính cậu là người nghĩ muốn im lặng bảo hộ y, thế nhưng hết thảy lại mang đến toàn bộ thống khổ lại là cậu, Kiều Úc run rẩy kịch liệt, nước mắt không tiếng động rơi xuống xiềng xích.
Nếu Tùng Dung cho đến bây giờ không quen biết mình, nếu lúc đó có thể chết trong cơn hỏa hoạn, biết đâu hai người đều không phải chịu hành hạ mà vui vẻ nhiều hơn.
Trong màn hình, hành vi man rợ còn đang diễn ra khiến cho người ta buồn nôn, chính là Kiều Úc cũng không nhìn được nữa, cậu nhắm mắt lại, khóc không thành tiếng.
Quên đi, so với việc để Tùng Dung không duyên cớ phải chịu hành hạ như tên đâm xuyên tim này, không bằng tự hủy chính bản thân mình, làm cho cả hai đều được giải thoát….
Máy ghi hình rốt cuộc dừng lại, cùng lúc đó Trần Âm đi vào phòng giam, cũng không nhìn đến Kiều Úc đang nổi điên, cậu chính là yên lặng cúi đầu, tóc rũ xuống trán che đi đôi mắt thanh tú, không đau không vui, giống một con rối bằng gỗ chết lặng.
Trần Âm có chút kinh ngạc nhướng mày, nhìn Kiều Úc nói: “Thế nào, còn tưởng không khuất phục? Mày hẳn đã rõ, tao không giết Tùng Dung, nhưng sẽ có biện pháp tra tấn hắn.”
Một giọt nước nhỏ xuống, rơi xuống vũng nước đọng trên mặt đất, nước bắn lên tạo thành bọt nước nhỏ, Trần Âm trong nháy mắt phân không rõ đó là mồ hôi của Kiều Úc hay là……. nước mắt.
Kiều Úc ngẩng đầu, để lộ gương mặt xinh đẹp của Lê Dạ Tinh, tái nhợt không chút huyết sắc, con mắt đen như mực không chớp nhìn chằm chằm người trước mặt, Trần Âm bị ánh mắt tĩnh lặng như vậy dọa sợ, không khỏi lui về sau một bước.
Làm bộ trấn tĩnh nói: “Kiều Úc, mày trong lòng Tùng Dung là đã chết, nếu hắn biết mày là tên giết người máu lạnh, còn có thể yêu mày sao? Mày hãy lưu lại cho hắn chút kí ức tốt đẹp về mày đi. Bằng không, đừng trách tao đem những chuyện mày đã từng làm ra nói hết với hắn.”
Kiều Úc run lên, nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười thê lương, “Trần Âm, mày thắng rồi, trò chơi này tao hoàn toàn thua………. Hiện tại tao không đã không còn gì cả, mày muốn sao thì tùy mày đi………”
Trần Âm kinh ngạc nhướng mày, nói: “Mày như vậy là đồng ý gia nhập tổ chức?”
Kiều Úc không khẳng định cũng không phủ định, nhìn chằm chằm Trần Âm nói: “Thả Tùng Dung, tao đi theo mày.”
Trần Âm qua một lúc sau mới cười điên cuồng: “Hahaha…… Tao cứ nghĩ Kiều Úc là một người đàn ông kiên cường, phẩm chất không dễ bị vấy bẩn, không nghĩ tới chỉ với một việc đơn giản thế này mà mày đã không chịu nổi, vì một người đàn ông mà có thể đi đến bước này, thật là mày sao! Được, tao đáp ứng mày, hôm nay liền thả Tùng Dung, mày cũng nên ngoan ngoãn theo tao đi gặp nghĩa phụ đi.”
Kiều Úc nhắm mắt lại, miệng vết thương trong lòng lại nứt ra chảy đầy máu, người khác chỉ biết nói cậu máu lạnh, lại không biết rằng cậu cũng sẽ đau lòng khi yêu.
Tùng Dung, cuộc đời này chỉ e là không có ngày gặp lại, Lê Dạ Tinh đã sớm chết, chúng ta không có ngày mai………