Thức Cốt Tầm Tung

Chương 75: Chương 75: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm (Thượng)




Dãy hành lang xuống phía dưới kéo dài tưởng như vô hạn, chung quanh một mảnh tối đen, không ai biết khi nào mới đến cuối đường, giống như cầu thang đi thẳng xuống thông đến địa ngục.

Kiều Úc và Tùng Dung một trước một sau đi tới, trước mặt một tia sáng cũng không có, mắt không thấy được nên các giác quan khác liền trở nên vô cùng nhạy cảm. Toàn thân bọn họ đều căng thẳng, dùng mũi chân từng chút từng chút thăm dò con đường phía trước, ai cũng không biết giây tiếp theo có xuất hiện bẫy rập trên hành lang cổ quái này hay không.

Hai người im lặng bước đi khoảng hơn một tiếng, vẫn không nhìn thấy đầu ra, cảnh vật xung quanh hoàn toàn giống nhau, bọn họ cũng không thể phân biệt được rốt cuộc mình đang ở đâu. Bắp chân vì phải đi liên tục xuống phía dưới nên có chút đau nhức, bầu không khí yên tĩnh đến hít thở không thông khiến hai người dần dần cảm thấy bất an.

“Anh nói xem Trần Âm có thể lừa chúng ta không, căn bản Tây Sâm không có ở đây, hắn ta bất quá chỉ muốn đem chúng ta vây ở chỗ này mà thôi?” Kiều Úc nhịn không được mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

Tùng Dung dừng bước, lắc đầu: “Không đâu, chúng ta hiện tại đang ở trong địa bàn của hắn, hắn muốn giết chúng ta có vô số biện pháp, hà cớ gì cần phải phí công phí sức như thế, huống chi hắn còn ở trên bụng mình đâm một dao, chính là không muốn để Tây Sâm hoài nghi, cái này dứt khoát không thể nào là giả được.”

Kiều Úc gật đầu, trong lòng tuy rằng đồng tình với lời Tùng Dung nói, nhưng đứng trước tình cảnh khốn khó thúc thủ vô sách này (Bó tay, không có cách nào giải quyết), “Tuy nói thế, nhưng chúng ta cứ đi xuống mãi như vậy cũng không phải là biện pháp, chung quanh dáng dấp giống nhau như đúc, một chút dấu hiệu cũng không có, nếu bắp chân không liên tục đau nhức, em còn tưởng nãy giờ mình chỉ dậm chân tại chỗ.”

Tùng Dung sửng sốt, nhìn quanh bốn phía một chút, đột nhiên nắm lấy cánh tay Kiều Úc, chỉ vào bức tranh trên tường sau lưng Kiều Úc nói: “Em không nói anh cũng không để ý, nhìn bức tranh trên tường sau lưng em đi, trước khi chúng ta đi anh sợ có bẫy rập gì, nên đã dùng súng đánh dấu chữ thập lên con hạc, không nghĩ tới chúng ta cứ đi lòng vòng quanh chỗ này!”

Kiều Úc đột nhiên cả kinh, xoay người lại quả nhiên nhìn thoáng thấy chữ thập trên bức tranh kia, “Anh xác định đây là chữ thập do anh khắc lên, không phải trùng hợp?”

“Anh khẳng định, không tin em lấy tay mình kiểm tra đi, dấu vết đó so với dấu anh dùng súng để lại hoàn toàn trùng khớp.” Tùng Dung có chút chán nản vuốt tóc, ngàn tính vạn tính vẫn không tránh khỏi cái bẫy của Tây Sâm.

“Không có khả năng mà, chúng ta đi lâu như vậy, không lý nào đang ở chỗ cũ, hơn nữa cầu thang một đường xuống phía dưới, cho dù Tây Sâm có tài năng thiên phú đến đâu cũng không thể đem nơi này sắp xếp như vậy?” Kiều Úc nhụt chí ngồi xổm trên mặt đất, mệt mỏi thở hồng hộc, miệng vết thương đau như thiêu như đốt, khiến cậu càng thêm tâm phiền ý loạn.

Tùng Dung đi qua đi lại tại chỗ, vuốt cằm suy nghĩ chân tướng sự việc một lần, thế nào cũng nghĩ không thông rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào. Y đi đến tường đá trước mặt, cúi đầu tỉ mỉ quan sát chung quanh.

Bức tranh vẽ tiên hạc, tay vịn chạm trổ hoa văn, trên thềm đá bài bố đều là tường vân phù….

Từ từ! Tường vân phù?

Tùng Dung như nghĩ tới điều gì, vội ngồi xổm xuống lấy tay chạm vào hoa văn trên thềm đá, từng bậc từng bậc đi phía dưới, đang chuyên chú liền dừng lại nhìn hoa văn phía trên.

Kiều Úc không rõ nhìn y, “Anh tìm cái gì?”

Tùng Dung đột nhiên cười nhẹ lên, thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong mặt thất, “Chúng ta bị lừa, đây không phải là cơ quan quỷ dị gì, đơn giản là một ít trò ảo thuật thôi.”

Kiều Úc cả kinh, thông suốt đứng lên bước nhanh đến trước mặt Tùng Dung, vội vàng hỏi: “Có ý gì? Anh nghĩ được cách thoát ra?”

“Coi như vậy đi.” Tùng Dung nhoẻn miệng cười, giữ tay Kiều Úc chạm lên bức họa trên tường nói: “Bức tranh nơi này cùng với cách trang trí ‘Vân hạc cưỡi mây bay, Phúc Thọ lâu dài’ ý nói, có phúc trạch ân tới, phù hộ sống lâu trăm tuổi, lúc trước anh có đọc qua một quyển sách, bên trong có nói tuy tiên hạc là vật tốt lành phù hộ trường thọ, lại có phúc tinh che chở, người bình thường nếu như không có tuệ căn cao sẽ không thấy được tiên hạc.”

Kiều Úc nghe xong thì mờ mịt, không hiểu ra sao, “Cái gì tiên hạc, tường vân, có ý gì? Này cùng với chúng ta như thế nào đi ra ngoài có quan hệ sao?”

Tùng Dung xoa đầu Kiều Úc, cười nói: “Trước kia đều là em chỉ giáo anh, lần này rốt cục đến lượt anh. Hành lang dài này nếu dùng tiên hạc tường vân làm trang trí khẳng định không chỉ đơn giản là nhìn đẹp mắt, anh nghĩ cơ quan ở đây cùng với bức tranh này có quan hệ, nếu nói người hữu duyên mới có thể được che chở, như vậy cái gọi ‘người hữu duyên’ hẳn là chỉ người trong cầu thang này có thể đi ra, nếu thật sự như vậy, ít nhất chứng minh nơi này tuyệt đối có đường ra, chúng ta sẽ không bị nhốt.”

Kiều Úc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại dở khóc dở cười, “Nhìn không ra anh lại có hiểu biết về mấy thứ này, sau này có đổi nghề làm thầy phong thủy đi.”

Tùng Dung khoát tay, “Đâu phải đâu phải, đi ra ngoài lăn lộn kiếm cơm, bình thường anh còn không thể hiện ra, làm cảnh sát mà, cái gì cũng phải hiểu một chút không phải sao?”

“Thiết.” Kiều Úc cười một tiếng, xoa bắp chân đau hỏi: “Khen anh thật đúng là tự ngược mà, đừng lảm nhảm nữa, anh không phải vừa nói có biện pháp ra ngoài hay sao, đừng ở đó thừa nước đục thả câu nữa nhanh mau nói ra.

Tùng Dung ho nhẹ vài tiếng, chỉ vào tường vân phù dưới đất nói: “Em xem hoa văn đi, có phát hiện ra chỗ nào không giống nhau không?”

Kiều Úc nghi hoặc nhìn y, cúi đầu cẩn thận nhìn một chút, vẫn không hiểu ra sao, “Này chẳng phải đều trên một đường thẳng sao? Không có gì khác nhau?”

“Vậy em nhắm mắt lại dùng tay chạm vào đường thẳng xem.”

Kiều Úc nhắm mắt lại sờ, ngón tay sờ được hoa văn trên bậc thứ nhất của cầu thang, theo đó tiếp tục sờ tìm hoa văn bậc thứ hai nhưng cậu thể nào cũng không tìm được, cậu không nản chí tiếp tục tìm kiếm nhưng vẫn không ra, rơi vào đường cùng đành mở to mắt, lại phát hiện hoa văn trước mắt vẫn xếp thành một đường thẳng, mà chính mình đi lệch vị trí, đứng ở bậc thứ hai bên phải.

Cậu kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Tại sao có thể như vậy? Em rõ ràng là đi thẳng xuống dưới.”

Tùng Dung đi tới, thấp giọng nói: “Hiện tại đã hiểu rõ chưa? Kỳ thực cầu thang này chính là lợi dụng sự chênh lệch thị giác chúng ta cùng thói quen bước đi bố trí bẫy rập, hoa văn thoạt nhìn thẳng tắp trên một đường thẳng, nhưng thật ra là một đường nghiêng, tại nơi tối tăm này, chúng ta đều dựa vào bản năng theo sát hoa văn mà đi, cứ nghĩ chính mình chỉ đang đi xuống, kỳ thật đã sớm rời khỏi vị trí ban đầu, cho nên chúng ta mới có thể chỉ đi quanh một chỗ.”

Kiều Úc mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Nói cách khác chỉ cần chúng ta không dựa vào hoa văn, là có thể đi ra ngoài?”

Tùng Dung sờ cái mũi, gật đầu: “Hẳn là như vậy.”

Kiều Úc từ trên cái áo lông rút ra một sợi len thật dài, kéo thẳng tắp một đường, đi thẳng theo phương hướng sợi dây, mới phát hiện cầu thang này thoạt nhìn không có nhỏ hẹp như vậy, mà là hướng bốn phía mở rộng, vô cùng rộng.

Hai người ước chừng đi được hơn hai tiếng, rốt cuộc cũng ra tới ngoài, thấy được ánh sáng cách đó không xa.

Đây là một gian phòng nằm ở nơi hoàn toàn bất đồng với thạch thất, hoặc nói cách khác, nơi này như không gian sáng sủa của miếu đình.

Kiến trúc hoàn toàn mang phong cách Trung Quốc, rường cột trạm trổ, trần cao dùng gỗ đàn hương điêu khắc hình dạng hoa sen, trang trí mạ vàng bốn góc đại diện phân bố bốn đại trụ đỏ thẫm, có vẻ uy nghiêm tráng lệ. Vị trí chính điện để một pho tượng Phật, nguy nga lộng lẫy, vẻ mặt hiền hậu. Trong không khí mùi hương đàn nhàn nhạt, hết thảy đều rất trang nghiêm.

Kiều Úc cùng Tùng Dung liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương lộ vẻ trào phúng.

Lão già biến thái Tây Sâm giết người không thấy máu vậy mà sẽ tin Phật, dưới địa cung âm u này lại thờ phụng tượng Phật, làm ra bộ dạng từ bi cho ai xem đây. Tùng Dung cười lạnh một tiếng, “Phật gia nói nhân quả báo ứng, không biết lão Tây Sâm biến thái này có bị trời phạt hay không.”

Kiều Úc nhếch môi cười nhạo, “Nói không chừng lão ta nghĩ bản thân mình trường sinh bất lão, Phật tổ không có biện pháp xử lão đâu.”

Tùng Dung ha ha cười, dựa một cây cột, đánh giá xung quanh một chút, “Nơi này đúng là có thể biến hóa muôn hình muôn dạng, nếu không phải mới vừa đi hết cầu thang chết tiệt kia, anh thực sự nghĩ đến chính mình vào chùa miếu. Nơi này rộng như vậy, lão già Tây Sâm kia có thể trốn ở đâu?”

“Này ai biết, lão ta từ trước đến nay thích chơi trò thỏ có ba hang, chúng ta khắp nơi tìm xem, nói không chừng có thể phát hiện cơ quan then chốt gì.”

Kiều Úc đi đến tượng Phật trước mặt, dáng vóc tiều tụy lạy bái, “Phật tổ, lát nữa nếu có chỗ nào bất kính đến ngài thì nhất định phải tha thứ, chúng ta thật sự không nỡ lòng nào động chạm đến nơi cung phụng ngài, chờ chúng ta xong xuôi chuyện này, ta sẽ đốt nhiều hương cho người.”

Nói xong cậu bắt đầu ở trên bàn tìm kiếm chung quanh, Tùng Dung lần theo vách tường, chung quanh vuốt nhẹ. Đại điện rộng lớn lập tức bị hai người bọn họ lật tung lên, đừng nói giấu người, cho dù là con chuột cũng không thấy.

“Anh gõ bốn bức tường với sàn nhà, tất cả đều làm từ đá, gõ không ra tiếng, hẳn là không có mật thất.” Tùng Dung quay đầu lại ngồi xổm trước tượng phật nói với Kiều Úc.

Kiều Úc gật đầu, tiếp đó lấy tay thận trọng vuốt nhẹ trên tượng Phật, “Theo em thấy, Tây Sâm sẽ không ngu đến mức đem cửa mật thất đặt ở nơi rõ ràng trên tường như vậy đâu, ở đây khẳng định còn có chỗ ẩn náu khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.