Editor: Thư
Quý thị công khai tuyển chọn, chỉ cần là công ty đăng ký trong thời gian quy định thì đều có thể dự thi. Trước đó Tô Lê đã sử dụng chút quan hệ, kịp thời báo danh ra, chỉ có 100 công ty có tư cách.
Tám giờ sáng, Sở Kiều cùng Tô Lê cùng đi đến Quý thị, các công ty có thể cử hai người. Đại sảnh công ty đầy ắp người, ngay cả khi đã biết là chuyện này rất sốt dẻo, nhưng đến khi thấy rõ chiến trường thì cũng không khỏi kinh hãi.
Các công ty đến tham gia rút thăm chia thành ba nhóm, Thì Nhan thuộc nhóm thứ ba. Buổi sáng sẽ tiến hành vòng sơ tuyển đầu tiên, chọn lựa ra hai mươi công ty tiến vào bán kết buổi chiều.
Đề tài của vòng sơ tuyển là đề mục Quý thị đưa ra nhằm bảo đảm tính công bằng của cuộc so tài. Ban giám khảo mời các công ty giao ra một bộ bản thiết kế tùy thích, lấy quần áo mùa hè làm đề tài, phong cách không giới hạn.
Bàn về thiết kế, Tô Lê tự nhận kém Sở Kiều. Ngay từ đầu, giáo sư đã đánh giá đề án tốt nghiệp của cô: nắm bắt mốt thời thượng, cảm xúc tinh tế, đường nét thiết kế độc đáo, tự thành phong cách.
Đây là một loại thiên phú, không cách nào vượt qua.
Tô Lê ngồi ở khu nghỉ ngơi xem cuộc thi, cũng không lo lắng gì lắm. Đối với thiết kế Sở Kiều, cô vẫn luôn rất tin tưởng.
Sau hai giờ, Sở Kiều đúng hạn nộp bản thảo, phác họa bằng bút máy, có một loại tình cảm khác. Cô giao bản thiết kế lên, hai mắt giám khảo lập tức tỏa sáng, khẽ mỉm cười với cô.
Nhìn thấy nụ cười của giám khảo, Tô Lê cảm thấy vững dạ. Cô giơ ngón tay cái về phía Sở Kiều, hai mắt sáng lên.
Buổi chiều sẽ vào bán kết, tất cả các công ty dự thi cũng ở lại ăn cơm ở Quý thị, để bảo đảm tính công chính. Mọi người thu thập đồ đạc xong, lục tục đi lên thang máy.
Tô Lê kéo Sở Kiều, hai người thấp giọng nói chuyện, vẻ mặt hai người đều rất hưng phấn.
Trước thang máy có không ít người đứng chờ, họ đứng ở hàng sau. Tô Lê nhón chân lên nhìn về phía trước, sau khi khóe mắt liếc qua liếc lại thấy một bóng người, lập tức nhăn lại mày: “Vì sao cô ta lại tới?”
Bên thang máy, Sở Nhạc Viện mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, cầm điện thoại di động gởi nhắn tin.
Sở Kiều nhìn thấy cô ta, cảm xúc cũng không có thay đổi gì, lạnh nhạt nói: “Cô ta đại diện cho Sở thị.”
“À?” Tô Lê giật mình, tiến gần đến tai Sở Kiều, hỏi: “Đó là vị trí mà cô ta đoạt của cậu hả?”
Lời này nói ra, Sở Kiều không đồng tình chút nào. Tự cô gây dựng sự nghiệp, thích phát huy sở học, thành tựu sự nghiệp của mình. Nếu như chỉ muốn phụ thuộc ba, cần gì cô phải làm như vậy?
Phía trước rối loạn tưng bừng, một người đàn ông mặc tây trang được thiết kế thủ công đi tới, nhỏ giọng dặn dò người phụ tá điều gì đó.
“Tư Phạm, “ Sở Nhạc Viện cười chạy tới, một tay khoác tay: “Anh xuống chậm quá nha!”
Cầm tay cô ta, Quý Tư Phạm cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, “Đói bụng rồi hả?”
Mọi người nhìn thấy cô, cung kính gọi: “Cô Sở.”
Mỹ nhân ở bên, tất cả mọi người hiểu chuyện rời đi.
Cửa thang máy mở ra vang lên một tiếng đing, người phía trước ào ào tiến vào, người phía sau không kịp chen chân, không thể làm gì khác hơn là đợi lượt sau. Sở Kiều cúi đầu, liếc mắt thấy một đôi bóng dáng dẫn nhau đi.
Một lát sau, thang máy lại trở xuống, Tô Lê lôi kéo Sở Kiều đi vào, giận dữ khó dằn: “Hừ, quy củ này đều là chúng ta quyết định!”
Sở kiều khẽ mỉm cười, nghĩ thầm đúng là vậy ư? Những cái gọi là quy định này đúng là chỉ dùng để ngụy trang thôi!
Cửa thang máy đóng lại, đáy mắt Sở Kiều nhiễm ý cười, dỗ dành Tô Lê nói: “Nghe nói tiệc đứng ở đây ăn ngon lắm.”
Nghe nói như thế, tức giận giữa hai lông mày của Tô Lê cũng tản đi mấy phần, vẻ mặt mong đợi.
Hai giờ chiều là thời điểm bắt đầu vòng bán kết.
Tại phòng hội nghị lớn ở tầng chót, bàn giám khảo hình chữ U cực kỳ khí thế. Giám khảo lần này đều là người trực tiếp bỏ tiền đầu tư, hai vị trung tâm, một bên là tổng giám đốc Quý thị Quý Tư Phạm, người khác là nhà đầu tư lớn nhất.
Một tay Quyền Yến Thác chống cằm, đôi mắt hoa đào hẹp dài đào hoa híp một cái, tư thái lười biếng. Hai chân anh vắt chéo, nhìn thấy trong đám người sở kiều hậu, khóe miệng đường cong giơ lê.
Sau khi thấy rõ người đàn ông ngồi ghế đối diện, đầu Sở Kiều hơi ngớ ra, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, hung hăng nhìn người bên cạnh chằm chằm.
Tô Lê cười cười qua loa lấy lệ, nịnh nọt nói: “Hắc hắc, chúng ta có đến hai cái bảo hiểm.”
Hai cái bảo hiểm của cô hoàn toàn khiến Sở Kiều không kịp trở tay, cô mím môi, hơi khẩn trương.
Vòng bán kết cần giao một bộ bản thiết kế, ba bộ nào đạt được số phiếu nhiều nhất thì sẽ được tiến vào trận chung kết.
Bản thiết kế của mấy công ty trước mắt vô cùng cứng nhắc, hiển nhiên bị loại bỏ.
Sở thị do Sở Nhạc Viện đại biểu tham dự, cô ta vừa mới đứng lên, lập tức có người nhận lời nói: “Sở thị nên trực tiếp tiến vào vòng trong.”
Sở Nhạc Viện khẽ mỉm cười, tự nhiên đi tới trước đài, đem bản thiết kế biểu diễn ra. Một cái quần dài và áo mùa hè, hình thức mới mẻ độc đáo, thật cũng không tầm thường.
Thì Nhan rút thăm ở tổ cuối, Sở Kiều đang cầm bản thiết kế đứng lên, bàn giám khảo đối diện lập tức có người làm khó dễ: “Thì Nhan? Công ty nhỏ từ đâu ra đây, đến để xem náo nhiệt sao?”
Đáy mắt Tô Lê liền như có lửa, tức giận nói: “Nhỏ thì thế nào? Lần này Quý thị cần chọn là thực lực, không phải lớn nhỏ!”
Vị giám khảo nọ tự biết mất mặt, thái độ nghiêm nghị, “Nếu như các người có thực lực, nơi này sớm đã có người biết! Tuổi còn trẻ, thái độ lại phách lối!”
“Ông. . . . . .” Tô Lê còn muốn trả lời, bị Sở Kiều ngăn lại.
Nhưng không nghĩ tới cái vị giám khảo vừa gây sự đó giống như là cố ý đối nghịch, “Quý tổng, loại công ty này đừng cho cơ hội, chỉ sẽ làm trễ nãi thời gian của mọi người!”
Môi mỏng của Quý Tư Phạm mím nhẹ, không trả lời, gương mặt tuấn tú cụp xuống, tựa hồ đang suy tư lời của ông.
Tiếng bàn luận xôn xao cung quanh không ngừng, Sở Kiều vô thức nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt bình thản của Quyền Yến Thác, trong đôi mắt và vẻ mặt kia, nói rõ anh đang chờ xem kịch vui, không hề có ý định giúp một tay.
Thu liễm lại lửa ở đáy lòng, Sở Kiều áp chế lửa giận, trầm giọng nói: “Câu cửa miệng trong đợt tuyển chọn của Quý thị lần này là công bằng và thực lực, chẳng lẽ các ngươi muốn tự vả miệng mình?!”
Mọi người nghe vậy, yên lặng như tờ.
Người đàn ông ngồi phía trước đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như ngọc thạch đen sáng ngời, khóe miệng cố nén nụ cười nhoẻn, “Đã chấm hơn một giờ, các người không mệt mỏi sao?”
Quyền Yến Thác bỏ bút trong tay xuống, đứng lên, nói: “Nghỉ ngơi mười lăm phút.”
Anh chắp tay đi ra ngoài, đi ngang qua Sở Kiều cũng không dừng lại.
Mắt thấy anh rời đi, đèn phòng hội nghị lớn sáng lên. Tô Lê lôi kéo Sở Kiều ngồi vào một bên, đưa cho cô một bình nước, thấp giọng nguyền rủa vị giám khảo kia.
Điện thoại di động trong túi xách rung rung lên, Sở Kiều mở màn hình, chỉ có mấy cái chữ: phòng nghỉ sát vách, tới đây.
Sở Kiều do dự một chút, tìm cớ rời đi, chạy đến phòng nghỉ sát vách.