Tại phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát, buồng giam đóng chặt cửa, ánh sáng lờ mờ. Trên bàn chỉ có một chiếc đèn nhỏ.
Sở Nhạc Viện bị áp giải về từ lúc trưa vẫn nhốt ở chỗ này. Không có ai để ý tới cô, thỉnh thoảng xung quanh có tiếng bước chân đi qua, trừ mấy âm thanh đó thì không còn gì khác.
Cửa đóng chặt, Sở Nhạc Viện ngồi lọt thỏm trên ghế, hai tay ôm lấy bả vai. Cả người cô sợ hãi run rẫy, cảm giác duy nhất lúc này chính là lạnh lẽo, còn có sợ hãi. T
Nơm nớp lo sợ đứng dậy, đi tới cạnh cửa sắt áp sát tai nghe ngóng, bên ngoài không có động tĩnh.
“Có người không?”
Sở Nhạc Viện cắn môi đập lên cửa sắt, lòng bàn tay rất nhanh bị sưng đỏ, “Thả tôi ra ngoài!”
“Tại sao các người lại bắt tôi? Mau mau thả tôi ra!”
Hai tay cô chộp lấy cánh cửa, hắng giọng hô to nhưng xung quanh chỉ có tiếng vọng của chính mình.
Thái độ coi thường này khiến cô tức giận, đồng thời trong lòng càng vô cùng sợ hãi.
“Mở cửa!”
Sở Nhạc Viện dần dần mất sức, cô cắn môi, giọng nói khàn khàn. Dựa lưng vào cánh cửa, thân thể chậm rãi trượt xuống.
Từ nhỏ đến lớn, Sở Nhạc Viện chưa từng đến một nơi như thế này. Ở trong không gian chật hẹp bị hạn chế tự do đã mãnh liệt kích thích phòng tuyến tâm lý của cô.
Một lúc sau, trong hành lang vang lên tiếng bước chân. Sở Nhạc Viện đột nhiên đứng dậy ngồi vào ghế, cô hốt hoảng giơ tay lên gạt nước mắt, cố gắng bình phục tâm tình.
Cửa mở ra, hai người mặc đồng phục cảnh sát đi tới. Kéo ghế ngồi xuống, bọn họ nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Sở Nhạc Viện, ăn ý trao đổi một ánh mắt.
“Sở Nhạc Viện, cô đã suy nghĩ xong chưa? Có muốn thành thật khai báo hay không?”
Mở ra cuốn sổ ghi chép khẩu cung, một người cầm bút chuẩn bị ghi lại lời khai của cô.
“Khai cái gì?”
Hai tay Sở Nhạc Viện đặt ở dưới bàn, nắm chặt vào nhau.
“Mười hai giờ mười lăm phút trưa ngày hôm nay, cô gửi hai trăm triệu vào tài khoản của Lư Minh. Bây giờ hãy nói đi, tại sao lại gửi tiền cho hắn?”
Cảnh sát khiến Sở Nhạc Viện không hiểu ngẩng đầu thốt lên hỏi “Lưu Minh là ai?”
“Còn giả bộ không biết?”
Cảnh sát nhăn mày, rút ra một phần tài liệu đặt ở trước mặt cô để cho cô tự xem.
Nhíu mày liếc mắt tài liệu, Sở Nhạc Viện đột nhiên chết lặng. Trong tài liệu ghi rõ, Lưu Minh chính là tài xế xe chở dầu, mấy ngày trước trong vụ tai nạn năm xe đâm liên hoàn, có liên quan đến việc xe chở dầu của anh ta bị rò rỉ.
Thu hồi tầm mắt, Sở Nhạc Viện cúi đầu: “Tôi không biết người này, Tôi chỉ đi ngân hàng gửi tiền mà thôi.”
“Không biết? Không biết mà lại gửi cho anh ta hai trăm triệu?”
“Tôi không biết.”
Sở Nhạc Viện mím môi, một mực khẳng định không biết người đó. mừng viện mím môi, một mực chắc chắn không biết. Lúc này cô tỉnh táo lại, từ từ lý giải một chút đầu mối. Nghĩ thầm chắc chắn Lưu Minh tống tiền Giang Hổ, Giang Hổ nói Khả Nhi đi chuyển tiền, mà cuối cùng người xui xẻo lại là cô.
Cô nhìn chằm chằm mũi chân, trong lòng đấu tranh kịch liệt. Nếu như cô mở miệng, Giang Hổ sẽ phải chịu tội. Nhưng nếu cô không nói, vậy thì......
Cảnh sát thấy cô không mở miệng, sắc mặt âm trầm, “Sở Nhạc Viện, trong tay chúng tôi đã nắm được một số chứng cứ, hiện tại hỏi cô là vì muốn cho cô một cơ hội, nếu cô không biết quý trọng thì tự gánh lấy hậu quả!”
Sở Nhạc Viện cắn chặt môi, bả vai run rẩy.
“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, có phải cô là người ra lệnh cho Lưu Minh làm rò rỉ dầu?”
“Tôi không biết người kia, cũng không biết việc dầu bị rò rỉ.” Sở Nhạc Viện bình tĩnh trả lời, vô cùng kín kẽ.
“Vậy cô giải thích ra sao về việc gửi tiền cho Lưu Minh?” Cảnh sát bắt được điểm này, nắm lấy không buông.
“Tôi đi ngân hàng chuyển tiền giúp bạn, nhưng không biết người mà các anh đang nói tới là ai.” Cô không dám nhiều l.ời
Sự thật là cô cũng không biết Lư Minh, Sở Nhạc Viện âm thầm nghĩ, cho dù cảnh sát có đi thăm dò cũng sẽ không tra được gì.
“Hừ!”
Cảnh sát giận tái mặt, giọng nói lạnh lùng: “Đừng tưởng rằng cô nói vậy là có thể gạt được người khác, nếu chúng tôi bắt cô tới đây, nghĩa là trong tay đã nắm giữ chứng cứ!”
Sở Nhạc Viện không tiếp lời, hai tay gắt gao nắm vào nhau.
Lát sau, hai cảnh sát liếc mắt nhìn nhau một lần nữa rồi đứng lên, “Nếu cô đã không thành thật khai báo, vậy chúng tôi sẽ cho cô thêm một chút thời gian, hãy cân nhắc cho kỹ!”
Sở Nhạc Viện co rút hai mắt, khuôn mặt trắng bệch.
“Đợi chút...!”
Cô đột nhiên lên tiếng, hai người cảnh sát lộ vẻ vui mừng.
“Tôi...tôi phải gọi điện cho người thân.” Sở Nhạc Viện nhíu mày nhìn họ: “Các anh vui lòng thông báo cho cha tôi, tôi cũng cần tìm luật sư.”
Hai người cảnh sát nhăn mặt nhưng không thể cự tuyệt, “Thật đúng là vịt chết còn cứng mỏ!”
Sở Nhạc Viện không để ý tới thái độ lạnh nhạt của họ, cúi đầu cầm bút ghi số điện thoại, lúc đưa cho họ còn dặn dò một câu: “Anh cảnh sát, phiền anh báo cho ba tôi biết tình huống của tôi.”
Cảnh sát liếc mắt nhìn số điện thoại, gật đầu một cái sau đó đóng cửa lại.
Chung quanh lần nữa im lặng, Sở Nhạc Viện vô lực ngã xuống ghế. Cô cắn môi, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không một tia huyết sắc. Qúy Tư Phạm đi công tác, tự thân Giang Hổ đã khó bảo toàn, lúc này chỉ có thể nhờ Sở Hoành Sanh giúp đỡ.
Trong lòng cô luôn nghĩ rằng, ba chỉ đang giận cô chứ không phải hoàn toàn không quan tâm tới cô nữa.
Giang Hổ nhận được điện thoại, hùng hùng hổ hổ chạy về. Khả Nhi khóc lóc, ngồi trong ghế sô pha khóc nức nở.
“Thật xin lỗi, em cũng không hiểu tại sao lại như vậy!” Khả Nhi nắm chặt khăn giấy, nước mắt không ngừng chảy xuống, “Buổi trưa trong cửa hàng rất bận, em không dám giao số tiền lớn như vậycho người ngoài, vừa đúng lúc Nhạc Viện tới nên em nhờ cô ấy đi chuyển tiền, vậy mà......”
Khả Nhi nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng, “Tại sao lại có cảnh sát?”
Giang Hổ trầm mặt, bóp chặt cằm Khả Nhi, ánh mắt hung ác, “Khả Nhi, cô còn giả bộ ngu sao? Tôi hỏi cô, tại sao cảnh sát lại xuất hiện?!”
“Làm sao em biết được?” Khả Nhi hỏi ngược lại, đôi mắt trợn tròn, “Giang Hổ, anh có ý gì, anh nghi ngờ em sao?”
“Vớ vẩn!”
Năm ngón tay của Giang Hổ xiết chặt lại, chiếc cằm trắng nõn của Khả Nhi lập tức đỏ ửng: “Chuyện này chỉ có mình cô biết, không phải cô thì ai?!”
“Anh ngậm máu phun người ——”
Khả Nhi đứng phắt dậy, hất tay anh ta xuống: “Tôi ở bên anh lâu như vậy, có khi nào làm chuyện phản bội lại các người. Ban đầu các người để cho tôi chịu tội thay, tôi có nói gì sao? Giờ anh để tôi thành tiểu tam, tôi cũng ngoan ngoãn không gây phiền toái cho anh, nhưng anh lại nghi ngờ tôi, Giang Hổ, anh có lương tâm không?”
Cô nói chắc như đinh đóng cột, tình ý chân thành. Năm ngón tay của Giang Hổ buông lỏng ra.
“Nếu như anh không tin tưởng tôi, có thể điều tra xem tôi đã làm gì hay không?” Khả Nhi cắn môi, hầm hừ chạy vào phòng ngủ.
Cô bực tức kéo cửa tủ, mở va li, cầm quần áo nhét vào trong. Giang Hổ đi theo phía sau kéo tay cô chất vấn: “Em muốn làm gì?”
“Lúc này tôi nên rời đi thôi!” Hốc mắt Khả Nhi đỏ bừng, giọng nói cứng rắn, “Rời khỏi anh!”
Cô cắn môi căm hận nói: “Tôi đã chịu đủ rồi!”
Giang Hổ phiền não cau mày, kéo cổ tay cô lại bị hất ra. Anh ta trầm mặt, ôm chặt lấy eo cô, kéo vào trong ngực, “Được rồi, đừng náo nữa, vừa rồi là anh bị mất trí, em đừng giận.”
Khả Nhi chảy nước mắt, càng uất ức khóc lên.
“Đừng nóng giận, có được hay không?” Giang Hổ cúi đầu, giơ tay lau nước mắt cho cô.
Khả Nhi đỏ mắt nhìn anh ta, thút thít hỏi: “Nhạc Viện phải làm thế nào? Cảnh sát đã đưa cô ấy đi.”
Nghe vậy Giang Hổ giận tái mặt, đôi mắt u ám, “Mấy ngày nay em ở nhà đi, đừng đến cửa hàng nữa. Chuyện của Nhạc Viện anh sẽ xử lý.”
“Anh có biện pháp gì không?” Khả Nhi nhìn anh ta, thấy anh ta mím môi, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô thức thời im lặng, không dám hỏi, chỉ sợ làm lộ bí mật.
Ở bệnh viện mấy ngày, tâm trạng Sở Kiều rất khó chịu. Mỗi ngày tỉnh dậy là ăn, ăn xong rồi ngủ, không gian hoạt động chỉ quanh quẩn ở phòng bệnh khiến cô sắp không nhịn được nữa.
Sáng sớm, y ta kiểm tra phòng còn chưa tới, Sở Hoành Sanh đã đến trước.
Sở Kiều nhìn thấy cha, ban đầu rất kinh ngạc, sau đó nặn ra nụ cười, “Cha, sao cha lại tới đây?”
“Còn dám hỏi cha?” Sở Hoành Sanh trầm mặt, nhìn chằm chằm cánh tay cô, ông nhíu mày, “Bác sĩ nói như thế nào?”
Sở Kiều mím môi, không dám nói dối, “Bác sĩ nói đi chụp phim để kiểm tra, nếu như đã lành thì có thể xuất viện.”
“Sở Kiều!”
Đỡ cô đến bên giường ngồi xuống, sắc mặt Sở Hoành Sanh âm trầm, giận dữ nói: “Con lừa gạt cha thật tốt.”
Sở Kiều thấy cha tức giận, bĩu môi, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ông, “Cha, con thật sự không có việc gì.”
Hiếm khi thấy cô làm nũng, Sở Hoành Sanh nén giận, khuôn mặt từ từ giãn ra. Ngồi ở bệnh viện một lát, ông đứng dậy đi siêu thị mua đồ sau đó đưa cho người giúp việc làm xong cơm rồi lại đưa qua.
Nhìn bóng cha rời đi, Sở Kiều mím môi. Bóng lưng ông không còn cao ngạo như trước, tóc mai hai bên cũng điểm bạc.
Thở dài một hơi, Sở Kiều cúi đầu nhìn tay bó thạch cao, hi vọng mình có thể sớm xuất viện, sớm quay lại công ty trợ giúp cha.
Khí hậu mùa xuân là dễ chịu nhất trong năm.
Tô Lê lái xe tới siêu thị Đại Hình, đẩy xe vòng quanh khu mua sắm. Cô lấy ít trái cây rồi lại chuyển đến quầy ăn vặt, mua đầy một xe mới cảm thấy hài lòng.
Sở Kiều ở trong bệnh viện nhàm chán, cô tự nguyện đến chăm sóc, nói thực ra thì chính là cùng ăn cùng ngủ. Hàng ngày, cơm cho bệnh nhân ăn rất ngon, khiến cô cũng tăng cân theo.
Trong bệnh viện ngây ngô nhàm chán, cô mua chút trái cây và đồ ăn vặt để giết thời gian. Sau khi thanh toán tiền ở quầy thu ngân, Tô Lê xách túi xoay người, vừa vặn đụng vào một người quen.
“Tô Lê?” Khả Nhi cũng vừa đóng sổ sách, không ngờ lại gặp cô.
Ngón tay đang xách túi nắm chặt lại, Tô Lê lách người muốn đi qua.
“Bên ngoài có quán cà phê, chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không?” Khả Nhi chủ động lên tiếng, ánh mắt nhuộm mấy phần mong đợi.
Tô Lê mím môi, xách đồ đi về phía trước, vào quán cà phê.
Khả Nhi khẽ mỉm cười bước nhanh theo sau. Tính tình Tô Lê vốn như vậy, nhìn bên ngoài rất hung dữ nhưng thật ra tính tình rất tốt.
Quán cà phê bài trí không tệ, được trang hoàng theo phong cách hiện đại.
“Một ly caramel Machiatto, một ly Latte.” Khả Nhi nói cho nhân viên phục vụ, Tô Lê cũng không mở miệng.
Rất nhanh, hương cà phê bay tới.
Khả Nhi đưa cái ly cho Tô Lê: “Caramel machiatto ở đây mùi vị không tệ, cô nếm thử xem.”
Cô cầm ly Latte nhấp miệng.
Tô Lê cầm lên nếm thử, mùi caramel thơm nồng quả thật không tệ.
“Có chuyện gì sao?” Tô Lê đặt ly xuống, giọng điệu không được tốt lắm.
Khả Nhi lắc đầu một cái, nở nụ cười xinh đẹp, “Chúng ta đã lâu rồi không gặp.”
Đúng là rất lâu rồi. Lúc trước Tô Lê đi du học, sau khi trở lại vẫn chưa từng gặp cô.
Chẳng qua là cô không muốn gặp, gặp mặt sẽ nhớ tới chuyện lúc trước, khiến Tô Lê cảm thấy thất vọng và đau khổ.
“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.” Tô Lê xách đồ đứng dậy, lại bị Khả Nhi ngăn lại.
“Nhanh như vậy, có việc gấp sao?” Liếc mắt nhìn túi xách trong tay Tô Lê, Khả Nhi nhếch môi, “Cô phải vào bệnh viện với Kiều Kiều à?”
Khóe mắt Tô Lê trầm xuống, ngồi lại trên ghế, “Khả Nhi, sao cô biết Kiều Kiều đang nằm viện?”
Nhìn ánh mắt sắc bén của cô, Khả Nhi giơ tay vén mấy sợi tóc: “Mấy ngày trước tôi xem trên tin tức.”
Sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, quả thực là có đưa tin. Tô Lê thu lại vẻ mặt tàn khốc, ánh mắt u ám.
Cà phê uống hết gần nửa ly vẫn không có thêm đề tài gì để nói. Khả Nhi mím môi, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Tô Lê. Trước kia ba người họ ở cùng một chỗ, Tô Lê luôn là người hoạt bát nhất, mỗi ngày đều nói không hết chuyện. Có lúc Sở Kiều và cô nghe đến ngán ngẩm, liên thủ với nhau che miệng cô lại, ba người ngã lên ghế sô pha vừa cười cừa trêu chọc nhau.
Nhìn đồng hồ, Tô Lê lấy tiền từ trong ví đặt lên bàn, đứng dậy muốn rời đi.
“Tô Lê, tại sao lại làm như vậy?” Khả Nhi thấy cô để lại tiền, sắc mặt ảm đạm.
Tô Lê nhíu mày nhìn cô chằm chằm, thái độ bình tĩnh, “Cô không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy là giữa chúng ta nên rõ ràng, không cần phải thiếu nợ nhau!”
Hất tay Khả Nhi, Tô Lê xách đồ rời khỏi quán.
Khả Nhi cắn môi, lúng túng ngồi xuống ghế.
Ở góc chếch đối diện truyền đến tiếng cười thanh thúy. Khả Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy có ba cô bé ngồi cùng nhau, trên tay đang cầm cái gì đó, giống như ý kiến giữa ba người không đồng nhất nên người thì cười người thì tranh cãi.
Thu hồi lại ánh mắt, Khả Nhi nhìn chằm chằm tiền mà Tô Lê để vào góc bàn, hốc mắt chua xót.
Đi ra khỏi quán cà phê, ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt. Tô Lê hé mắt nhìn về chân trời xa xa mây trắng trời xanh, thở dài một hơi.
Con người nếu có thể luôn luôn đơn thuần thì tốt biết mấy, lúc trước khi Thì Nhan phải giật gấu vá vai, ba người bọn họ giúp đỡ nhau, an ủi nhau.
Tô Lê không phải là không tiếc hận, đã có bao nhiêu lần, cô lái xe ngang qua khu văn phòng Thì Nhan đã từng thuê, đậu xe ở ven đường, lẳng lặng ngồi một lúc.
Nghĩ tới bọn họ đã từng cùng nhau trải qua đủ loại khó khăn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cùng hoạn nạn thì dễ dàng nhưng cùng phú quý quả là khó, lời nói này thật có lý.
Đáng tiếc bởi vì có dục vọng, mọi người mới có thể lầm đường lỡ bước, mới có thể không chừa thủ đoạn nào.
Lái xe trở lại bệnh viện, cảm xúc của Tô Lê có chút sa sút. Sở Kiều đứng ở cửa sổ nhìn thấy cô đi lên, cười hỏi: “Sao thế? Ai làm cậu mất hứng vậy hả?”
Tô Lê đặt túi lên bàn, do dự nửa ngày mới mở miệng, “Mình mới gặp Khả Nhi.”
Sở Kiều cụp mắt không nói gì, Cô xoay người ra phía cửa sổ một lần nữa, đôi mày thanh tú khẽ nhíu.
Buổi tối, Quyền Yến Thác mang cơm từ nhà tới. Thời gian này anh cũng không ăn ở nhà mà mang tới bệnh viện ăn cùng Sở Kiều.
Theo cá tính của anh thì việc ăn một bữa cơm tình nhân ở bệnh viện lại có một phen tình thú đặc biệt.
Sở Kiều nhìn canh xương trong tay người đàn ông, che miệng nói: “Không uống nữa..., no rồi.”
“Ngoan, há mồm.”
Quyền Yến Thác cũng không nổi giận, dịu dàng dụ dỗ cô.
Sở Kiều khổ sở cau mày, trong lòng tuyệt vọng. Rốt cuộc dưới ánh mắt thâm tình khẩn thiết của người đàn ông, cô hé miệng uống hết chén canh.
Quyền Yến Thác mỉm cười cúi xuống, hôn lên môi cô. Thuận tiện lè lưỡi liếm liếm dọc theo khóe miệng cô: “Canh này mùi vị không tệ.”
Sở Kiều đỏ mặt đẩy anh, hung hăng đập.
“Ba đã lớn tuổi, đừng để ông phải chạy tới chạy lui.” Sở Kiều lau miệng hỏi anh: “Ở nhà và công ty không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm.” Quyền Yến Thác thu dọn chén đũa, ánh mắt trầm tĩnh, không hề nhắc tới chuyện Sở Nhạc Viện.
Y tá kiểm tra phòng đi vào, để lại thuốc, sau đó rời đi với vẻ mặt hâm mộ.
Sau khi rửa sạch tay đi ra ngoài, Quyền Yến Thác đóng cửa phòng, xoay lại tấm bảng treo trên cửa, bốn chữ ‘ không được quấy rầy ’ rất chói mắt.
“Uống thuốc.” Quyền Yến Thác cầm thuốc mà y tá đặt trên bàn, để vào trong tay Sở Kiều, mang nước ấm tới.
Mới vừa bị ép uống canh, dạ dày Sở Kiều rất trướng, cô lắc đầu né tránh: “Không uống nổi, em no lắm rồi.”
Người đàn ông đặt ly nước xuống, vén chăn leo lên giường.
“Anh làm gì vậy?” Sở Kiều đề phòng kéo lại chăn, cảm giác có việc không tốt.
Quyền Yến Thác nở nụ cười, đôi mắt đen sáng lấp lánh, “Không phải là em ăn quá no à? Anh giúp em tiêu hóa.”
Trong lúc nói chuyện, anh kéo chăn, nhanh chóng chui vào.
“Không được.”
Sở Kiều ra sức chống cự, nhưng cánh tay nhỏ bé không thể là đối thủ của anh.
Quyền Yến Thác đưa tay ôm chặt hông cô, ngón tay linh hoạt chui vào bên trong quần áo bệnh nhân rộng rãi sờ soạng, giọng nói gấp gáp, “Yên tâm, anh khóa cửa rồi.”
“Vậy cũng không được.” Sở Kiều né tránh nhưng khi nụ hôn rơi xuống trên giống như có lửa đốt, khiến người ta nóng bỏng.
Thân thể bất ngờ không kịp đề phòng bị xoay lại, trong nháy mắt Sở Kiều nằm trên người anh.
“Quyền Yến Thác!”
Sở Kiều cắn răng gầm lên, giọng nói hàm chứa tức giận.
Quyền Yến Thác cũng không phật lòng, nụ cười nơi khóe miệng làm người ta giận sôi sục, “Em ở trên sẽ không bị chạm vào tay.”
Thật vất vả cho anh vẫn còn nghĩ tới cánh tay phải bó thạch cao của cô. Sở Kiều suy nghĩ, lại không ngờ bị anh ôm bả vai.
Đột nhiên bị đè xuống, trong không gian đồng thời vang lên hai tiếng rên rỉ.
“Ưmh!”
Sở Kiều nhắm mắt lại, gò má ửng hồng.
Đột nhiên cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ. Mặt Sở Kiều trắng bệch, rụt đầu vào lồng ngực to lớn của người đàn ông.
Thật may là cửa phòng đã khóa lại, y tá gõ cửa bên ngoài để đưa nhiệt kế. Sau khi nhìn thấy bảng hiệu, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Sở Kiều còn chưa kịp trách cứ đã bị anh hôn môi, Lửa nóng lan tràn trong tiếng thở dốc.
Sáng sớm, một chiếc xe màu đen dừng ở bên ngoài đồn cảnh sát. Qúy Tư Phạm đẩy cửa bước xuống, luật sư đi theo phía sau.
Người cảnh sát mặc đồng phục đi ra từ phòng thẩm vấn, lập tức có người hỏi: “Sao rồi, đã khai chưa?”
Người cảnh sát kia lắc đầu, “Miệng cũng thật kín!”
Lấy tờ giấy kẹp trong tập tài liệu, cảnh sát chuẩn bị gọi điện thông báo cho người nhà, “Nhà họ Sở cũng coi là có thế lực, tại sao khong thấy con gái trở về nhà mà không ai hỏi thăm?”
Anh ta cầm điện thoại lên nhưng bị người khác ngăn lại.
Cảnh sát nghi ngờ nhìn lên, thấy Qúy Tư Phạm trầm giọng mở miệng, “Xin chào, tôi là chồng Sở Nhạc Viện.”
Anh liếc mắt nhìn số điện thoại trong tay cảnh sát, nói: “Sức khỏe của cha vợ không được tốt, có vấn đề gì vui lòng nói cho tôi biết.”
Quý Tư Phạm cầm lấy tờ giấy bỏ vào trong túi.
Theo quy định, người bị tình nghi trong lúc hỏi cung không thể gặp người nhà. Qúy Tư Phạm gọi luật sư vào, anh ngồi trên ghế, xé nát tờ giấy ghi số điện thoại ném vào thùng rác.