Thức Cốt Tầm Tung

Chương 16: Chương 16: Nghi đoan chi Tiêu gia đại trạch. (Đầu mối đầu tiên hướng về đại trạch Tiêu gia)




Editor: Ren thỏ

Beta: Tiểu Hồ

================

Kiều Úc như bừng tỉnh mở to mắt, vòng tay! Đúng rồi, cậu nhớ ra rồi! Xoay lưng kéo mở ngăn tủ bắt đầu điên cuồng tìm kiếm đồ vật, Tùng Dung không hiểu gì đi qua hỏi: “Cậu đang tìm cái gì vậy?”

“Hình! Hình chụp hiện trường vụ án ấy!” Kiều Úc không thèm quay lại trực tiếp đáp, “Anh còn nhớ lúc nãy Vương Đình có nói qua về cách ăn mặc của Lý Hiểu Mẫn vào ngày xảy ra vụ án không?”

Tùng Dung nhìn Kiều Úc, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên đập tay cái bộp, “Đúng rồi! Sao tôi lại không nghĩ ra chứ, Thư Tình, mau đem cho tôi bức hình chụp hiện trường vụ án!”

Một đám người bị Kiều Úc và Tùng Dung nói đến hồ đồ, Hạ Quân Chi một đầu sương mù hỏi lại: “Hai người đang nói cái gì thế, sao đột nhiên lại đòi xem ảnh hiện trường vụ án?”

Kiều Úc nhếch khóe miệng, mang tiếu ý nói: “Các anh còn nhớ lúc trước Vương Đình miêu tả cách ăn mặc của Lý Hiểu Mẫn hôm xảy ra chuyện không? Nếu tôi không nhớ nhầm thì cô ấy nói Lý Hiểu Mẫn mặc một chiếc váy rất đẹp, trang điểm, còn đeo chuỗi vòng tay thủy tinh mà mình thích nhất nữa, thế nhưng lúc tôi giải phẫu thi thể không thấy chiếc vòng kia, vậy thì nó đi đâu rồi?”

Lúc này Thư Tình đưa tấm ảnh chụp cho Tùng Dung, mọi người túm lại xem – quả nhiên, trên cổ tay thi thể không hề có chiếc vòng nào.

Tề Tích nhìn vẻ mặt hiểu rõ của mọi người, xoa xoa mũi tỏ vẻ không hiểu: “Tìm được chiếc vòng của cô ấy và việc Tiêu Viễn Chinh có phải là hung thủ không có liên quan gì đến nhau? Sao tôi không hiểu mọi người nói gì hết vậy.”

Kiều Úc hiếm khi nổi tính con nít nắm tóc Tề Tích, “Ngốc chết đi được, đồ vật trên người nạn nhân bị mất, chúng ta chẳng phải là có thể quang minh chính đại lấy lệnh khám xét, đi tìm Tiêu Viễn Chinh rồi sao. Nếu hắn ta dám phản kháng, chúng ta có thể kiện hắn tội cản trở người thi hành công vụ, còn không được nữa thì cứng rắn hơn, cho hắn ta nếm chút mùi vị, đến lúc bị truy cứu thì cứ ném cho hắn ta tội bạo lực cản trở chấp pháp, dù sao chúng ta cũng có lệnh khám xét, sợ gì!”

Tề Tích há to miệng, một mặt khâm phục nhìn Kiều Úc: “Oa, Tiểu Tinh, đến hôm nay anh mới phát hiện cậu MAN lắm nha, nói ra tiếng lòng bao lâu nay của anh rồi! Làm người ưỡng mộ cái phong tháy này của cậu nga? Ai da……” (chỗ này bạn Tề Tích nói ngọng)

Hạ Quân Chi cầm một cuốn sách cứ thế phang vào đầu Tề Tích, “Uốn thẳng lưỡi cậu rồi hãy nói chuyện!”

Kiều Úc ha ha cười lớn, quay đầu lại thấy Tùng Dung đang nhìn mình đầy hứng thú, nhướn mi khó chịu nhìn lại y, ai sợ ai chứ. Nhưng mà, Tùng Dung cư nhiên lại từ trên bản mặt than kia lộ ra nụ cười, còn hướng cậu giơ ngón cái khen ngợi nữa.

Tiến tới vài bước, Tùng Dung kề sát bên tai Kiều Úc thấp giọng nói: “Thật ra tôi đã muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi, đám cặn bã này cần phải được chỉnh lại một phen.”

Giọng nói trầm thấp êm tai mang theo chút tiếu ý, hơi nóng phả vào tai nhột nhột, Kiều Úc tức giận trợn mắt liếc y một cái, nhưng trong lòng lại nhịn không được cảm khái – giọng nói của tên khốn này cũng thật gợi cảm nha.

Tùng Dung câu lên một nụ cười xấu xa, đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, ho nhẹ hai tiếng, hồi phục bộ dạng diện vô biểu tình nói với Kiều Úc: “Đồng chí Lê Dạ Tinh, thân là cảnh sát nhân dân mà cậu lại coi thường pháp lý nói ra những lời này, sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cậu biết không? Kỉ luật tổ chức không phải trò trẻ con, về nhà viết bản kiểm điểm hai mươi ngàn từ ngày mai nộp lại cho tôi, nhớ chưa?”

Kiều Úc sững lại một chút mới phản ứng lại, tên Tùng Dung này từ đầu đã có ý muốn trù cậu, trước mặt người khác thì giả đò nghiêm túc, thật ra cũng chỉ là một tên lưu manh bất học vô thuật không hơn không kém! Tên hỗn đản này, tôi chúc anh sớm ngày tinh thần phân liệt.

Kiều Úc giận quá hóa cười, “Được, chỉ là bản kiểm điểm hai mươi ngàn chữ thôi mà, tôi sẽ viết. Nhưng mà lão đại ngài đây mai mốt buổi tối ra đường cẩn thận một chút, coi chừng gặp ma, buổi tối trước khi đi ngủ nhớ khóa kĩ cửa nẻo.” Nói không chừng sẽ có ngày tôi cầm dao kề cổ anh đấy.

Đương nhiên lời phía sau Kiều Úc không có nói ra miệng, nhưng Tùng Dung trông cũng không có vẻ đang giận, bản mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, thong thả cầm áo khoác lên: “Yên tâm, tôi không sợ ma giống cậu, cho dù có gặp ma thật thì cũng sẽ không chui vào lồng ngực người khác mà khóc om xòm đâu.”

Những lời này nói ra đặc biệt làm người khác liên tưởng đến nhiều thứ, Thư Tình huých huých Âu Dương, thấp giọng hỏi: “Chị có cảm thấy dạo này quan hệ của lão đại và Tiểu Tinh đặc biệt tốt không? Trước đây lão đại nói chuyện với cậu ấy tuyệt đối sẽ không lộ ra chút ý cười nào nha.”

Âu Dương chậc chậc hai tiếng, thần tình ái muội nhìn sang hai người đang giương cung bạt kiếm kia, nhịn không được hắc hắc cười: “Em thì biết gì, đây gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau.”

Tề Tích nhìn thoáng qua lồng ngực vững chãi kiên cố của Tùng Dung, lại ngó thân hình gầy gò như cây sào của Kiều Úc, tưởng tượng thử cảnh Dạ Tinh nép vào ngực Tùng Dung khóc, dùng nắm đấm mềm như bún của mình đấm vào ngực Tùng Dung, đột nhiên cảm thấy rùng mình, thế nhưng trong đầu lại nghĩ đến một câu – chim nhỏ nép vào người.

==============

Buổi trưa ngày hôm sau, Tùng Dung và Kiều Úc cùng nhau đến biệt thự Tiêu gia.

Tòa kiến trúc hoành tráng mang phong cách Trung Quốc tọa lạc tại một eo núi phong cảnh ưu nhã, nằm giữa trùng trùng điệp điệp những cây là cây, mái ngói lưu ly màu vàng sáng lấp lánh phát quang, bốn cây cột màu đỏ thẫm chống đỡ mái nhà với bốn góc cong cong, đình đài lầu các nhã lương họa động, nồng nàng phong vị Trung Hoa như xông thẳng vào mặt.

Đứng trong cảnh sắc như thi như họa này, hai người đột nhiên cảm giác mình đã trở về thời cổ đại.

Kiều Úc nhìn quanh một lượt, cảm thán “Tiêu gia cũng thật là tài đại khí thô, có thể ở một nơi như vậy mua được nhà, tọa bắc hướng nam, lại còn hấp thụ tinh hoa trời đất, quả là phong thủy bảo địa.”

Tùng Dung nhịn không được cười: “Tiêu gia đời đời làm nghề gốm sứ, gia thế vững chắc, đã vậy còn là đại gia tộc trăm năm, tự nhiên sẽ truyền thống mê tín phong thủy thôi.”

Kiều Úc đang định nói tiếp thì sau lưng truyền đến một giọng nói, ”Vị tiên sinh này nói không sai, tổ huấn của Tiêu gia chính là cách thủ luân thường, thuận ứng thiên đạo, chúng tôi chọn một mảnh đất phong thủy tốt như vậy cốt cũng chỉ muốn con cháu sau này được phù hộ thôi.”

Hai người đồng loạt quay lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đậm mùi thư quyển, mặc bộ trường sam truyền thống bằng tơ lụa màu trắng bạc, tay phải cầm ấm tử sa, tay trái cầm chiếc lồng nhốt một con vẹt mỏ đỏ lông xanh, cười cười nhìn họ.

Tùng Dung nheo mắt, khóe miệng nhếch lên trong lòng hiểu rõ, “Thì ra là giáo sư Tiêu, thất kính thất kính.”

Kiều Úc nhướn mi, thì ra là Tiêu Quốc Chấn đỉnh đỉnh đại danh, nhìn qua bộ dáng cũng thật lịch sự văn nhã, thật không ngờ ông ta lại có một thằng con trai kiêu gạo bất tuân.

Tiêu Quốc Chấn ngũ quan tầm thường, đôi mắt hẹp dài, gương mặt bằng bằng, trên sống mũi đeo một cặp mắt kính gọng vàng, toát ra vẻ một người trí thức, làm người ta thấy muốn thân cận.

Ông ta ôn hòa cười cười, khoát tay, “Cái gì mà giáo sư với không giáo sư ở đây, hư danh cả thôi, sao lại thất kính chứ. Hôm nay hai vị đây quang lâm hàn xá có việc gì không?”

Tùng Dung thấy ông ta thần sắc đạm nhiên, một bộ dáng vân đạm khinh phong cũng không vội mở lời, vì thế bèn tán dóc một chút: “Ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu, cảm thấy cách nhìn và lý giải của tiên sinh rất độc đáo nên hôm nay hai chúng tôi mang theo thành ý đến viếng thăm tiên sinh.”

Tiêu Quốc Chấn ha ha cười lớn, gảy con vẹt trong lồng, “Không cần đi đường vòng với tôi, có gì thì cứ nói thẳng, tôi tuổi lớn rồi, bản lĩnh nhìn người cũng không tồi, từ trong mắt hai người tôi có thể thấy hai người không phải là dạng người yêu quý đồ sứ.”

Tùng Dung bị người ta đoán đúng tâm tư cũng không hề bối rối, “Nếu tiên sinh đã thẳng thắng thì tôi cũng không vòng vo nữa.” vừa nói y vừa lấy thẻ cảnh sát ra, “Chúng tôi đến từ Cục cảnh sát cao cấp thành phố T, nhận lệnh điều tra về một vụ án giết người, hy vọng tiên sinh có thể hợp tác cùng chúng tôi.”

Tiêu Quốc Chấn lười nhác ngước mắt lên nhìn, trên gương mặt bình đạm không hề có một tia hoảng loạn, ông ta nhìn Tùng Dung và Kiều Úc một lúc mới mở miệng: “Thì ra hai vị là cảnh sát, thật xin lỗi, ở đây e rằng không có thứ các vị cần tìm.”

Kiều Úc nãy giờ trầm mặc lãnh đạm câu khóe miệng, “Nghe cách nói của Tiêu tiên sinh đây là không muốn hợp tác?”

Tiêu Quốc Chấn cười mỉm, khoát tay, “Vậy thì không phải, chỉ là tổ huấn của Tiêu gia chúng tôi làm người phải đúng bổn phận của mình, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí, hai vị chạy đến hàn xá đòi điều tra thì ít nhất cũng phải mang bằng chứng ra trước đã chứ.”

Kiều Úc trầm thấp cười, lấy lệnh khám xét ra, khẩu khí vô cùng nghiêm túc nói: “Tiêu tiên sinh, chúng tôi nếu đã chạy được đến đây đương nhiên đã có chứng cứ, chỉ là việc này ông không cần quan tâm. Lệnh khám xét ở đây, ông có thể xem qua, chúng tôi cũng chỉ nhận mệnh làm việc thôi.”

Tiêu Quốc Chấn nheo mắt lại, một tia không vui lóe lên từ đáy mắt, tay áo rộng dài bị gió núi thổi tung bay, cả con vẹt trong lồng cũng bất an bay loạn lên, ông ta im lặng hồi lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười bình đạm, “Cũng được, nếu hai vị phụng mệnh hành sự thì tôi cũng không ngăn cản nữa, chỉ là… tôi dù sao cũng là người của công chúng, nếu tìm không ra thứ các người muốn ở đây, xin hãy cho tôi một câu trả lời công bằng.”

Nói xong ông ta không thèm quay đầu, phủi tay áo đi mất, Kiều Úc nheo mắt, nếu lúc nãy cậu không nhìn lầm, cư nhiên trong mắt ông ta thấy được một chút sát ý… nhưng rất nhanh đã biến mất, làm cậu cảm thấy mình nhìn nhầm.

Loại nhãn thần này cậu rất quen thuộc, trước khi chết cậu đã thấy qua vô số lần, là ánh mắt chỉ có sát thủ mới có, cũng giống như dã thú núp trong bóng tối chờ cơ hội xé xác con mồi, mang theo một mạt sát khí tanh nồng.

Kiều Úc mím môi không nói gì, đi theo Tùng Dung bước về phía trước, con dao phẫu thuật giấu trong tay áo đã rút ra phân nửa, trực giác cho cậu biết tên Tiêu Quốc Chấn này có vấn đề.

Tuy trông có vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt thì không thể giấu diếm được.

Đi vào đại trạch Tiêu gia, Tiêu Quốc Chấn bỏ lồng chim xuống, ưu nhàn ngồi xuống chiếc ghế mây nhắm hờ mắt, tay cầm một chiếc quạt lông màu đen, nhè nhẹ đong đưa.

“Hai vị cứ bắt đầu đi, chỗ này của tôi cứ tùy tiện tìm, tôi thật muốn xem hai người đang tìm cái gì, tôi cũng hiếu kì lắm, bình thời mình thật thà sao lại dính được vào án giết người chứ.”

“A, Tiêu tiên sinh đây hiểu lầm rồi, người chúng tôi tìm lần này không phải ông, mà là con trai ông Tiêu Viễn Chinh.”

Tiêu Quốc Chấn mở to mắt giận dữ, “Các cậu tìm nó làm gì? Tuy bình thường nó có hư hỏng một chút nhưng sẽ không đến mức đi giết người ngu ngốc như vậy.”

Kiều Úc cười khiêu khích: “Thì ra ông cũng biết con mình không phải hạng tốt đẹp gì, nếu đã vậy thì giao hắn ta ra đây, chúng tôi có chuyện muốn hỏi hắn.”

Tiêu Quốc Chấn ngẩng đầu nhìn Kiều Úc, không vui ngồi thẳng dậy: “Người trẻ tuổi sao nói chuyện không có gia giáo gì hết, ba mẹ cậu dạy cậu như thế nào vậy?”

Ngọn lửa trong ngực Kiều Úc đột nhiên bùng lên, cậu cười lạnh: “Cho dù ba mẹ tôi có thất bại đến đâu cũng không bằng ông nuôi một tên hung thủ giết người!” Nói xong Kiều Úc lại muốn xông lên, bị Tùng Dung kịp thời cản lại.

Tùng Dung nhỏ nhẹ nói bên tai cậu: “Bình tĩnh một chút, đừng vì chuyện này mà đấu với hắn, tìm Tiêu Viễn Chinh quan trọng hơn.”

Kiều Úc đẩy Tùng Dung ra, lãnh khốc liếc sang Tiêu Quốc Chấn, bàn tay giấu trong tay áo miết chặt con dao phẫu thuật, nhân tố bạo lực trong cơ thể lại bắt đầu manh động, cảm giác điên cuồng lúc giết người lại trở về rồi. Cậu hiện tại thật hận không thể một dao đâm chết Tiêu Quốc Chấn.

Tự khắc chế bản thân, đôi tay hơi run lên, Kiều Úc mày bình tĩnh, hiện tại mày là Lê Dạ Tinh, nếu đã quyết tâm muốn làm người tốt thì đừng giống trước kia vô nhân tính như vậy.

Cuối cùng Kiều Úc cũng không ra tay, cậu ủ rũ đi qua một bên đứng, Tùng Dung lại vỗ vỗ vai cậu, cho cậu một ánh mắt an ủi.

Lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao gầy mặc áo sơ mi hoa đi vào, đôi mắt dài hẹp thấu ra nhãn thần không tốt đẹp gì, nhìn y chang bộ dáng Tiêu Quốc Chấn lúc cười lạnh.

Tiêu Viễn Chinh! Kiều Úc và Tùng Dung lập tức nhận ra ngay, hai người bất động thanh sắc nhìn chằm chằm người đó, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Tiêu Viễn Chinh hình như cảm thấy gì đó lập tức quay đầu chạy mất, hai người cũng lập tức đuổi theo sau.

Tiêu Quốc Chấn thấy người đến khẽ híp mắt, khóe miệng lộ ra một mạt cười lạnh, tiếp đó hắn hướng người kia la lên: “Viễn Chinh chạy mau! Có người muốn bắt con đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.