Sở Kiều không nhớ rõ sau đó cô đã nói gì, chỉ nhớ là cô đã khóc. Khóc rất thương tâm, rất ấm ức.
Cuối cùng, ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Quyền Yến Thác ôm người trong ngực, đặt cô lên giường trong phòng ngủ, kéo chăn cho cô, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú lên khuôn mặt cô, không kìm lòng được, đưa tay vuốt ve khóe mắt vẫn còn dấu vết của hàng lệ chảy xuống.
Đầu ngón tay ướt át cùng nước mắt lạnh lẽo khiến lòng anh co thắt lại. Quyền Yến Thác mím môi, nằm xuống bên cạnh cô, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ căng thẳng.
Đoạn thời gian trước thấy Sở Kiều uống thuốc, anh cũng đã nghe mẹ nói qua một chút, còn tưởng chỉ là thuốc bổ dưỡng, hoàn toàn không ngờ rằng tình huống lại là như vậy.
Khó trách gần đây tâm trạng cô thất thường, còn náo loạn muốn chuyển ra ngoài ở, thì ra là vậy.
Vẻ mặt Quyền Yến Thác âm trầm, anh gối một tay sau gáy, khẽ quay đầu đi, nhìn dáng vẻ ngủ không yên ổn của cô, nhẹ nhàng đưa tay ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng xoa dịu cơn ác mộng.
Cả đêm ngủ không tốt, lúc Sở Kiều mở mắt thì bên ngoài cửa sổ đã sáng choang. Cô xoa trán, tối qua uống hơi nhiều nên đầu óc còn choáng váng.
Cơ thể vừa động, người đàn ông bên cạnh lập tức vòng chặt cánh tay, Sở Kiều nhíu mày nhìn anh nhắm chặt đôi mắt, thờ dài một hơi từ bỏ ý định thức dậy.
Lần nữa nằm lại trong ngực anh, Sở Kiều có thể cảm thấy lực siết bên hông buông lỏng. Cô mím môi cười cười, thì thầm: “Bá đạo!”
Cái tính khí bá đạo này của anh, chỉ sợ cả đời này cũng không thay đổi được.
Sở Kiều ngẩn người nhìn khuôn mặt anh, từ từ hồi tưởng lại từng lời nói tối hôm qua cô đã nói với anh, anh mắt u ám. Kể từ sau hôn lễ, cô vẫn luôn cảm thấy không gì có thể ngăn trở bọn họ.
Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa bé lại chắn ngang giữa hai người một khoảng cách, có lẽ đó lại là chướng ngại không thể vượt qua được.
Nhà họ QUyền là danh gia vọng tộc ở thành phố Duật Phong, từ nhỏ đến lớn, Quyền Yến Thác đều khoa trương ngang ngược, nếu như vợ anh không thể sinh con, không thể giúp cho nhà họ Quyền con cháu đấy đàn, như vậy áp lực đè nặng trên vai anh còn nặng hơn Sở Kiều rất nhiều.
Tối hôm qua anh nói: Vợ, cái này cũng không có gì, cùng lắm thì không cần phải có con!
Nhưng Sở Kiều hiểu rõ, sống trong một gia đình như vậy, nếu quả thật không có người thừa kế thì chính là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Ban đầu Sở Hoành Sanh liền đã từng nói, nếu ông có một đứa con trai thì Sở thị sẽ không rơi vào tình huống như thế này.
Cho dù xã hội hiện đại phát triển như thế nào nhưng đứa nhỏ vẫn vĩnh viễn là thành viên quan trọng trong một gia đình, đó là đạo lý từ xưa đến nay vĩnh viễn không thay đổi.
Cảm nhận được người trong ngực đang lo lắng bất an, Quyền Yến Thác tỉnh lại rất nhanh. Anh mở mắt nhìn Sở Kiều, cúi đầu xuống hôn vào khóe miệng cô: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Sở Kiều trừng mắt nhìn, thu lại tâm tình phức tạp trong đáy lòng.
Người đàn ông đưa tay kéo người trên giường, ôm lấy cô đi vào phòng tắm rửa mặt. Dùng chung một chiếc khăn lông, một chiếc bàn chải đánh răng, hành động nho nhỏ này khiến tâm tình Sở Kiều trở nên ngọt ngào.
“Đói bụng rồi.” Rửa mặt xong, Quyền Yến Thác mím môi mở miệng nói. Tối hôm qua sau khi quay xong, cơm tối chưa kịp ăn đã chạy về, hiện tại quả thực rất đói.
Sở Kiều xoay người đi xuống lầu, mở tủ lạnh lấy bánh ngọt hôm qua chưa kịp ăn, cắt một miếng cho vào trong mâm. Sau đó cô vo gạo nấu cháo, lấy ra cái chảo để chiên trứng.
Bữa sáng làm xong rất nhanh.
“Có thể ăn rồi.” Sở Kiều bưng bữa sáng lên bàn, kêu anh tới ăn.
Ngay từ lúc ngửi thấy mùi thơm, Quyền Yến Thác đã cất bước đi tới kéo ghế ngồi xuống. Nhưng anh chỉ ngồi không, không bày chén đũa, hoàn toàn có tư thái để người khác phục vụ.
Sở Kiều đã sớm quen với bộ dạng ra vẻ này, cô mỉm cười đặt bát đũa trước mặt anh: “Ăn đi.”
Liếc mắt nhìn đồ ăn, Quyền Yến Thác bĩu môi một cái ròi mới kén chọn cầm đũa lên.
Tốc độ của anh rất nhanh, Sở Kiều cau mày, “Ăn từ từ thôi, ăn quá nhanh đối với dạ dày sẽ không tốt.”
Nghe cô nói vậy..., động tác nhai của Quyền Yến Thác mới chậm lại, ăn xong bữa ăn dưới sự giám sát của cô.
Thu dọn xong bát đũa, Sở Kiều đứng trước lò vi sóng hâm thuốc bắc. Quyền Yến Thác ngửi thấy mùi thuốc, chân mày nhíu lại, anh khoác tay lên vai cô hỏi: “Còn phải uống bao nhiêu lâu?”
Sở Kiều mở lò vi sóng, lấy chén thuốc bên trong ra: “Còn một đợt trị liệu nữa.”
Hai tay cô cầm chén thuốc, vẻ mặt chán nản. Đây là đợt trị liệu cuối cùng, nếu không có hiệu quả thì thực sự không còn bất kỳ hi vọng gì nữa.
“Đắng như vậy thì không uống nữa.” Quyền Yến Thác nhìn chén thuốc đen ngóm, khuôn mặt trầm xuống. Cái thứ đồ vật quỷ quái kia ngửi đã thấy khó chịu, huống chi là uống vào!
“Không sao.” thấy anh muốn bỏ bát thuốc, Sở Kiều vội vàng ngăn cản, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Em muốn uống.” Sở Kiều uống rất sạch sẽ, một giọt cũng không thừa.
Nhìn khuôn mặt quật cường của cô, QuyềnYến Thác không nén được tiếng thở dài, đưa tay ôm cô vào ngực, “Vợ, không phải tạo áp lực cho bản thân như vậy, chúng ta thuận theo tự nhiên đi!”
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai Sở Kiều: “Đứa bé thì có gì tốt chứ, ngày ngày ồn ào ầm ĩ phiền chết đi được! Không có con, chúng ta vĩnh viễn đều là hai người cũng thật tốt!”
Sở Kiều cắn môi, dán sát mặt trên ngực anh, hốc mắt dần dần ẩm ướt.
Cô còn nhớ rõ lần đó, lúc từ nhà họ Lăng ra ngoài, trên đường anh đều khen Yểm đáng yêu, khi đó anh cười hỏi cô: Vợ, em nói xem sau này con chúng ta sẽ giống ai? Là giống em hay giống anh?!
Sao lại không muốn có con?
Sở Kiều không tin. Cô hiểu anh nói những lời này cũng là vì an ủi cô!
Quyền Yến Thác như vậy càng khiến trong lòng Sở Kiều thêm chua sót.
Lát sau, Quyền Yến Thác và Sở Kiều cùng nhau rời khỏi nhà.
Sở Kiều lái xe đến công ty đi làm, sau khi nhìn xe cô rời đi, Quyền Yến Thác mới quay người lên xe, mím môi nổ máy trở lại nhà Tổ.
Thì Nhan thành laạp, sáng sớm tin tức đã truyền ra. Sở Kiều đậu xe đi vào trong cao ốc, vừa vặn nhìn thấy Qúy Tư Phạm đang đứng đợi thang máy.
Người đàn ông mặc bộ tây trang xám bạc, khuôn mặt yên lặng.
“Chúc mừng cô.” Quý Tư Phạm khẽ nhếch môi, tươi cười nhìn cô: “Có thầy ra mặt, Thì Nhan thành danh chỉ sau một đêm!”
Sở Kiều lạnh nhạt liếc qua anh ta, trên mặt không tỏ thái độ gì, “Quý Tư Phạm, anh lấy đi thứ không thuộc về mình, có một ngày, tôi sẽ khiến anh trả cả vốn lẫn lãi.”
“Đồ vật không thuộc về mình?” Quý Tư Phạm khinh bỉ cười, ánh mắt thâm thúy rơi vào khuôn mặt cô: “Nếu tôi trả lại Sở thị cho em, em sẽ về bên cạnh tôi hay sao?”
“Nằm mơ!”
Sở Kiều híp mắt, khuôn mặt lạnh lùng.
Người đàn ông nhún nhún vai, khóe miệng lóe lên nụ cười châm chọc, “Đã như vậy thì dó đều là đồ nên thuộc về tôi.”
Thang máy tới, Qúy Tư Phạm mím môi đi vào, khóe mắt lạnh lẽo. Sở Kiều nhìn theo bóng dáng anh ta biến mất trong thang máy, đôi môi mỏng mím lại. Hiện tại trong tay anh ta nắm giữ hơn một nửa cổ phiếu Sở thị, muốn đoạt lại quyền sở hữu gần như không có khả năng, cô muốn lấy lại Sở thị thì chỉ còn cách đập nồi dìm thuyền mà thôi.
Buổi tối tan làm, Sở Kiều đến bệnh viện thăm cha sau đó mới về nhà. Chân trước vừa bước vào, chân sau Quyền Yến Thác cũng về tới, trong tay còn cầm đồ ăn.
“Làm sao anh biết là em chưa ăn tối?” Sở Kiều nhíu mày nhìn anh, trong lòng hơi kinh ngạc.
Quyền Yến Thác mím môi cười: “Ngay cả điều này cũng không biết, thì làm chồng em thế nào được?”
Nghe vậy, Sở Kiều bĩu môi, không tìm được lý do phản bác.
Đặt đồ ăn vào trong mâm, Sở Kiều dọn bát đũa, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.
“Hôm nay anh về qua nhà.” Quyền Yến Thác đột nhiên mở miệng, ánh mắt thâm thúy uy ám, “Anh đã nói chuyện của chúng ta với mọi người trong nhà rồi.”
Ngón tay đang bưng chén cơm của Sở Kiều nắm chặt lại, nghe ra ý tứ trong lời nói của anh. Cô siết chặt đôi đũa, động tác cứng ngắc.
“Không có việc gì, “ Quyền Yến Thác vỗ vỗ tay cô, khuôn mặt vui vẻ, “Bà nội và cha không có vấn đề gì, chỉ có mẹ là hơi càu nhàu một chút.”
Giọng điệu của anh mặc dù thản nhiên nhưng lại nhíu chặt chân mày, Sở Kiều nhếch môi, đại khái đoán được tình cảnh sau khi anh trở lại nhà Tổ.
Lần trước những gì Phạm Bồi Nghi nói với cô vẫn còn phảng phất bên tai, nghĩ đến cảnh Quyền Yến Thác về nhà, sợ là lại càng thêm khó chịu.
“Ăn nhiều một chút.” Thấy cô cúi đầu yên lặng, Quyền Yến Thác vội vàng gắp thức ăn cho cô, cười nói: “Gần đây em gầy đi, ôm vào chẳng có cảm giác gì cả.”
Sở Kiều mím môi cười khẽ, cô không muốn khiến anh cảm thấy nhạt nhẽo.
Nhưng mà nhai cơm giống như đang nhai sáp nến.
Sau bữa cơm chiều, Quyền Yến Thác cũng không rời đi. Sở Kiều thấy anh ngồi không yên, lúc này mới để ý trên sô pha đặt một chiếc hộp, bên trong có rất nhiều đồ vật tùy thân, còn có đồ tắm.
“Ở nơi này tốt vô cùng.” Quyền Yến Thác nghênh ngang ngồi trên sô pha, ánh mắt tĩnh lặng, “Biệt thự quá lớn, không bằng nơi này ấm áp.”
Ý đồ của anh rất rõ ràng, nói rõ muốn ở lại đây. Sở Kiều không muốn đuổi anh đi, ngầm cho phép anh ở lại.
Thấy cô không lên tiếng đuổi người, cuối cùng Quyền Yến Thác cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh cười cười, vỗ vị trí bên cạnh nói: “Tới đây, chúng ta xem phim thôi.”
Giường ngủ có chút nhỏ, không bằng trên sô pha rộng rãi. Quyền Yến Thác dịch lại một nửa, kéo Sở Kiều vào ngực, hai người nằm chung một chỗ.
Anh lấy gối tựa đặt sau đầu, để độ cao vừa phải thích hợp xem ti vi. Sở Kiều có rất nhiều CD, có không ít phim ma lúc trước cô mua về xem để luyện gan.
Quyền Yến Thác thuận tay cầm lên một bộ anh chưa từng xem qua, bỏ vào bên trong đầu đọc đĩa. Mặc dù âm thanh không bằng như ở biệt thự nhưng có người trong ngực, anh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Trên TV, hình ảnh rất nhanh trở nên âm u, phối hợp âm thanh của con người tạo nên hiệu ứng rất tốt.
Hình ảnh đột ngột thay đổi, Sở Kiều vội vàng quay đầu, vùi vào trong ngực Quyền Yến Thác. Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
“Đừng sợ!”
Quyền Yến Thác đưa tay che kín mắt cô, cười nói: “Mấy hình ảnh này có hơi dọa người, em đừng nhìn.”
Bàn tay anh rộng lớn che trước mắt, Sở Kiều nhìn đường chỉ tay trong lòng bàn tay anh, trong lòng không khỏi âu sầu.
Mặc dù cô không hiểu Chu Dịch bát quái, nhưng trước kia nghe bà ngoại nói qua, chỉ cần thấy đường chỉ tay sắc nét trong lòng bàn tay Quyền Yến Thác, cô cũng nhìn ra được anh là người đa phúc đa tử.
Đưa tay vòng chắc eo của anh, Sở Kiều dịch đến gần hơn, hốc mắt ê ẩm khó chịu, “Chồng, nếu như mười năm về sau, hoặc là hai mươi năm về sau vẫn chỉ có hai chúng ta, anh vẫn nguyện ý xem phim kinh dị cùng em hay sao?”
Quyền Yến Thác cúi đầu, đôi mắt đen lộ ra ý cười: “Chỉ cần là em, anh nguyện ý sẽ luôn như vậy.”
Sở Kiều cắn môi, khóe mắt lại một lần nữa ướt át.
Đúng, chỉ cần là anh, cô cũng nguyện ý.
Nhưng cuối cùng thì cũng không có cách nào để bù đắp thiếu sót.