Editor: Thỏ Đần
Sở Nhạc Viện càng nghĩ càng thấy không đúng, tại sao khi tỉnh dậy, cô ta và ba đều bị nhốt ở đây?!
Hét lớn khiến họng bị đau, chung quanh lại không có một chút động tĩnh. Sở Nhạc Viện thở hổn hển dừng lại, lòng bàn tay đỏ ửng.
Cô ta xoay người trở lại trước giường, cả trái tim đập loạn thùng thùng.
Lúc này, Sở Nhạc Viện cuối cùng cũng ý thức được, cô ta ba là bị người ta giam giữ! Nhưng đến rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giam giữ bọn họ?!
“Ba.” Sở Nhạc Viện cúi xuống nhìn người trên giường, lại thấy ông không có vẻ gì sẽ tỉnh lại. Cô ta mím môi kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên trên người ông.
Đầu óc Sở Nhạc Viện từ từ tỉnh táo lại. Cô ta tìm khắp phòng nhưng không có bất kỳ đồ vật nào có thể liên lạc ra ngoài, ngay cả ví da của mình cũng không thấy đâu.
Không thể liên lạc với bên ngoài, Sở Nhạc Viện chán nản ngồi trên sô pha, lại cảm thấy căng thẳng toàn thân một lần nữa.
Trên khay trà trống không, chỉ có một chai nước suối.
Sở Nhạc Viện đưa tay cầm chai nước ở trong tay, ánh mắt lại lâm vào tuyệt vọng một lần nữa. Trừ chai nước, không còn bất kì đồ ăn nào khác.
Ba ngày trôi qua không có bất kì tin tức gì.
Buổi sáng Tô Lê đã mang một đống tài liệu tới, thấy Sở Kiều cô mới phát hiện ra, với tâm trạng hiện giờ của cô ấy, sợ rằng không có tâm tư gì xem.
“Bằng không tớ mang đi nhé?” Tô Lê nhìn chằm chằm Sở Kiều, cô đã xem một phần hợp đồng nửa giờ mà không có động tĩnh gì.
Sở Kiều cầm bút lên khoanh hai vòng tròn đỏ, đưa lại cho Tô Lê: “Giá này còn phải áp xuống nữa.”
“Ai yêu!”
Tô Lê bĩu môi, trêu ghẹo nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu không có tâm tư suy nghĩ những chuyện này! Thì ra cậu đang tính toán xem cần phải áp giá xuống bao nhiêu à?”
Thở dài, Sở Kiều đóng bút lại, nói: “Cậu để ý chuyện của công ty một chút, vụ bồi thường của Sở thị cũng nhất định không thể nới lỏng.”
“Đã hiểu!” Tô Lê gật đầu bảo đảm, lại nói một chút chuyện khác công ty với Sở Kiều trước khi rời đi.
Tiễn Tô Lê xong, Sở Kiều xoay người trở lại phòng ngủ.
Ba ngày cũng không có tin tức gì, trái tim Sở Kiều đã sớm mọc rễ, cơ thể cảm thấy vô cùng bất an.
Trở lại phòng ngủ, Sở Kiều ngồi trước gương trang điểm, mở ngăn kéo ra, lấy quyển nhật kí mà mẹ để lại, lật xem một lần nữa.
Không biết đã xem qua bao nhiêu lần, Sở Kiều bất lực nhếch môi, tâm trạng nặng nề.
“Mẹ......”
Sở Kiều thở dài một tiếng, áp mặt vào quyển nhật kí, dưới đáy lòng chất chứa những cảm xúc phức tạp.
Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, làn gió nhẹ theo cửa sổ đang mở miên man thổi vào, mang theo một chút khí nóng của mùa hè.
Cô mở nhật kí ra đặt ở trên bàn, một đôi mắt đen nhánh chăm chú quan sát những trang nhật kí trống khôg, như có điều cần suy nghĩ.
Bỗng chốc, một cơn gió nhẹ thổi tới.
Những trang nhật kí bị gió thổi lên, Sở Kiều ngồi trên ghế vừa vặn có thể thấy chút vết tích trên những tờ giấy trống không vừa bị gió thổi qua theo góc độ ánh nắng chiếu xuống..
Có thứ gì đó thoáng qua trước mắt, Sở Kiều không kịp nhìn rõ. Cô cắn môi giơ nhật kí lên cao, mở ra một trang giấy trống, soi dưới ánh mặt trời, liền phát hiện ra những dấu bút có nông có sâu trên mặt trang giấy.
Chắc hẳn đây là dấu tích khi mẹ dùng bút viết lên tạo ra..
Trong nháy mắt, những suy nghĩ hỗn độn nổ tung trong đầu, Sở Kiều rút ra một cây bút máy, đặt nhật kí lên bàn. Cổ tay cô khẽ chuyển, viết đè lên những dấu bút đã in hằn lên trang giấy trống, tờ giấy vốn trống không cuối cùng đã hiện ra nội dung vốn có.
Sở Kiều vui mừng đọc cẩn thận từng câu từng chữ vừa được chép ra, dùng phương pháp tương tự để khắc phục những trang giấy còn trống.
Hồi lâu, cô cười cười để bút máy xuống, lật xem từng tờ từng tờ, cho đến khi đọc hết trang cuối cùng..
Nụ cười dần dần tắt trên khoé môi, Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt trầm xuống.
Điện thoại di động trên bàn đột nhien vang lên, Sở Kiều nghĩ là Tô Lê gọi, trực tiếp nghe máy..
“Có chuyện gì thế?”
Âm thanh phát ra từ đầu dây bên kia hoàn toàn xa lạ, Sở Kiều nghe người kia nói từng câu, nụ cười trên khoé môi cứng lại, hỏi: “Ba tôi đang ở đâu?”
“Bên ngoài biệt thự có một chiếc xe hơi màu đen, cô có mười phút.”
Đối phương cúp điện thoại rất nhanh.
Sở Kiều cầm điện thoại di động tới bên cửa sổ, quả nhiên thấy có một chiếc xe hơi màu đen đỗ bên ngoài biệt thự.
Cô trượt mở màn hình điện thoại di động, tìm số của Quyền Yến Thác gọi đi, nhưng hình như tín hiệu điện thoại di động bị quấy nhiễu, không thể kết nối được.
Tinh ——
Điện thoại nhà trên bàn vang lên, sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, tiếp điện thoại: “Không được thông báo cho bất kì ai, nếu không thứ cô nhận được sẽ là thi thể của Sở Hoành Sanh!”
Nghe được những lời vừa rồi từ âm thanh phía bên kia điện thoại, trái tim Sở Kiều thắt lại.
Cô để điện thoại xuống, nhìn ra ngoài thông qua cửa kính thuỷ tinh. Kẻ địch ở trong tối còn cô ở ngoài sáng.
Nếu như bất chấp dùng sức mạnh, ba sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn qua thời gian, Sở Kiều cầm ví da trên bàn lên, cất nhật kí vào trong ngăn kéo, trực giác nói cho cô biết rằng, chuyện này nhất định có liên quan tới người đàn ông kia!
Siết chặt ví da trong tay, bước chân Sở Kiều dừng lại một chút. Sóng mắt khẽ chuyển, cô đưa tay mò vào trong cổ áo, đột nhiên túm lấy dây chuyền đan đang đeo trên cổ, để vào chỗ có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau đó, Sở Kiều mang theo ví da ra khỏi cửa chính. Đang có một chiếc xe màu đen đỗ đối diện cổng biệt thự, xe không có biển số, cô mở cửa xe bước lên trên, chiếc xe màu đen được lái đi rất nhanh, chỉ một lát sau đã không thấy còn dấu vết gì nữa.
Xe hơi màu đen được lái ra khỏi trung tâm thành phố, dọc theo đường cao tốc đi tới ngoại ô, đến khi tới một nghĩa trang mới dừng lại.
Sở Kiều bị người ta ép buộc đi theo, sau khi nhìn thấy nghĩa trang này, có một nơi dưới đáy lòng khẽ rung động.
Đây là nghĩa trang nơi mẹ cô yên nghỉ.
Giây lát, Sở Kiều đi tới những bậc thang. Từ xa, cô đã nhìn thấy có một bóng lưng đứng trước bia mộ.
Bóng dáng kia có chút quen thuộc, nhưng cô không nhớ ra là ai.
“Tới đây đi.”
Người đưa lưng về phía cô cất lời, đối với giọng nói, trình độ ghi nhớ của Sở Kiều khá cao, cô nhận ra được chủ nhân của giọng nói này là ai, giật mình nhìn sang.
“Là ông?”
Sở Kiều thấy rõ người đàn ông đang đứng trước mặt, chợt rõ ràng trong lòng.
Quý Cẩn Chi, Quý Uẩn.
Người đàn ông xoay người lại, nhìn về phía Sở Kiều, ánh mắt mang theo mấy phần vui vẻ.
Lúc này, tất cả những nghi vấn dưới đáy lòng Sở Kiều, giống như những cánh hoa nở rộ, từng cánh từng cánh mở ra.
Liên tục vài ngày không ăn gì, Sở Nhạc Viện đã sớm đói bụng đến mức muốn ngất xỉu. Một mình cô ta bị đói cũng không sao cả, nhưng trong bụng còn có bé cưng!
“Mở cửa!”
Sở Nhạc Viện dựa vào cánh cửa, dùng chút sức tàn gõ: “Van xin các người hãy mở cửa ra!”
Cô ta gian ta nan vung tay lên, nhưng toàn thân mềm nhũn, vốn cũng chẳng có chút sức lức nào.
“Ưmh!”
Bụng truyền đến một hồi đau nhức, Sở Nhạc Viện bị sợ hãi, đôi tay nâng lên, vuốt bụng nức nở: “Cục cưng đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Cô ta đỡ bụng, trở về ngồi trên sô pha một lần nữa, gian nan nuốt nước miếng. Đợi đến lúc chịu đựng không nổi nữa, gian nan cầm lên chai nước trên bàn, nhấp một ngụm.
Đã bị nhốt ở đây mấy ngày rồi, cô ta không biết mình sẽ còn bị nhốt bao nhiêu lâu nữa.
Cầm chai nước đi tới bên giường, Sở Nhạc Viện cẩn thận rót vào nắp chai một chút nước, sau đó nâng đầu Sở Hoành Sanh lên, bón nước vào trong miệng của ông.
“Ba, ba cũng phải cố gắng chịu đựng!” Sở Nhạc Viện nhìn đôi môi khô nứt của ông, hốc mắt ê ẩm khó chịu: “Chúng ta đều phải kiên cường, đều phải cố gắng chịu đựng.”
Sở Nhạc Viện vặn nắp chai nước lại, bây giờ chai nước này là ngọn cỏ cứu sống cả nhà cô.
Cô ta cất bước đi tới trước cửa sổ, cách một lớp thuỷ tinh có thể nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài. Rõ ràng không phải là nơi hoang vu thanh vắng, nhưng từ khi bị nhốt ở đây, không có bất kì ai tới cứu giúp!
Ngôi biệt thự này lâu ngày không có người ở, bốn phía cửa số đã được gia cố lại bằng song sắt, muốn chạy chốt từ đây là việc không thể.
Sở Nhạc Viện đứng trước cửa sổ, cửa sổ thủy tinh đã bị khóa kín, không thể mở ra được.
“Tư Phạm, anh sẽ đến cứu em sao?” Cô ta nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lâm vào một màn sương mờ. Lòng bàn tay áp lên trên bụng, trong lòng chỉ có một hi vọng duy nhất.
Cứ cho là Quý Tư Phạm thực sự ghét cô ta, nhưng trong bụng cô ta còn có đứa bé, nhất định anh ta sẽ tới cứu người.
“Khụ khụ ——”
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh, Sở Nhạc Viện kinh ngạc xoay người lại, chợt thấy người đang nằm trên giường từ từ mở mắt.
“Ba!” Sở Nhạc Viện đi tới trước giường, từ trong đôi mắt tràn ra những giọt lệ.
Người nằm trên giường mở mắt, ánh mắt còn có chút hỗn độn, ông chép chép miệng, gian nan cất lời: “Đây là đâu?”
Nghe được âm thanh của ba, Sở Nhạc Viện không nén được vui mừng, “Ba, ba rốt cuộc cũng tỉnh lại.”