Editor: Hepc
Phòng họp rộng rãi sáng ngời, lúc này đã an tĩnh lại, những người không có nhiệm vụ cũng rời đi.
Sở Hoành Sanh ngồi ở trong ghế xoay màu đen, nhíu mày nhìn về phía người bên cạnh, kinh ngạc sau một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng, “Con biết chuyện gì rồi?”
Nếu hôm nay làm như vậy, Quyền Yến Thác dự liệu được ông sẽ hỏi như thế, anh cũng không muốn giấu giếm, nói đúng sự thật: “Con xem qua di thư rồi.”
Nghe vậy, Sở Hoành Sanh ngồi dậy, trong nháy mắt lo lắng, “Sở Kiều cũng xem qua?”
“Không có!”
Quyền Yến Thác nhìn đến cảm xúc nóng nảy của ông, vội vàng giải thích: “Một mình con xem, cô ấy cũng không biết chuyện gì.”
Nghe được anh nói, Sở Hoành Sanh mới thở phào nhẹ nhõm, “Con thấy ở đâu?”
“Đồn cảnh sát.”
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, chuyện cho tới bây giờ, anh chỉ có thể nói ra toàn bộ chuyện lúc trước, “Lúc trước Sở Kiều hoài nghi nguyên nhân cái chết của mẹ mình, cho nên con đi điều tra tài liệu một chút, có lẽ là nội dung sai, dù sao chúng con cho là. . . . . .”
Anh không có nói tiếp, cảm thấy có chút khó giãy bày.
Nghe được anh nói, rốt cuộc Sở Hoành Sanh hoàn toàn hiểu nguyên nhân, khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười khổ.
“Ba!” Trong lòng Quyền Yến Thác có cảm giác khó chịu, không nhịn được mở miệng, lại bị ông giơ tay ngăn lại.
“A Thác,“ Đôi mắt Sở Hoành Sanh thâm thúy rơi vào trên mặt của anh, giọng nói bỗng nhiên tối tăm, lộ ra mơ hồ chờ đợi, “Ba tin tưởng sẽ không nhìn lầm người, con đáp ứng ba, không thể để cho Sở Kiều biết?”
Mặc dù từ chuyện hôm nay, đại khái Sở Hoành Sanh đã có thể khẳng định tâm tư của anh, nhưng còn phải xác nhận lại một lần.
Quyền Yến Thác ngẩng đầu lên, theo dõi ánh mắt của ông, trịnh trọng gật đầu một cái.
Tất cả điều anh đang làm, đều là bởi vì phải bảo vệ cô.
Bên ngoài phòng họp, ánh mắt Sở Nhạc Viện hung tợn nhìn chằm chằm người đối diện, chất vấn: “Sở Kiều, thủ đoạn của chị thật hèn hạ!”
“Học theo cô đấy!” Ánh mắt Sở Kiều không chớp nhìn chăm chú cửa chính.
“Học theo tôi sao?”
Sở Nhạc Viện khinh thường cười cười, lưng dựa vào tường, giọng nói trầm xuống, “Quả nhiên chị là chị tôi, xuống tay có thể so với tôi ác hơn nhiều!”
Giây lát, cô tangồi dậy, đứng ở trước mặt Sở Kiều, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nói: “Nhưng lúc này đây, chị đối phó chính là nhà của chúng ta, là tâm huyết của ba, rốt cuộc chị muốn như thế nào? Chẳng lẽ thật sự chị muốn phá hủy Sở thị?”
Cửa chính phòng họp còn chưa có mở ra, vẻ mặt Sở Kiều trầm một cái, cũng không muốn phản ứng tới Sở Nhạc Viện.
Mắt thấy bị cô coi thường, lửa giận ở đáy lòng Sở Nhạc Viện tăng lên, quát: “Sở Kiều, sẽ không để cho cho chị toại nguyện! Sở thị là tâm huyết cả đời của ba, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào hủy diệt!”
“Tốt!” Rốt cuộc mắt Sở Kiều nhìn thẳng cô ta, cười nói: “Cô có bản lãnh thì làm đi, chỉ cần cô có thể cứu được Sở thị!”
“Chị. . . . . .”
Thấy đáy mắt cô chắc chắn, trái tim Sở Nhạc Viện một hồi co rút nhanh, chỉ cảm thấy còn có chuyện gì sắp sửa xảy ra.
“Chị còn định làm cái gì?” Môi đỏ mọng của cô ta mấp máy, phòng bị hỏi.
Sở Kiều liếc cô ta một cái, sắc mặt lo lắng xuống, “Cô không có tư cách hỏi tôi như vậy!”
“Sao tôi không có tư cách?” Nụ cười Sở Nhạc Viện sinh giận, đang muốn cãi lại, cửa chính sau lưng “Cạch” một tiếng mở ra.
Trong nháy mắt ánh mắt Sở Kiều khẩn trương, cô nhíu mày nhìn sang, tay chân không tự chủ căng thẳng.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông, toàn thân phát ra hơi thở lạnh thấu xương đủ để khiến người cảm thấy lạnh lẽo. Ngay cả Sở Nhạc Viện không phục, cũng không thể trước mặt anh tiếp tục gây gổ với Sở Kiều, cô ta cắn môi, lách người đi nhanh vào phòng họp.
Quyền Yến Thác khẽ thở dài một cái, cất bước đi tới trước mặt cô, vẻ mặt ôn hòa, nói: “Một mực đợi anh?”
Giọng điệu của anh bình tĩnh, nghe không ra khác thường chút nào.
Sở Kiều quay đầu đi, né tránh bàn tay duỗi ra của anh, trong con ngươi đen nhánh một mảnh thư thái, “Vì cái gì?”
Cô mở miệng, chỉ hỏi ba chữ này.
Đôi môi mỏng Quyền Yến Thác mím nhẹ, ngược lại nắm chặt cổ tay của cô, cười nói: “Đi thôi, trước tiên chúng ta đi ăn cơm trưa.”
Hiếm thấy như lúc này, anh còn có thể giữ vững giọng điệu ưu nhã như thế, nhưng ở bên trong lòng của Sở Kiều đã sớm dời sông lấp biển.
Sở Kiều một đường hất tay của anh, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén.
“Không vì cái gì cả!” Quyền Yến Thác nhìn cô đẩy ra tay, năm ngón tay nắm chặt, “Nếu như em muốn hả giận, cũng làm không chênh lệch lắm! Chẳng lẽ, em thật muốn hủy diệt Sở thị hoàn toàn, hủy diệt tâm huyết của ba em? Sở Kiều, em không phải là người như vậy!”
“Dựa vào cái gì anh nói tôi không phải người như vậy?” Bỗng nhiên Sở Kiều bật cười, ánh mắt tức giận nhìn về phía anh nói, “Quyền Yến Thác, dựa vào cái gì anh nói tôi không phải người như vậy!”
“Em không phải ——”
Quyền Yến Thác nhíu mày, cũng không nhìn ánh mắt của cô, nói thẳng: “Nếu là hôm nay Sở thị phá hủy, anh không tin trong lòng em có thể tốt hơn!”
“Đó là việc của tôi.” Sở Kiều cụp mắt, ánh mắt bình tĩnh chuyển động.
“Chuyện của em?” Mày kiếm Quyền Yến Thác không nghiêm túc, khóe mắt lạnh lẽo chợt lóe lên, “Sở Kiều, cho tới hôm nay em còn muốn em với anh phân rõ ràng như thế sao?”
Đầu quả tim co lại một cái, môi đỏ mọng Sở Kiều mím nhẹ, lần nữa cố chấp hỏi, “Quyền Yến Thác, anh vì cái gì?”
Cô cố chấp vẫn muốn hỏi.
Hai mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác híp một cái, anh đi từng bước một tiến lên, đôi tay rơi vào trên vai Sở Kiều, gương mặt tuấn tú u ám, “Kiều Kiều, em phải tin tưởng anh, đừng hỏi anh vì nguyên nhân gì. Em chỉ cần tin tưởng, anh làm tất cả cũng là vì em!”
Vì em?
Sở Kiều thấy buồn cười, tim chua xót khó đè nén.
Khóe miệng cô thoáng cười kia, khiến Quyền Yến Thác cảm thấy đau lòng, anh tự tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, gằn từng chữ: “Sở Kiều, em phải tin tưởng anh một lần, có được hay không?”
Hồi lâu, Sở Kiều đẩy tay anh ra, cười lạnh nói: “Tôi không tin, ai tôi cũng không tin tưởng!”
Môi lạnh bạc của Quyền Yến Thác trong nháy mắt mím chặt, đôi mắt đen láy ảm đạm phai mờ.
Cửa thang máy đinh một tiếng vang lên, Quyền Yến Thác nhìn bóng dáng của Sở Kiều kiên quyết đi xa, một quyền hung hăng nện ở trên tường, nơi khớp xương mơ hồ rỉ ra tia máu.
. . . . . .
Gần đây Sở thị cùng Quyền thị tranh chấp bản quyền làm đến sôi sùng sục lên, mọi người nghĩ mãi mà không ra, rõ ràng Thái Tử Gia nhà họ Quyền là con rể nhà họ Sở, vậy làm sao người một nhà còn náo loạn tới tòa án?