Thực Hành Yêu Đương

Chương 8: Chương 8




Trầm Du Nhất không thẳng ra là “Anh và em không hợp nhau”, vì cậu không muốn làm nũng, cũng không có ý muốn trách móc gì Ôn Hành. Chẳng qua là Ôn hành cần một người yêu trưởng thành chín chắn hơn, mà cậu lại vừa hay không phải là kiểu người như thế.

Cậu cũng không nói thẳng ra là muốn chia tay, chỉ nói là không muốn yêu nữa, mong rằng Ôn Hành hiểu được rằng đồng hồ điện thoại của học sinh tiểu học sẽ không tồn tại mãi mãi.

Nhưng Ôn Hành nhìn cậu khóc đến đỏ cả hai mắt, sau một thời gian rất lâu, cuối cùng chỉ bảo, em đừng khóc.

Trầm Du Nhất, em đừng khóc.

Để anh đưa em về.

- --

Ôn Hành không nổi giận, không cau mày, cũng không đáp lại lời khẳng định hai người họ không tương xứng của Trầm Du Nhất. Hắn chỉ bình tĩnh đưa Trầm Du Nhất tới tận dưới lầu tòa chung cư, mở khóa cửa xe, im lặng nhìn cậu xuống xe rồi đi vào trong tòa nhà.

Xe Ôn Hành dừng lại dưới một tán cây sung xanh biếc.

Hắn lấy từ trong hộp để đồ trong xe ra một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá, ngồi dựa lưng vào ghế da hút hết nửa bao thuốc.

Trong xe có thể lờ mờ thấy khói xám quấn quanh.

Ôn Hành ho khụ khụ mấy tiếng, quẳng cái bật lửa qua một bên.

Hắn chẳng biết rằng bản thân đợi dưới lầu bao lâu, Trầm Du Nhất cũng đứng bên cửa sổ nhìn hắn bấy lâu. Vào giây phút xe nổ máy chạy đi, nước mắt Trầm Du Nhất lại không ngăn được mà chảy dài.

Có lẽ Ôn Hành cũng hơi thích Trầm Du Nhất thật, chẳng qua cái sự “thích” đó không quan trọng lắm, lời tạm biệt chỉ cần nửa tiếng dừng xe mà thôi.

Trầm Du Nhất không biết nên cảm thấy vui vẻ hay đau buồn, nhưng nước mắt khó mà kìm lại được, đại khái chắc là đau buồn đang dẫn trước tỉ số.

- --

Ôn Hành không ngăn được bản thân nhớ lại gương mặt đầy nước mắt của Trầm Du Nhất. Sự cố chấp của cậu, đôi mắt sưng đỏ, và cả đôi môi mím lại đến đỏ bừng.

Hắn ngồi họp mà đầu óc vẩn vơ, người ta gọi tên hắn tới lần thứ hai, hắn mới đưa mắt nhìn lại mọi người trên bàn họp.

“...Theo như những gì vừa nói, viết báo cáo gửi lại cho tôi.” Ôn Hành ngừng một chút rồi bảo, “Hôm nay tới đây thôi.”

Thư kí Lưu dọn dẹp phòng họp xong đâu đấy, ôm máy tính xách ra ngoài, ra tới cửa thì bị Ôn Hành gọi lại.

“Marry.”

Ôn Hành gọi tên tiếng Anh của cô. Thư kí Lưu ngẩn ra, quay người nhìn cho kĩ xem có đúng thật là ông chủ của mình không, chuyên nghiệp mỉm cười, “Ôn tổng có gì dặn dò ạ?”

Ôn Hành nhìn cô, vẻ mặt lãnh đạm nghiêm túc thường ngày lúc này dần lộ ra nét gì đó giống như là bị dồn ngõ cụt, muốn nói lại thôi, hết sức phức tạp.

“Cô có biết...”

Thư kí Thư đứng thẳng lưng.

“— Thôi bỏ đi. Giúp tôi đi mua món đồ.” Ôn Hành nói. “Đồng hồ điện thoại của học sinh tiểu học.”

Thư kí Lưu bình tĩnh gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Một nghìn năm trăm chín mươi tám tệ, đây là chiếc đồng hồ rẻ nhất mà Ôn Hành từng mua. (Khoảng 5,5 triệu VND hoặc 240 USD)

Thư ký Lưu đặt chiếc hộp lên bàn cho Ôn Hành, nhìn hắn mở hé chiếc hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ mặt vuông màu xanh biển.

Hắn không lấy đồng hồ ra, chỉ là cứ nhìn món đồ mãi, rồi chợt hỏi, “Cô cảm thấy như thế nào thì là không xứng đôi?”

Thư kí Lưu ngây người. Có lẽ là bởi chiếc đồng hồ không đắt đỏ kia. Cô nhìn người Ôn Hành, người ngồi trong văn phòng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, có cửa số bằng kính kéo dài từ sàn tới trần phòng, lúc này lại đang cúi đầu ngắm nghía chiếc đồng hồ, hỏi câu đó, trong lòng chợt có cảm giác chua xót khó nói thành lời.

“Có thể có duyên mà không có phận. Cũng có thể không hòa hợp được với nhau.” Cô suy nghĩ rồi đáp, “Nói chung là không hạnh phúc.”

Ôn Hành ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ngữ điệu bình thản, “Tôi có đang nói tới cái này à?”

Thư kí Lưu chỉ cười, tự ý nói nốt, “Có điều làm sao cho xứng cũng không phải chuyện gì khó, có thể...”

“Thôi bỏ đi,“ Ôn Hành chợt ngắt lời cô. “Em ấy đã không muốn nữa rồi.”

Thư kí Lưu ngừng nói.

Ôn Hành mở ngăn kéo, bỏ đại hộp đồng hồ vào một chỗ trống nào đó.

“Cô ra ngoài đi.”

Nhưng rồi gương mặt đẫm nước mắt của Trầm Du Nhất vẫn cứ bám dính lấy tâm trí của Ôn Hành. Lòng hắn đau đến tỉnh cả mộng. Biết là Trầm Du Nhất không còn tha thiết nữa, nhưng hắn thì vẫn còn.

Cứ nghĩ như thế đến phát điên lên, cứ nghĩ tới là lại đau thắt.

Màn hình điện thoại trong bóng tối hắt ra ánh sáng xanh lập lòe. Cuối cùng Ôn Hành bấm vào số điện thoại của Trầm Du Nhất.

Chỉ độ chục giây sau là điện thoại đã thông. Hắn nghe được hơi thở mơ màng của Trầm Du Nhất, kèm theo giọng ngái ngủ bắt máy, “Alo?”

Mãi không nghe thấy đầu dây bên kia đáp lại, Trầm Du Nhất sắp ngủ thiếp đi đến nơi rồi.

“... Ôn Hành?”

Vẫn im lặng.

Cơn buồn ngủ của Trầm Du Nhất biến mất. Chờ một lát, cậu mới nhẹ nhàng hỏi đầu đây bên kia xem có chuyện gì.

Cuối cùng Ôn Hành cũng chịu lên tiếng.

“Em nói không xứng là có ý gì?”

Lần này lại là Trầm Du Nhất không trả lời.

Tiếng hít thở của hai người cuốn lấy nhau qua ống nghe điện thoại, một lúc sau cuộc gọi bị cắt đứt.

Ôn Hành cũng không có cảm giác thất vọng gì cả, nhưng cũng không ngủ tiếp được nữa.

Hắn nhắm mắt nghĩ về bài tập môn học có tên là Trầm Du Nhất đến tận khi trời sáng, nhưng phương pháp giải đề này cũng không dễ hiểu chút nào, hắn cũng chưa tìm được đáp án nào liên quan đến nó hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.