Editor: Hepc
Mấy ngày liên tiếp Sở Kiều đều tăng ca, để chuẩn bị sản phẩm mới cho buổi họp báo.
Cô vất vả, không ai có thể chia sẻ. Điều Quyền Yến Thác có thể làm, chỉ là hết lòng tuân thủ lời hứa, giúp cô giành được nhà tài trợ về trong tay cô.
Hiếm khi chủ nhật được ở nhà, Sở Kiều muốn ngủ lấy lại sức. Nhưng theo thời gian thường lệ Quyền Yến Thác kêu cô dậy, nên trong ánh mắt cô u oán, không có bất kỳ sự mềm lòng nào.
Sở Kiều ngủ nướng, Quyền Yến Thác chỉ ném cho cô một câu nói, “Muốn có được tài trợ thì đứng lên ngay.”
Được rồi, Sở Kiều nhận lệnh xuống giường rửa mặt, lửa giận trong lòng dâng cao. Thời đại này người có tiền đều là đại gia!
Đón tia nắng ban mai rực rỡ, chiếc xe Hummer màu đen chạy ở trên đường. Xe lái đến đỉnh núi, rồi chạy vào Lan Uyển.
Những người giúp việc đều biết chiếc xe này, thấy anh, lập tức mở cổng ra.
Quyền Yến Thác dừng xe xong, dắt người trong xe xuống, dẫn cô đi vào.
Hoa hồng nở rộ trong sân, Lăng Trọng ngồi ở trong xe lăn phơi nắng, người trông chừng bên cạnh đang kiên nhẫn nói gì với ông, nhưng mà trên mặt ông không có biểu cảm gì cả.
Quyền Yến Thác cười đi tới, khẽ cúi người xuống, ghé vào lỗ tai ông khẽ gọi, “Chú Lăng!”
Anh lại đưa tay kéo Sở Kiều qua, chỉ cho ông nhìn, “Đây là vợ con, chú thấy đẹp không?”
“Quyền Yến Thác!”
Mặt Sở Kiều đỏ lên, cắn răng nói nhỏ. Cái người không biết xấu hổ này!
“Ha ha. . . . . .” Lăng Trọng nói không ra lời, hiếm thấy biểu cảm của bọn họ, chỉ có thể cười hai tiếng.
Quyền Yến Thác hả hê gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Sở Kiều, trầm giọng nói: “Chú Lăng thích em! Điều này nói rõ ánh mắt ông đây rất tốt!”
“Stop!”
Sở Kiều liếc mắt, hung hăng khi dễ anh!
Thấy ánh mắt của cô, Quyền Yến Thác không hề tức giận, anh khẽ mỉm cười, siết chặt tay Sở Kiều đi vào trong.
Trong nháy mắt xoay người đi, ánh mắt Sở Kiều lướt qua ánh mắt đờ đẩn của Lăng Trọng, trái tim chua sót. Đã từng là nhân vật hô mưa gọi gió, nhưng lúc về già thì rơi vào cảnh bi thương như thế.
Bất ngờ, Sở Kiều nghĩ đến ba mình, trái tim thắt lại một cái, chỉ rất là mau cô đã áp chế lại.
Trong phòng khách không có ai, trống rỗng. Quyền Yến Thác nhíu mày, hỏi “Cận Dương không có ở nhà à?”
Người giúp việc bưng trà bánh đưa tới, cười nói: “Thiếu gia ở trong phòng nhạc đấy ạ.”
Đôi mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác chuyển động, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Kiều, ý cười trên khóe môi chắc chắn, “Dẫn em đi mở mang một chút.”
Sở Kiều còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm ở trong ngực, đi theo bước chân của anh về phía trước.
Cất bước đi lên cầu thang, là có thể nghe được từ bên trong truyền ra tiếng Saxophone, còn có tiếng trống đệm theo.
Đẩy cửa phòng âm nhạc ra, mắt Sở Kiều hoàn toàn choáng váng, ở trong đó nhạc cụ gì cần có đều có, nhạc cụ rất nhiều. Mà trước bộ khung trống màu vàng kia, Đồng Niệm xõa tóc dài, tay cầm dùi trống đánh linh hoạt, tiếng nhạc cổ vũ mê người.
Trước cửa sổ sát đất, Lăng Cận Dương một thân quần áo màu trắng thoải mái, nắm trong tay thanh Saxophone dài, môi anh ngậm lấy đầu thổi, đốt ngón tay vuốt âm khóa, ưu nhã mê người.
“Về nhà”, một bài không tính là lưu hành. Chỉ là biên khúc rõ ràng đã bị sửa đổi, sáp nhập vào nguyên tố Rock and roll, theo sát cảm giác của thời đại.
Bên này trên mặt thảm, cả người Đâu* nằm trên mặt đất, một đôi bàn chân nhỏ đặt trên lưng của Rella. Cô bé nâng cằm lên, ngửa một khuôn mặt nhỏ nhắn lên, si mê nhìn ba mẹ mình.
*Đâu là tên ở nhà của con Lăng Cận Dương và Đồng Niệm
Sống lưng Rella chịu sức nặng, đáng thương nằm ở bên chân của cô bé, đầu lưỡi vừa phun vừa nhổ thở hổn hển.
“Thấy choáng?” Trước kia Quyền Yến Thác đã thấy qua nên không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ là liếc qua người bên cạnh, hơn nữa nhìn thấy ánh mắt cô nhìn Lăng Cận Dương gần như sùng bái, trái tim khó chịu!
Hừ, thổi Saxophone rất giỏi sao? !
“Chú Quyền——”
Đâu nghe động tĩnh, lập tức ngồi dậy, đạp Rella đứng lên. Tuổi cô bé không lớn lắm, thể trọng cũng không nhẹ, một cước đạp tới, Rella “Ô ô” kêu rên, thiếu chút nữa là đạp cho chết rồi!
Quyền Yến Thác khẽ cúi người xuống, tiếp được thân thể nhỏ bé tròn vo của cô bé, thuận tay ôm cô bé vào lòng. Anh cân nhắc ôm trong vòng tay, cười nói: “Đâu, con lại mập lên!”
Đâu cũng không hiểu mập là có ý gì. Chỉ là nhìn thấy Quyền Yến Thác cười với mình, cô bé cũng cười theo, ngẩn mặt hôn lên khuôn mặt của người đàn ông, làm anh dính một dấu nước miếng.
“Dì xinh đẹp?” Đâu ngẩng đầu nhìn đến Sở Kiều, thuận miệng kêu.
Sở Kiều nhìn thấy cô bé, đáy lòng rất có cảm xúc. Lúc cô đi La Mã, Đâu vẫn chưa tới một tuổi, bây giờ đã nói chuyện đầy lưu loát, hơn nữa bộ dáng càng ngày càng xinh đẹp.
Sở Kiều đưa tay sờ sờ đầu của cô bé, khóe miệng khẽ cười.
“Sở Kiều ——”
Đồng Niệm để dùi trống xuống đi tới, bộ mặt vui mừng, rồi lại mơ hồ lộ ra tức giận, “Cô còn dám tới à?”
Kể từ khi đi La Mã trở về, Sở Kiều chỉ gọi điện thoại tới cô ấy, còn chưa tới nhà thăm. Lúc này có chút hiểu, không khỏi nịnh nọt mà nói: “Gần đây bận rộn quá, cô đừng tức giận mà.”
Bên này nói náo nhiệt, Lăng Cận Dương cất kỹ đồ vật, cười đi tới, “Đi thôi, đến phòng khách nói chuyện.”
Đoàn người đi ra ngoài, Quyền Yến Thác ôm Đâu, cùng Lăng Cận Dương đi ở phía sau, giọng nói hình như không vui, “Cậu không chân chính, hôm nay biết tôi tới, còn cố ý ở trước mặt vợ tôi khoe khoang?”
Lăng Cận Dương cười một tiếng thật thấp, nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt tuấn tú không hề thấy tức giận, “Lâu rồi cậu cũng không đụng tới? Có phải quên hết rồi hay không?”