Editor: Dương Dương
Beta: tiểu Hồ
=====================
“Còn thiếu chút nữa thôi, đợi bao nhiêu năm, mong bao nhiêu năm, cuối cùng ngày này cũng đến! Ha ha ha ha….” Lửa bốc lên cao bên trong lò nung trông như phần mộ có đỉnh hình mái vòm, hồng hồng liệt hỏa nhuộm đỏ một mảng trời, ánh lửa màu cam chiếu sáng cây cối xung quanh, trên mặt đất khô ráo chiếu ra từng chiếc bóng dài.
Người đàn ông ôm bốn bình thanh hoa trong lòng, múa may đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi điên cuồng cười lớn, khói bụi mịt mù cuốn theo mùi hôi thối của xác chết bị phân hủy phát tán trong không khí, “Cái gì mà phương pháp thất truyền, cái gì mà nghịch thiên! Hôm nay ta sẽ cho tất cả các ngươi thấy, ta là thần, ta bất tử! Ha ha ha…”
Hắn moi một lá gan đang bị phân hủy tỏa ra mùi vừa tanh vừa thối từ trong bình ném vào đống lửa, ngọn lửa phút chốc bừng lên, điên cuồng lay động, bị gió cuốn lên như muốn nuốt chửng cả thế giới.
Đôi tay nhuốm máu nâng chiếc bình dính đầy huyết tương màu đen, đưa lên mũi ngửi một cách hưởng thụ, “Đây chính là mùi vị máu của xử nữ, ngào ngạt biết bao! Chỉ có loại mỹ lệ này mới phối được với tế điển lớn nhất trên thế giới!”
Lửa càng cháy càng lớn, tiếng cười khủng bố vang khắp một mảng rừng, người đàn ông nghiêng nghiêng ngả ngả vô tình đụng đổ một cái bình, một trái tim nho nhỏ bị đổ ra, đen đen chỉ lớn cỡ một nắm đấm, chứng tỏ lúc bị moi ra vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Một đàn quạ đen bay tới, tội ác thế gian được bóng đen ngày càng lan ra che khuất, không ai biết giờ khắc này nhân gian phảng phất như địa ngục…
Đèn đêm sáng lên, trên đường xe cộ tấp nập, cuộc sống về đêm của thành thị giờ mới bắt đầu, thế nhưng trong tòa nhà cục cảnh sát đèn đóm vẫn sáng trưng.
Tùng Dung thần sắc trầm trọng ngồi trên ghế, mím môi trầm mặc thật lâu mới chịu lên tiếng: “Nói vậy, ý em X năm xưa chính là Tiêu Quốc Chấn?”
Kiều Úc nhún vai nói: “Tôi không dám chắc chắn nhưng cũng không chín thì mười đi.”
“Vậy tại sao trước kia hắn giết nhiều người vậy đều không moi nội tạng người ta ra mà đến tận bây giờ mới chuyển hướng biến thái như vậy?” Tề Tích đầy nghi hoặc hỏi.
Kiều Úc nghĩ một chút, quay đầu bình thản hỏi Tùng Dung: “Anh còn nhớ lần đầu tiên thấy thi thể Lý Hiểu Mẫn trong rừng mình đã nói gì không?”
“Em nói tâm lí sát nhân của hung thủ? Thật sự hai vụ án sau này có thủ pháp tương đồng với vụ án trước, nhưng nếu đem ra so sánh thì có thể thấy hung thủ như đang muốn tìm cái gì đó, thậm chí phá hoại sự hoàn chỉnh của xác chết, điều này không giống hành động của cùng một người.”
Kiều Úc gật đầu, “Mọi người từ đầu đã quá chú trọng vào việc chính, cho rằng vụ án này là mô phỏng hung thủ X cho nên chưa từng nghĩ hắn và X là cùng một người. Lấy ví dụ, giống như một đứa trẻ muốn kẹo, nó sẽ trực tiếp đi đòi người lớn, nhưng nếu nhiều lần vẫn không đòi được, vậy thì nó chắc chắn sẽ khóc toáng lên, thậm chí nháo đến cả khu phố đều biết, thông qua loại hành vi cực đoan này đạt được mục đích.”
Tùng Dung sờ cằm, “Ý em nghĩa là, X ban đầu giết người không có mục đích, mãi đến sau này hiểu ra mình muốn gì mới trở nên tàn nhẫn vậy?”
Kiều Úc miết môi trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng: “Kì thật tôi có một suy nghĩ tương đối lớn mật, các anh nghĩ xem có khi nào từ đầu Tiêu Quốc Chấn đã dùng máu của những cô gái bị giết làm gốm, nhưng sau đó phát hiện ra nhất định phải là máu xử nữ cùng nội tạng của họ mới được, cho nên mới trở nên hung tàn như vậy không?”
Âu Dương nãy giờ im lặng, nói: “Có khả năng, nhưng tôi lại càng tin tưởng là lúc đầu hắn không nhận ra con nhà người ta xinh đẹp, sau đó lại nghĩ đến mình đã giết người, thuận tiện cường X chiếm tiện nghi.”
Một đám người lập tức đầu đầy hắc tuyến, không thèm để ý cô nàng nữa, Âu Dương tức giận chống nạnh: “Với cái dạng tư văn bại hoại như tên Tiêu Quốc Chấn thì những chuyện đó hoàn toàn có khả năng mà!!”
Hạ Quân Chi lắc đầu: “Âu Dương tỷ, không phải em nói chị, nhưng mà mấy cái lý luận của chị thật sự không có căn cứ thực tế gì cả. Em từng xem qua các nạn nhân, tuy hạ thân của họ có dấu hiệu bị rách nhưng trên người lại không hề có dấu hiệu bị xâm phạm, em thật tình chưa từng nghe qua vụ cưỡng X mà không phản kháng, cho dù là hợp gian [ngươi tình ta nguyện] thì cũng phải có vài cái ô mai [hôn ngân] chứ hả?”
Lời này người nói vô tình nhưng người nghe lại có ý, sắc mặt Kiều Úc thoáng chốc trở nên khó coi, nghĩ đến những chuyện đêm qua Tùng Dung làm với mình mà bản thân lại ở dưới thân anh ta uyển chuyển hưởng thụ khoái cảm, cậu xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt của Tùng Dung vẫn luôn dán dính trên người Kiều Úc, lúc này cũng biết cậu lại nhớ đến chuyện kia, trong lòng không biết tư vị gì, nhưng vừa nhớ đến khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi bị tình dục bao phủ của Kiều Úc, y lại thấy cổ họng khô nóng.
Xung quanh không chú ý đến phản ứng của hai người, vẫn tiếp tục thảo luận đến sôi nổi.
Tề Tích nằm dài lên lưng ghế nói: “Chẳng phải lúc nghiệm thi Tinh Tinh đã nói qua rồi sao, trong người nạn nhân không hề có tinh dịch lưu lại, trên người cũng chẳng lưu lại được cái gì có thể tra DNA của hung thủ, nên tôi thấy Quân Chi nói có lý, muốn có máu xử nữ cũng không nhất thiết phải tính giao, chỉ cần dùng tay cũng được mà. Như vậy cũng ra máu thôi.”
“Ghê tởm quá đi! Lời này mà cậu cũng nói ra được! Trong não cậu ngoài mấy thứ này còn có gì khác không vậy?” Thư Tình chịu không nổi hét lớn, đánh Tề Tích, lỗ tai cũng hồng lên rồi.
“Ây! Đừng đánh đừng đánh, được được được, hắn ta không dùng tay vậy dùng gậy là được chứ gì? Đau…shh… đau thật đó! Đừng đánh mà!” Tề Tích ôm đầu bỏ chạy, Thư Tình đỏ bừng mặt đuổi đánh đằng sau.
“Chụy cho mi nói! Cho mi nói, đánh chết cái tên mặt dày nhà mi!”
Hạ Quân Chi cười trầm một tiếng, hai tay đỡ sau ót, “haiz, bây giờ ‘kim, mộc, thủy, hỏa, thổ’, thiếu ‘kim’ là đủ bộ, hung thủ trong tối chúng ta ngoài sáng, muốn bảo hộ nạn nhân thứ năm thật sự quá khó.”
“… Tôi sinh ngày 25 tháng 3 năm 1989, năm kỷ tị tháng đinh mão ngày giáp thân, bát tự này thuộc mệnh kim, cho nên mệnh cách của tôi là kim.”
Giọng nói của Trương Nguyên vang lên bên tai Kiều Úc, tay cậu run mạnh, đứng phắt dậy, mọi người bị dọa hú hồn quay đầu nhìn cậu.
“Có chuyện rồi! Tôi sao lại bỏ qua manh mối quan trọng vậy cơ chứ!” Sắc mặt cậu trắng bệch, ngón tay run rẩy muốn cầm điện thoại lên gọi, Tùng Dung nắm lấy tay cậu.
“Xảy ra chuyện gì? Em trước đừng khẩn trương quá, bình tĩnh, rốt cuộc là sao?”
Tâm Kiều Úc gấp như hỏa, không kịp giải thích với Tùng Dung, hất tay y ra gọi cho Trương Nguyên.
“Tút… tút… tút…”
… … … …
“Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau. Sorry…”
Kiều Úc như điên lên không ngừng gọi lại số điện thoại kia, nhưng đầu dây luôn luôn là máy bận hoặc ngoài vùng phủ sóng. Cậu phiền muộn gãi đầu, mồ hôi lạnh cũng tuôn hết ra.
Trương Nguyên cô nhất định sẽ không sao! Hy vọng là tôi nghĩ nhiều…
Tùng Dung vươn tay chặn ngang vai Kiều Úc, khẩu khí có chút gấp gáp cùng nóng nảy: “Rốt cuộc có chuyện gì? Em muốn gọi điện cho ai?”
Bọn Tề Tích, Âu Dương cũng lo lắng mở miệng: “Đúng vậy, Tinh Tinh, cậu nghĩ ra gì rồi, sắc mặt rất khó coi.”
Kiều Úc dựa trên tường, sức lực toàn thân như bị hút hết, “Vô ích thôi, giờ đã muộn rồi! Đều tại tôi! Nếu tôi sớm chú ý điểm này thì vụ việc cũng không tới mức như vậy!”
Tùng Dung nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, nhìn chuỗi chữ số hiển thị trên màn hình sắc mặt lập tức cực kì khó coi, “Em gọi cho cô ta làm gì? Có cái gì to tát đến nỗi em phải gấp đến vậy!?”
Kiều Úc cười lạnh, cau mày đẩy Tùng Dung ra: “Anh biết cái thí! Trương Nguyên chính là người tiếp theo đấy anh không hiểu sao? Anh lúc nào cũng tự cho là đúng, đến lúc này mà còn đi ghen tuông vớ vẩn! Điện thoại Trương Nguyên gọi không được có thể là đã bỏ mạng rồi! Anh nghe hiểu chưa hả!!”
Một trận gầm nhẹ của Kiều Úc mắng đến Tùng Dung ngơ ngác, y lui về sau vài bước, thần tình hoảng loạn, “Người tiếp theo? Em nói Tiêu Quốc Chấn sẽ xuống tay với cô ta? Sao mà có thể được, Dạ Tinh khẩn trương quá rồi.”
“Tôi không có đùa! Tối qua anh cưỡng…” Kiều Úc hít sâu một hơi đem chữ “gian” nuốt ngược vào bụng.
“Tối qua lúc anh đối tôi.. có nghe tôi giải thích lí do tôi đi tìm Trương Nguyên không hả? Hôm qua cô ấy đã chính miệng nói cho tôi biết mệnh cách của mình, anh cũng biết rõ ở T đại Tiêu Quốc Chấn từng hỏi sinh nhật cô ấy, bây giờ ngũ hành thuộc kim, anh nói xem người tiếp theo chết có phải là cô ấy không!”
Mọi người triệt để ngơ ngác, không ai nghĩ được chuyện sẽ đến nhanh như thế. Không ai biết Tiêu Quốc Chấn một khi giết đủ năm người sẽ làm ra chuyện gì, bây giờ đã biết người kế tiếp là ai, nói sao cũng không thể để cô ta chờ chết được.
Tùng Dung hoảng loạn, tay y trượt xuống khỏi vai Kiều Úc, khí lực toàn thân như bị rút hết.
Dạ Tinh tối qua gặp Trương Nguyên là vì vụ án, em ấy thật sự không có quan hệ với cô ta, những gì em ấy nói đều là thật…… nhưng mình cư nhiên lại mất hết lý trí mà tổn thương em ấy…
Nhớ lại ánh mắt đau khổ uất hận của Kiều Úc, trong lòng Tùng Dung dâng lên một trận cay đắng, y biết mình sai rồi, quá muốn có được em ấy, lại quên mất cướp đoạt ấy sẽ bẻ gãy đôi cánh của em. Rõ ràng là yêu đến không nỡ để người khác làm tổn thương em ấy, cuối cùng khiến cho em ấy thương tích đầy mình lại chính là bản thân mình…
Sự hối hận cùng tự trách sau khi biết được chân tướng khiến Tùng Dung không dám ngẩng mặt nhìn Kiều Úc, y cúi thấp đầu, một mực lặp đi lặp lại “Xin lỗi em…”
Kiều Úc lạnh lùng quay đầu, cắn môi không nói được gì, tại sao chúng ta lại đi đến nước này chứ?
Lúc này, điện thoại Kiều Úc đột nhiên reo lên, cậu vừa nhìn số gọi đến lập tức nghe máy: “Trương Nguyên!? Em đang ở đâu? Tại sao giờ mới chịu nghe máy?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng xà xà, lúc kết nối lúc không có vẻ tín hiệu không tốt lắm. “Uy uy? … Dạ Tinh? Anh nói gì em nghe không rõ… Anh tìm em có gì không?”
Kiều Úc nghe được giọng cô, phiến đá đè trên ngực rốt cuộc cũng thả xuống, cậu đưa tay cọ cọ quần, lau khô mồ hôi lạnh nói: “Em ở đâu? Tôi có chuyện quan trọng cần nói.”
“Cái gì? Em nghe không rõ… Em đang ở ngoại ô, ở đây gần núi tín hiệu không tốt, uy uy? Anh nghe được không?”
“Em đang ở núi nào? Tôi sẽ đến tìm em, nghe lời tôi lập tức trở về ngay!” Kiều Úc gấp đến điên rồi, cậu sợ một cô gái xinh đẹp sẽ bị hại ở nơi mà mình nhìn không thấy, bây giờ chỉ có đón cô ấy đến cảnh cục mới là an toàn nhất.
“… Không được, em nghe không rõ anh nói gì, để xuống núi em gọi lại, cúp nha.”
“Này?! Này?! Trương Nguyên!”
“Tút… tút… tút…” Trương Nguyên không chờ Kiều Úc nói xong đã vội cúp máy.
Kiều Úc ném điện thoại xuống đất, cả người suy sụp lui về sau vài bước, phải vịn vào tường mới miễn cưỡng đứng vững, nơi bị thương ở hạ thân trong lúc này lại không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, não ong ong lên, thân thể chỉ sợ không thể trụ được lâu nữa.
Tùng Dung ôm lấy cậu, đau lòng ôm siết, dùng tay giúp cậu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Em đừng vội, có lẽ không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ, em từ sáng đến tối chưa hề ăn gì, coi chừng cơ thể chịu không nổi!”
Tay Tùng Dung vừa đụng đến người Kiều Úc, cậu liền bất giác rùng mình một cái, đầu đau như búa bổ nhưng vẫn cố sống chết đẩy Tùng Dung ra, “Anh bỏ ra! Tôi không cần anh đỡ!”
Thư Tình cùng Âu Dương nhìn mà cảm thấy chạnh lòng, cũng đại khái đoán được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Thư Tình vội chạy đi pha một ly mật ong đưa cho Kiều Úc: “Tinh Tinh, em đã dốc hết sức cho vụ này rồi, không nên tự ngược đãi cơ thể mình như vậy, uống nước, bình tĩnh lại đã.”
Kiều Úc không nhận ly nước kia, vẫn dựa vào tường dốc toàn bộ sức lực cố đẩy Tùng Dung ra: “Anh cút, đừng đụng vào tôi! Mau cút… khụ… tìm, tìm Trương Nguyên!”
Khóe mắt Tùng Dung cũng đỏ lên, ngũ quan anh tuấn đong đầy vẻ hối hận cùng ưu thương, mắt thấy Kiều Úc tự hành hạ mình nhưng lại không có cách nào giúp cậu, y hít sâu một hơi rồi thả lỏng tay ra, lui xa về phía sau không dám bước thêm nữa.
Y cắn răng đứng thằng người nhỏ giọng nói: “Tề Tích, cầm điện thoại Dạ Tinh tìm tung tích của Trương Nguyên, tìm từng-tấc-một trên bản đồ, đào sâu ba tấc cũng phải tìm cho ra, nghe thấy không?”
Tề Tích gật mạnh đầu, không nói gì nhặt điện thoại lên, kéo ghế bắt đầu tìm kiếm chi tiết.
“Thư Tình lập tức liên hệ ba mẹ Trương Nguyên, hỏi họ về tung tích của cô ấy.”
“Vâng lão đại!”
“Âu Dương, Quân Chi hai người đến Tiêu gia một chuyến, nếu Tiêu Quốc Chấn không ở đó lập tức báo cho tôi!”
Hạ Quân Chi cùng Âu Dương biểu cảm trầm trọng gật đầu, cầm áo khoác chạy đi.
Cả phòng làm việc rộng lớn thoáng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Tề Tích đang gõ bàn phím, Tùng Dung cẩn thận đi đến bên người Kiều Úc, muốn giơ tay xoa đầu cậu, ngón tay vươn ra giữa không trung lại rụt về, “Trương Nguyên sẽ không sao đâu.”
Kiều Úc không lên tiếng, mạnh tay đập rớt cánh tay của Tùng Dung.
“Bốp!” một tiếng vang lên trong phòng làm việc trống trải, đột nhiên trở nên vô cùng chói tai.
Tề Tích rụt cổ không dám ngẩng đầu, lòng nghĩ: Tinh Tinh cũng tàn nhẫn quá… lão đại anh tự cầu nhiều phúc đi nhé