Thực Hoan Giả Yêu

Chương 271: Chương 271: Ân oán đổi thay




Sở thị triệu khai hội nghị thường kỳ, Qúy Tư Phạm yêu cầu tất cả cổ đông phải có mặt. Không chỉ có vậy, anh ta còn thông báo cho ký giả, hội nghị thường kỳ cử hành theo hình thức họp báo.

Phí công tốn sức như thế, lòng dạ Tư Mã Chiêu này, người qua đường nhìn cũng biết.

Tất nhiên trong lòng Sỏ Kiều hiểu rõ điều đó.

Buổi sáng rời giường, sắc mặt Sở Kiều rất bình tĩnh. Cô chuẩn bị xong bữa ăn sáng, kêu Quyền Yến Thác tới ăn.

Quyền Yến Thác quay lại sau buổi chạy thể dục từ sáng sớm, thấy cô không có vẻ gì là lo lắng liền vô cùng kinh ngạc, “Vợ, em cần anh đi với em đến đại hội cổ đông không hả?”

“Không phải là trưa nay anh cần gặp khách hay sao?” Sở Kiều thả trứng chiên vào trong chén của anh, ánh mắt thâm thúy.

Quyền Yến Thác nhếch môi nói: “Tất nhiên là gặp, nhưng còn em......”

“Yên tâm, “ Sở Kiều mỉm cười vỗ vỗ tay anh: “Ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là diễn trò mà thôi, anh không tin khả năng diễn xuất của em à?”

Nghe cô nói vậy, chân mày đang nhíu chặt của Quyền Yến Thác cũng giãn ra, anh vuốt đầu cô, “Diễn gì thì diễn, có chuyện phải lập tức báo cho anh biết.”

“Được rồi.” Sở Kiều gật đầu đồng ý: “Buổi tối chúng ta đi về nhà ăn cơm, bà nội mới gọi điện tới.”

Quyền Yến Thác nhíu mày liếc cô, thấy vẻ mặt cô không có gì khác lạ mới yên tâm.

Dùng xong bữa sáng, Sở Kiều thay một bộ công sở màu đen, là phong cách quen thuộc của cô.

Chiếc xe Hummer đen từ biệt thự đi ra ngoài, Quyền Yến Thác đưa cô đi làm. Gần đây đang tính toán chuyện nhà họ Giang nên anh đặc biệt cẩn thận, thậm chí khi không ở bên cạnh Sở Kiều, anh âm thầm bố trí hộ vệ, chỉ sợ xuất hiện nguy hiểm bất chợt.

“Chú ý lái xe, đừng nhớ em.” Trước khi xuống xe, Sở Kiều dặn dò người đàn ông.

Quyền Yến Thác cúi người hôn lên khóe miệng cô, hài lòng chiếm được tiện nghi rồi mới lái xe đi.

Đưa mắt nhìn xe anh khuất bóng, Sở Kiều thu lại nụ cười trong mắt. Cô mím môi cất bước đi vào cao ốc.

Ký giả đã sớm bao vây đại sảnh công ty, các loại thiết bị được chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Cổ đông được mời vào phòng họp lớn, Sở Kiều cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.

Ở ghế chủ tọa phía trước, Qúy Tư Phạm ngồi ngay ngắn, tròng mắt lóe sáng.

Cổ đông báo danh theo thứ tự, tìm vị trí của mình ngồi xuống.

Lát sau, trợ lý kiểm tra lại một lượt, cúi người nói với Qúy Tư Phạm, “Quý tổng, mọi người đến đông đủ.”

Quý Tư Phạm nhếch mày, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người rồi dừng trên mặt Sở Kiều.

Ánh mắt vô cùng sắc bén, Sở Kiều cúi đầu nhưng có thể cảm nhận được.

“Trước kia việc sát nhập Sở thị bị đình trệ, hiện tại cổ phiếu đã tăng trở lại, việc sát nhập nên được bàn bạc tiếp.”

Quý Tư Phạm nhếch môi, giọng nói trầm thấp.

Đại đa số cổ đông bị anh ta thu mua, lúc này cũng phụ họa, nịnh nót mấy câu, không có người nào lên tiếng phản đối.

Quý Tư Phạm gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hình như đang đợi người nào đó phản bác. Từng giây từng phút trôi qua mà người bên cạnh vẫn rất an tĩnh, không hé răng nửa lời.

Người đàn ông không tin nổi, quay đầu lại nhìn Sở Kiều, “Cô không phản đối hay sao?”

“Nói cái gì chứ?” Sở Kiều cười nhạt, nói: “Nếu như tôi nói không đồng ý thì anh có sẽ từ bỏ việc sát nhập à?”

Khóe mắt Qúy Tư Phạm trầm xuống, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô không tỏ ra vội vã nóng ruột khiến trong lòng anh ta càng thêm lo lắng.

“Nếu không có ai phản đối, Sở thị sẽ chính thức được sát nhập vào Qúy thị, trở thành công ty con của Qúy thị!”

Thu lại sự thấp thỏm trong lòng, rốt cuộc Qúy Tư Phạm mở miệng tuyên bố. Hiện tại anh ta không có thời gian mà đi phân tích tâm tư của Sở Kiều, chỉ muốn nhanh chóng nắm Sở thị trong tay.

Không lâu sau, tin tức Qúy Tư Phạm thu mua lại Sở thị được tung ra. Các ký giả bao vây xung quanh, đèn flash của máy chụp hình lóe lên liên hồi, các câu hỏi tới không dứt.

Trợ lý hộ tống Qúy Tư Phạm tránh khỏi đám người, đi ra ngoài cao ốc. Vệ sĩ đứng phía trước xe hơi màu đen duy trì trật tự.

Tài xế mở cửa xe, Qúy Tư Phạm mím môi ngồi vào, trợ lý cũng theo lên xe.

Có không ít ký giả vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm máy chụp hình đuổi theo để tiếp tục tác nghiệp.

Cửa sổ màu đen rất khó nhìn, ký giả bám theo một hồi cũng không chụp được bức hình mong muốn.

Nhân viên an ninh nhanh chóng chạy tới, đứng trước cửa xe chắn các ký giả.

“Tổng giám đốc, giấy tờ chuyển nhượng cổ phần đã được gửi tới văn phòng luật sư để công chứng.” Trợ lý cúp điện thoại, thông báo tin tức mới nhận được cho người ngồi sau.

Quý Tư Phạm khẽ cúi thấp đầu, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng nói, “Lái xe.”

“Vâng”

Tài xế nổ máy lái xe ra khỏi đám người.

Bên trong phòng hội nghị, Sở Kiều đứng ở cửa sổ nhìn xuống có thể thấy được dòng người hối hả. Cô nhìn chiếc xe hơi màu đen phóng đi, đôi môi đỏ mọng từ từ nhếch lên.

Chỉ qua mấy tiếng mà tin tức Sở thị sắp bị thu mua truyền khắp nơi. Trên Internet và chậm chí cả Tân Văn Báo Đạo thành phố cũng đưa tin.

Sở Kiều tắt máy vi tính đi ra khỏi phòng làm việc liền gặp được không ít nhân viên đứng bên ngoài.

Phần lớn đều là những nhân viên kỳ cựu của Sở thị, rất trung thành với công ty.

“Kiều tổng.”

Mọi người cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám, “Sở thị của chúng ta sẽ bị sát nhập vào Qúy thị thật sao?”

Trong tay Sở Kiều xách túi da, quét mắt nhìn mọi người, sau đó lấy danh thiếp đưa cho bọn họ: “Nếu như mọi người không muốn ở lại đây thì có thể đến Thì Nhan, tôi sẽ không bạc đãi mọi người!”

Cô không thể nói quá nhiều, thấp giọng an ủi mấy câu liền rời đi.

Ra ngoài cao ốc, sắc trời còn sớm. Có tài xế chờ sẵn đợi Sở Kiều lên xe.

Nàng phân phó tài xế lái xe đi đến bệnh viện, muốn qua thăm Sở Hoành Sanh trước bữa tối.

Hộ lý thấy cô tới, mỉm cười đứng lên rời đi.

Buông túi trong tay, Sở Kiều ngồi bên giường, nhẹ nhàng lau mặt cha, “Bác sĩ nói tình trạng của cha ngày càng tốt, cha phải sớm tỉnh lại.”

Đôi môi cô mỉm cười, nói tiếp: “Ba, chờ đến lúc ba tỉnh, con sẽ giao lại Sở thị trong tay cha.”

Ngồi ở phòng bệnh một lúc, Sở Kiều đứng dậy rời đi.

Cô xách túi bước xuống lầu, tới chỗ rẽ cầu thang, không ngờ lại nhìn thấy một người.

“Ba?” Sở Kiều cảm thấy thật ngoài ý muốn khi gặp Quyền Chính Nham ở đây.

Quyền Chính Nham nhìn thấy cô, ngược lại không hề ngạc nhiên. Ông nhếch môi nói: “Ta còn tính toán đi qua thăm cha con một chút.”

“Ba......” Sở Kiều hồ nghi nhếch mày, thấy phương hướng ông đi đến chợt nhớ tới mẹ của Hạ Yên Nhiên cũng nằm ở bệnh viện này.

Sở Kiều gật đầu, đi theo Quyền Chính Nham quay lại thăm Sở Hoành Sanh.

Sau một hồi lâu, Sở Kiều cùng ông đi ra ngoài, lại nghe Quyền Chính Nham nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Cô hớn hở cười, xuống lầu cùng Quyền Chính Nham, lên xe ông rời đi.

Tài xế lái xe trở về nhà Tổ, sau khi xuống xe hai người đi vào nhà.

“Sao hai cha con lại đi cùng nhau thế này?” Phạm Bồi Nghi thấy bọn họ đòng thời vào cửa thì lên tiếng hỏi.

Quyền Chính Nham cởi áo khoác, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Gặp ở bệnh viện.”

Ông cất bước lên lầu, Phạm Bồi Nghi cũng không hỏi nhiều, phân phó người giúp việc đi pha trà.

Hôm nay nhà đông người, Quyền Chính Nghi cũng trở lại ăn cơm. Bà nội thấy Sở Kiều thì mỉm cười hỏi, “Nhóc con, sao lại gầy đi rồi?”

“Bà nội.” Sở Kiều kêu lên: “Không có, gần đây con mập lên mấy cân đó.”

Bà nội giơ tay sờ sờ hông cô, bĩu môi, “Mấy đứa nhóc này, trên người chả có thịt gì cả.”

“Mẹ!”

Quyền Chính Nghi ngồi bên cạnh bà, không khỏi cười khẽ, “Bọn trẻ bây giờ rất coi trọng giữ dáng đấy, mẹ không theo kịp thời đại rồi!”

“Vớ vẩn!”

Bà nội mất hứng: “Con đang ghét bỏ mẹ già phải không.”

Sắc mặt Quyền Chính Nghi cứng đờ, lại nghe thấy Sở Kiều cười nói, “Bà nội, bà là bảo đao không mòn, cô cô không có ý đó.”

Nghe cô nịnh nọt, cuối cùng bà nội cũng mỉm cười, không tiếp tục đề tài này nữa.

“Vui vẻ quá nhỉ.” Lúc Quyền Yến Thác đi tới liền bắt gặp mấy người vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ.

“Cô, Trì Việt đâu rồi?” Quyền Yến Thác ngồi xuống bên cạnh Sở Kiều lên tiếng hỏi.

Quyền Chính Nghi nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai biết được thằng nhóc thối tha đấy bận việc gì mà cả ngày cũng không nhìn thấy người.”

Mặc dù gần đây Trì Việt ít khi lộ diện nhưng việc trong công ty sắp xếp đâu ra đấy.

Quyền Yến Thác không hỏi nhiều, quay đầu hỏi người bên cạnh, “Em và cha về cùng à?”

Sở Kiều liếc nhìn mẹ chồng đang ngồi đối diện, không lên tiếng.

Người giúp việc bưng trà lên, Phạm Bồi Nghi nhận ly trà, xoay người đi lên lầu hai.

Mắt thấy bà rời đi, Sở Kiều ghé sát vào tai Quyền Yến Thác nhỏ giọng nói: “Em gặp ba trong bệnh viện.”

Bệnh viện?

Quyền Yến Thác chau mày, lập tức hiểu được vấn đề. Sở Kiều không cần phải giải thích gì thêm, nháy mắt với anh mấy cái, chỉ Phạm Bồi Nghi, ý nói đừng lỡ miệng!

Ánh mắt bà nội giật giật, cũng không nói toạc ra. Có một số việc mặc dù đã trôi qua mấy chục năm nhưng nếu có thể kết thúc tốt đẹp thì lại là một chuyện tốt.

“Ăn cơm thôi.”

Hôm nay người trong nhà tụ tập, tâm tình bà nội không tệ, tươi cười phân phó dì Lan.

Cơm tối rất phong phú, dì Lan chăm sóc khẩu vị của mọi người vô cùng tỉ mỉ, nhất là Sở Kiều, bà nội đăc biệt dặn dò sắc thuốc cho cô.

“Kiều Kiều, “ Phạm Bồi Nghi ngồi đối diện cô, do dự nửa ngày mới lên tiếng hỏi: “Con có uống thuốc đúng giờ không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt bà nội trầm xuống, “Con đừng có để ý chằm chằm như thế, đừng tạo áp lực cho nó.”

Phạm Bồi Nghi cau mày, chậm rãi cúi đầu. Vấn đề này khó có thể buông xuống được.

“Mẹ, “ Sở Kiều gắp thức ăn cho bà: “Mẹ yên tâm, con sẽ tiếp tục cố gắng.”

Cô nói vậy, Phạm Bồi Nghi cũng không lên tiếng nữa.

“Tất cả ăn cơm đi.” Quyền Chính Nham mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc, trên đường về nhà, ông đã cùng Sở Kiều nói qua chuyện này. Mặc dù làm cha mẹ khó tránh khỏi lo lắng nhưng thái độ của Sở Kiều khiến ông rất vui vẻ.

“Kiều Kiều à, “ Quyền Chính Nghi đặt chén cơm xuống, nhìn cô chằm chằm, “Lúc đầu khi cô mang thai Việt Việt, trước dó rất lâu không có động tĩnh gì, sau lại thử qua một phương thuốc không tệ, con có muốn thử một chút không?”

“Vâng.” Sở Kiều vội vàng gật đầu. Phàm là có hi vọng cô đều nguyện ý thử qua.

Quyền Yến Thác nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Anh không nói gì nhưng ánh mắt dịu dàng khiến Sở Kiều cảm thấy ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.