Thức Cốt Tầm Tung

Chương 48: Chương 48: Tiếng ca mê hoặc tinh thần




Editor: Ken aka Cụt chan

Beta: zizi

Beta 2: Anh Cung * mình đọc lại thấy nhiều đoạn cứ sao sao nên mạo muội sửa nhé ^^

============================

Trên đường về nhà, mưa rơi ngày càng nặng hạt, mưa lớn cuốn lá cây đập loạn vào cửa kính xe, vô cùng hỗn loạn.

Kiều Úc chỉ mang theo một cái ô, cậu cùng Tùng Dung hai người dựa sát vào nhau thế nhưng vẫn bị ướt, vào đến trong nhà thì hai người đã ướt như chuột lột, quần áo còn có thể vắt ra nước.

Tùng Dung từ trong nhà vệ sinh lấy ra hai chiếc khăn bông, một cái để lên vai mình, cái còn lại đưa cho Kiều Úc: “Mưa rơi thật lớn, cũng may là em mang ô tới cho anh, chứ không khẳng định sẽ còn thê thảm hơn bây giờ.”

Kiều Úc nhận lấy khăn lau lau tóc, cười nói: “Có ô mà cũng còn ướt như thế, anh so với tôi còn ướt thảm hơn? Quần áo dính hết lên người rồi, nhanh cởi ra đi.”

Tùng Dung cười cười không nói chuyện, vừa nãy ở ngoài anh cố tình đẩy ô qua chỗ cậu nhiều hơn, chính mình thì hơn nửa thân người đều dầm mưa nên trên người hiện tại ướt sũng, bất quá lại hoàn hảo không để Dạ Tinh dính mưa, thân thể cậu gầy yếu, thế nào cũng bị bệnh.

Nghĩ đến đây Tùng Dung ngẩng đầu, lại bắt gặp cảnh tượng cực kì bắt mắt, máu mũi thiếu chút nhịn không được mà phun ra.

Kiều Úc dường như căn bản không ý thức được bản thân đang làm gì, tự mình cởi quần áo ra, đang cởi cái áo T-shirt được hơn nửa, phía trên khóa kéo lại bị vướng ngay tóc, mặc cũng không được, mà cởi cũng không không xong, toàn bộ mặt bị chôn trong áo, từ ngực tới thắt lưng đều bị lộ ra bên ngoài, làn da bóng loáng do dính nước nhìn như một khối cẩm thạch chưa được tạo hình.

Hai điểm hồng hồng trước ngực dưới lớp áo chưa cởi ra được như ẩn như hiện, hai điểm nhỏ đó tiếp xúc với nhiệt độ khác trong không khí liền co rúm dựng lên. Phần eo có dấu hôn ngân màu đỏ, cái kia là ngày hôm trước Tùng Dung thừa dịp cậu ngủ len lén tạo thành.

Cái quần màu cà phê vì bị ướt nên lộ ra đường viền của chiếc quần lót bên trong đang ôm trọn cặp mông tròn tròn, mỹ cảnh này kích thích vô cùng.

Kiều Úc lúc này rất xấu hổ muốn chết, mặt bị chôn bên trong áo không nhìn thấy gì bên ngoài, rõ ràng biết được Tùng Dung đang ở bên cạnh ngắm “cảnh đẹp”, lại không thể xấu hổ đi nhờ vả y giúp cậu, chỉ có thể uốn éo người cố gắng cởi áo ra, hoàn toàn không để ý đến bộ dáng này trực tiếp làm cho dục hoả trong lòng Tùng Dung bùng nổ.

Tùng Dung cảm thấy cổ họng khô khốc, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp, mấy ngày nay mọi người vì vụ án phải tăng ca, anh và Kiều Úc mỗi ngày đều cùng một chỗ, nhưng căn bản không có thời gian thân mật, hiện tại nhìn đến mỹ cảnh trước mắt, chỉ hận không thể nhào tới hoá thân thành lang sói.

Anh cố gắng nhịn xuống, đi qua giúp Kiều Úc tháo chỗ vướng ra, sao đó tỉ mỉ giúp cậu cởi áo, ngón tay vẫn kiềm chế không hề đụng vào da của Kiều Úc, sợ chính mình nhịn không được.

Kiều Úc lúng túng vành tai đỏ ửng, không thể tin được chính mình lại làm chuyện mất mặt như vậy, cũng không còn trẻ con nữa, cởi áo cũng bị vướng, nghĩ tới đây Kiều Úc hận không thể đập đầu vào khối đậu hũ.

Cậu giương mắt nhìn Tùng Dung, ấp úng nói: “Cái kia……. Tôi cũng không nghĩ tới lại bị vướng…….. Cám ơn.”

Tùng Dung cấp bách….. Không nhìn đến cậu, sắc mặt như đang nhẫn nhịn gì đó, Kiều Úc nghĩ y không được thoải mái, định tiến đến xem thế nào, vừa định hỏi đã bị giọng nói của Tùng Dung chặn lại: “Em đừng qua đây, nhanh đi tắm đi.”

Kiều Úc không rõ nên nhìn anh một cái, đột nhiên ánh mắt đảo đến phía quần của Tùng Dung, thấy được bộ phận nào đó đang nhô ra, cậu lặp tức phản ứng lại, khuôn mặt cứ thế đỏ bừng bừng lên.

“A….. Tôi ….cái kia…… Đi tắm trước đây.” Nói xong nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Tùng Dung thở phào nhẹ nhõm, nếu như Kiều Úc còn không biết sống chết mà lại gần, anh thật không biết bản thân sẽ làm ra hành động gì, chính mình cũng không phải là thánh, nhìn thấy người mình thích tất sẽ kích động, chính là anh không muốn cậu hiểu lầm vì ham muốn thân thể đối phương nên mới cùng cậu chung một chỗ.

Thế nhưng Tùng Dung dù sao cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, làm Liễu Hạ Huệ cảm giác rất thống khổ, anh cúi đầu quan sát tiểu huynh đệ nhà mình: “Nhẫn nại đi, đừng động một chút là dựng đứng lên.”

Anh đem quần áo ướt sũng trên người cởi xuống, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh màu mật ong, cầm khăn tắm vừa lau vừa đi về phòng ngủ lại thấy túi nhựa mà Kiều Úc mang về để trước cửa.

“Cái gì đây?” Tùng Dung tò mò mở cái túi to ra xem, bên trong có một mặt dây chuyền hình giọt nước màu tím cùng một hộp CD màu đen.

“Những thứ này là em ấy từ đâu lấy được, nhìn cũng không mới, nhưng trước đây cũng chưa thấy sử dụng qua.”

Tùng Dung lầm bầm thu hồi mấy món đồ, rồi đi đến phòng ngủ lấy ra vài bộ quần áo chuẩn bị thay, không cẩn thận làm rơi cái túi màu đen, cái hộp bị bể làm hai, đĩa bên trong rơi ra, hộp đĩa CD màu đen đập xuống đất, vỡ làm đôi, bên trong chiếc CD lăn vài cái trên mặt đất rồi dừng ở cách đó không xa.

Tùng Dung gãi đầu vội vàng nhặt lên, “May là không hỏng, phải biết rằng với Dạ Tinh nếu làm hỏng đồ của em ấy có hay không bị em ấy bóp chết.”

Anh nhìn đĩa CD, trừ hai chữ “GH” ra thì không còn gì cả, cái hộp cũng trống trơn không có giới thiệu, anh không thể không tò mò bên trong rốt cuộc là nội dung gì? GH có phải không là tên viết tắt của ca sĩ nào đó?

Nghĩ tới những thứ này, Tùng Dung mở máy tính trong phòng ngủ, bỏ đĩa CD vào, chiếc CD màu đen liền bị nuốt luôn, trên màn hình hiện ra khung phát nhạc, tiếp đó là khúc nhạc du dương truyền ra.

Đây là một ca khúc tiết tấu chậm, khúc mở đầu rất dài, từng âm thanh giống như mang theo cơn buồn ngủ, lười biếng phát ra, làm cho người nghe bất giác thả lỏng cơ thể mà lắng nghe.

Tùng Dung nhếch cao khoé miệng, không nghĩ tới đĩa CD là một bản nhạc nhẹ, đúng lúc muốn thư giãn vì vừa phá xong vụ án giết người, y nhẹ nhàng cười, vặn âm thanh lớn hết mức, sau đó khoác khăn tắm xuống bếp nấu cơm.

Âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp phối hợp hài hoà với tiếng nước chảy trong phòng tắm, khúc dạo đầu dài dòng rốt cuộc cũng hết liền nghe thấy tiếng ca, một giọng ca ngân nga trầm thấp vang lên, loại cảm giác mơ hồ này như tấm kính mỏng dưới địa ngục, hết thảy đều mờ mờ ảo ảo, không giống nhân gian.

Tùng Dung cảm nhận được bài hát vô cùng quen tai, nhưng không biết là đã nghe được ở đâu.

Đầu không biết vì sao lại sinh ra cảm giác mờ mịt, giống như bị người ta tưới nhựa cao su khiến thần kinh đều dính cùng một chỗ, cả người một chút khí lực cũng không có, thậm chí trước ngực như bị cỗ lực quỷ dị nào đó áp chế, làm cho y càng ngày càng phiền muộn.

Cầm con dao trong tay cũng thấy không thoải mái, như là muốn chém cái gì đó mới cảm thấy khá hơn.

Lúc này chợt trong đầu anh nghĩ đến hình ảnh bị ức hiếp hồi nhỏ ở cô nhi viện, những lời mắng nhiếc trong lòng y nặng như tảng đá, giống mũi kim đâm vào ngực anh, trong lòng trào dâng cảm giác phẫn nộ chưa từng có.

Tùng Dung buông con dao ra, dùng nước lạnh hất vào mặt, nhắm mắt lại nỗ lực tưởng tưởng đến một vài chuyện vui sướng, thống khổ lúc này mới giảm bớt không ít.

Chỉ còn lại giọng ca nam trầm thấp vang vọng, giọng ca linh hoạt như người nói trong giáo đường, cao cao tại thượng nhìn xuống những người đang lắng nghe, khiêu khích sự đen tối tận đáy lòng.

Cửa phòng tắm mở, Kiều Úc mặc đại áo sơ mi bước ra, cậu vừa đi đến phòng khách vừa cầm khăn lau lau tóc, chợt nghe được tiếng ca.

Tùng Dung như thế nào lại cao hứng cất giọng hát, trước đây cậu chưa từng nghe qua. Kiều Úc nhếch khoé miệng, hướng phòng ngủ gọi vào: “Tùng Dung, anh có trong phòng ngủ không? Ra đây, tôi có chuyện cần nói với anh.”

Nói xong cậu xoay người đi tới cửa lại phát hiện túi đựng CD không thấy đâu, lúc này cậu mới cả kinh quay lại hỏi: “Tùng Dung anh không phải đã đụng tới cái túi tôi cầm về chứ?”

Tiếng ca mờ ảo càng lúc càng lớn, hoà âm cùng tiếng đàn vi-ô-lông kéo dài như không có điểm dừng, Kiều Úc sợ Tùng Dung gặp chuyện không may, vừa định xoay người lại đi tìm anh, đột nhiên lồng ngực quặn đau.

Ngực giống như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt, điên cuồng nắn bóp, cảm giác hít thở không thông truyền đến, lại cảm giác đau đớn như xé rách lồng ngực này rất giống trước đây khi đi trong thang máy thì nghe được tiếng nhạc chuông di động của Vương Hiểu Quyên.

Kiều Úc che ngực, dựa vào tường thở dốc, đầu cứ ong ong, trước mắt hiện ra vô số hồi ức giết chóc từ kiếp trước, máu tanh, hình ảnh tàn bạo lập tức như châm vào ngực hắn vô số lỗ, thần trí biến thành mơ hồ.

Tùng Dung lúc này vừa bình tĩnh lại, chợt nghe tiếng Kiều Úc gào thét trong phòng khách, y vừa lảo đảo vừa tiến nhanh ra ngoài phòng khách, liền nhìn thấy cả người Kiều Úc như bị trúng tà, điên cuồng đập bàn ghế.

“Dạ Tinh, em bình tĩnh chút!” anh chạy qua ôm lấy cổ Kiều Úc, nhưng lại bị đánh cho ngã xuống.

Cơ thể Kiều Úc đột nhiên bộc phát sức lực không hề có trước đây, lập tức ném ngăn tủ trong phòng khách, cầm bình hoa đập mạnh xuống, mảnh sứ vỡ ra bay lên xẹt qua mặt cậu, máu tươi chầm chậm chảy ra, nhưng hình như cậu không cảm thấy đau, tiếp tục đập phá lung tung.

Tùng Dung đứng lên, phía sau nhào tới ôm chặt lấy Kiều Úc, quát: “Dạ Tinh! Em mau bình tĩnh lại, không cần nghĩ lại những chuyện đau khổ trước kia! Phải giữ tâm trạng luôn thoải mái.”

“Anh cút ngay.”

Kiều Úc hét lên một tiếng, gỡ hai tay Tùng Dung ra rồi quay lại đạp một cước ngay ngực anh, Tùng Dung căn bản không phòng bị thoáng cái ngã xấp xuống, trên mặt đất mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào cánh tay y, máu tươi chảy ra, rơi xuống nền nhà đá cẩm thạch.

Khoé miệng Kiều Úc nhếch lên cười lạnh: “Tôi ghét nhất bị người khác xen vào chuyện của tôi, anh nhiều chuyện như vậy không bằng chết đi thì hay hơn đấy.”

Sau đó Kiều Úc cầm một mảnh vỡ lên, hướng về phía cổ Tùng Dung, y vội vàng lùi về phía sau, tránh đi mảnh vỡ đặt ngay động mạch rạch xuống, anh không nghĩ sẽ có ngày cậu hạ thủ với mình.

“Em điên rồi sao Dạ Tinh? Mau dừng tay lại! Nhanh tỉnh lại, nhìn vào mắt anh.” Tùng Dung không nghĩ đến sống chết xông lên phía trước, lại một lần nữa ôm lấy Kiều Úc đang muốn giết người.

Kiều Úc giơ lên mảnh vỡ vừa định ra tay, hai mắt lập tức bị ánh mắt Tùng Dung trụ lại, cậu hiện tại căn bản không biết bản thân là ai, chỉ muốn giết người, nhìn đến máu tươi liền hưng phấn, nhưng ánh mắt Tùng Dung làm cậu thấy có điểm gì đó rất quen thuộc.

Tùng Dung thấy Kiều Úc đã thả lỏng, thở ra nhẹ nhõm, rồi dùng tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt cậu, nói: “Tỉnh rồi? Vậy nghe anh nói, cái CD em mang về có vấn đề. Thứ này….”

Lời nói còn chưa xong, giọng hát bỗng nhiên cất cao lên, tiếng hát của nam nhân đột nhiên vui vẻ mang theo ý cười, mỗi một âm thanh đều giống như kích thích, vuốt ve màng tai người nghe, làm cho máu đều sôi trào nóng lên.

Ánh mắt Kiều Úc hiện lên một mảnh tối tăm, nhìn chằm chằm Tùng Dung đang bị chảy máu mà tà ác nở nụ cười: “Tôi đang rất thanh tỉnh, bởi vì tôi biết anh không sống qua đêm nay.”

Cậu cầm mảnh vỡ tấn công Tùng Dung, thân thủ nhanh nhạy không thể thấy được cậu ra tay như thế nào, người đã vọt đến trước mặt Tùng Dung.

Tùng Dung tránh cũng không thể tránh, lại không thể ra tay đả thương Kiều Úc, cuối cùng y gầm nhẹ một tiếng, phản công lôi kéo, gắt gao đem Kiều Úc khoá trên mặt đất.

Kiều Úc thét lên giãy giụa: “Thả ra! Tôi muốn giết anh.”

Tùng Dung cắn chặt răng, hai tay giữ chặt cánh tay Kiều Úc, “Nếu như vậy có thể khiến em tỉnh lại, anh sẽ không tiếc…”

Nói xong anh hôn mạnh lên môi Kiều Úc.

“Ngô!”

Kiều Úc kêu lên một tiếng đau đớn, kịch liệt giãy giụa hai chân, Tùng Dung dùng nhiều sức lực mới có thể chế trụ được cậu, miệng vết thương vì thế mà bị rách thêm, mùi máu tươi nồng đập vào mặt.

“Ngoan… Dạ Tinh ….. Ngoan…… Bình tĩnh lại.” Tùng Dung ôm chặt lấy cậu, vỗ vỗ lưng an ủi.

“Ngô…… Bỏ…….. ra”

Kiều Úc trong đầu thập phần khó chịu như có mấy con sâu bò tới bò lui, giãy giụa đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, cậu ngẩng đầu mắt đối mắt với Tùng Dung.

Trong nháy mắt, cậu cảm thấy ánh mắt Tùng Dung cùng Tây Sâm giống hệt nhau, lúc đó trời đất quay cuồng, giọng cười quỷ quyệt rộng đến tận mang tai của Tây Sâm, hoà vào tiếng ca bên trong, làm cậu nhớ lại từng bị giam giữ trong mật thất tối tăm.

Vĩnh viễn không có ánh sáng nào có thể lọt vào căn phòng đó, còn có sự trừng phạt vô cùng tàn khốc, roi da đánh đập, rắn đầy nọc độc và thanh sắt nung chảy ra…..

Kiều Úc hét ầm lên, hai hàng nước mắt trào ra, bịt chặt hai lỗ tai lại, toàn thân run rẩy lẩm bẩm: “Cha nuôi…… Buông tha con đi! Van cầu người…… Cha nuôi!”

Tùng Dung chợt cứng người, không nghĩ đến Kiều Úc lại sợ hãi như vậy: “Dạ Tinh, em nói ai là cha nuôi? Em rốt cuộc đang nghĩ đến chuyện gì? Dạ Tinh!”

Cơ thể Kiều Úc cuộn tròn lại, toàn bộ cơ thể để lộ ra ngoài, bởi vì giãy giụa mạnh nên áo sơ mi bị rách ra để lộ bộ ngực trắng nõn, ngực hai điểm đỏ ửng cũng run run: “Tôi không phải Dạ Tinh! Không được gọi tôi là Dạ Tinh!

Đồng tử Tùng Dung co rút kịch liệt, sắc mặt lập tức trắng bệch, Dạ Tinh rốt cuộc đang nghĩ tới cái gì, vì cái gì lại thống khổ như vậy? Cha nuôi mà em ấy gọi đến tột cùng là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.