Thực Hoan Giả Yêu

Chương 186: Chương 186: Chương 111.2: Chết không biết xấu hổ




Editor: Thỏ Đần

Quyền Yến Thác môi mỏng mím nhẹ, nhìn theo bóng lưng Sở Kiều, thần sắc lo lắng. Anh cũng chưa bao giờ để Sở Kiều phải pha trà, ai dám sai bảo vợ anh?

Chốc lát, Sở Kiều pha xong cà phê mang ra, lạnh lùng đặt xuống trước mặt anh. Cô không thèm nâng lên mí mắt, trở lại bên người Mai Kiệt, thái độ phân biệt rõ ràng.

“Quyền thiếu.” Mai Kiệt nhíu mày, vẻ mặt nhiễm mấy phần khinh miệt: “Con người tôi đây, việc buôn bán luôn thật cổ quái, không muốn cùng người không hiểu gì về nghệ thuật hợp tác!”

Ông quay đầu, ánh mắt lợi hại quan sát Quyền Yến Thác, hỏi “Anh biết vẽ tranh sao? Anh thiết kế được không?”

“Ha ha ——”

Sở kiều đứng ở bên cạnh Mai Kiệt, Tiểu Bạch nằm úp sấp bên chân. Nghe được tiếng cười của cô, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn sang, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm cô. Nhận ra cô luống cuống, Mai Kiệt lạnh lùng quét ánh mắt tới, cô sợ hãi vội vàng che miệng.

Cô ngồi dậy, liếc qua vẻ mặt âm trầm của Quyền Yến Thác, lòng kìm nén quá nhiều quả thật sẽ nổ tung. Thầy thật mạnh! Cô quyết định buổi trưa sẽ chạy thêm một canh giờ đi nhà hàng Trung Hoa mua cho thầy cá thơm thịt ngon ăn.

“Những thứ này tôi không hiểu lắm!” Quyền Yến Thác thong dong nói, gương mặt tuấn tú đảo qua sắc mặt quẫn bách một chút: “Chẳng qua tôi có thể học, hơn nữa bên trong Quyền thị có rất nhiều người biết rõ, Mai tổng không cần so đo những thứ này!”

Nhìn khóe miệng anh tươi cười, Sở Kiều mới cảm thấy có cái gì đó không đúng! Không đúng không đúngd , tên khốn này thay đổi sắc mặt quá nhanh, căn cứ vào kinh nghiệm của cô, ở đây nhất định có thứ gì đó kì lạ!

Quả nhiên, Sở Kiều vừa nghĩ như vậy, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra. Trợ lí mang theo một cái thùng đựng thú cưng, thả vào trong tay Quyền Yến Thác, nói: “Tổng giám đốc, đồ đã được chuẩn bị xong.”

Quyền Yến Thác nâng môi, ý bảo trợ lí mở thùng, ôm ra một con chó cái màu nâu.

“Gâu gâu gâu ——”

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, Tiểu Bạch đang nằm trên mặt đất phờ phạc rã rượi trong nháy mắt lật người đứng thẳng lên. Nó run lẩy bẩy lông toàn thân, cất bước nhích tới gần.

“Điềm Điềm, đi đi.” Trợ lý giơ tay vuốt ve con chó cái trong tay, dịu dàng trấn an.

Tiểu Bạch tiến tới gần, Điềm Điềm cũng không phản đối mà ngượng ngùng đứng tại chỗ. Rồi sau đó, Tiểu Bạch đem đầu lại gần, Điềm Điềm cũng không tức giận, hai bên còn thân hơn rậm rạp cọ xát.

Mẹ nó!

Sở Kiều hung hăng mắng một tiếng dưới đáy lòng!

Điềm Điềm là giống cái, mà Tiểu Bạch cũng đã đến tuổi cần giao phối!

Mắt thấy Tiểu Bạch cùng Điềm Điềm vừa được mang tới ở đây tình chàng ý thiếp, chơi hoài không chán, Sở Kiều ngẩng đầu lên, gấp gáp nói nói: “Thầy ơi, người còn có năm công ty nước ngoài để lựa chọn sang năm hợp tác! Thầy không phải cảm thấy hứng thú nhất một công ty của nước Pháp sao? Để em hẹn đối phương buổi chiều tới bàn bạc một chút đi!”

“Tiểu Bạch ——”

Mai Kiệt hoàng toàn không có để ý tới Sở Kiều, mắt cũng chăm chú nhìn vào “nhi tử” cục cưng của mình, ánh mắt dịu dàng.

Nghe được tiếng gọi của ông, Tiểu Bạch rất vui vẻ chạy tới, còn mang cả Điềm Điềm theo cùng.

Mai Kiệt đưa tay ngọt ngào sờ sờ đầu nó, nhìn kĩ xuống dưới, nói: “Cô nương tốt, huyết thống thuần chủng, thật là xứng đôi với Tiểu Bạch nhà chúng ta!”

Xong đời!

Sở Kiều vừa nghe thầy nói lời này, cả trái tim thoáng chốc chìm đến đáy cốc.

Cô cắn môi, ác độc nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, không tiếng động mắng: “Hèn hạ!”

Người đàn ông ngồi ở ghế xoay thấy vẻ mặt nén giận của cô không có chút nào tức giận. Anh cười nhún nhún vai, nhu hòa nhìn về phía cô đồng thời cũng không tiếng động, thì thầm nói cho cô biết: “Cái này gọi là cạnh tranh hợp lí!”

Đây mà coi là cạnh tranh hợp lí cái chó má gì? Sở Kiều tức giận, sắc mặt trắng bệch, thật muốn tát anh một cái, khiến anh hoàn toàn biến mất. Người đàn ông này quá đáng hận rồi!

“Sở Kiều!” Mai Kiệt giơ tay lên, sắc mặt rõ ràng mang theo vài phần vui vẻ: “Cô sửa sang lại bản kế hoạch hợp tác sang năm đi.”

“Em đã biết!” Sở kiều cong môi, không còn hơi sức đồng ý.

Mai Kiệt quay đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện, giọng điệu ôn hòa không ít: “Quyền thiếu thật là có tâm! Như vậy đi, cụ thể kí hợp đồng cùng ai tôi còn muốn cân nhắc một chút, ngày mai cho anh câu trả lời thuyết phục được không?”

“Được!” Quyền Yễn Thác đứng lên, lễ phép cùng ông nắm chặt tay: “Chúng tôi chờ đợi câu trả lời của ông.”

Mai Kiệt gật đầu một cái, tự mình tiễn khách.

Sở Kiều không có động tĩnh gì nhưng Quyên Yến Thác trước khi đi còn nâng lên một nụ cười khiêu khích, hung hăng đâm thẳng vào mắt cô. Con bà nó, tên khốn kiếp này, thứ cặn bã!

Hồi lâu, Sở Kiều nhìn chằm chằm Tiểu Bạch cùng Điềm Điềm đang tương thân tương ái ở bên kia, vẻ mặt ảm đạm, nói: “Thầy à, người thật sự không có nguyên tắc.”

“Con nhóc chết tiệt kia!”

Mai Kiệt giơ tay hung hăng gõ xuống trán cô, mắng: “Tại sao tôi lại không có nguyên tắc?”

“Thầy vì Tiểu Bạch liền thay đổi chủ ý!” Sở Kiều cũng không còn tránh né, tiếp tục lên án.

Nghe được lời của cô, Mai Kiệt không nhịn được cười một tiếng, ánh mắt nhìn về Tiểu Bạch ở phía bên kia, thở dài nói: “Ít giả bộ với tôi đi! Cô cho tôi là người mù ư, cô và Quyền thiếu có chuyện gì? Liếc mắt đưa tình sao giờ lại thế này?”

“Cái gì mà liếc mắt đưa tình?” Sở Kiều cau mày, lập tức phản bác, hợp tình hợp lí trả lời: “Em với anh ta không có quan hệ!”

“Hừ ——”

Mai Kiệt khẽ cười một tiếng, hai mắt thâm thúy đặt trên mặt cô dò xét một lần, giọng nói chua ngoa, nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, phàm là nói không quan trọng, đều có quan hệ rất sâu!”

“. . . . . .”

Sở Kiều bị ông làm nghẹn, mặt cười phình ra đỏ bừng. Không lâu sau, cô cắn răng, xoay người đi chuẩn bị hợp đồng, một ngày cũng không nói chuyện nhiều.

Nén một bụng tức giận trở về nhà, Sở Kiều mở cửa phòng ra, ánh mắt kinh ngạc đều rơi trên mặt đất.

“A ——”

Trong phòng tất cả đều là nước, trong phòng tắm vòi nước bị vỡ ra.

Sở Kiều chạy vào muốn đóng lại, mà làm thế nào cũng không cản được dòng nước đang phun mạnh ra.

Ngang hông quấn lên một cánh tay, có người ôm cô từ bên trong ra.

Thấy người phía sau, Sở Kiều tức giận nói: “Buông tay!”

Kéo cô đến ngoài cửa, Quyền Yến Thác mới buông tay ra. Thấy quần áo của cô bị nước làm ướt nhẹp, anh nhăn lại mày, nói: “Đừng có gấp, anh đã gọi người tới sửa rồi!”

Trong phòng tràn ra không ít nước, Sở Kiều nhìn chằm chằm anh, chất vấn: “Bị lụt như vậy từ khi nào?”

Quyền Yến Thác liếc mắt qua đồng hồ, đúng sự thật nói: “Một giờ trước.”

“À?” Sở kiều giận dữ liếc mắt: “Vậy sao anh không báo cho tôi?”

“Gấp làm gì? Dù sao em cũng sớm về đến nhà.”

Sở Kiều suýt chút nữa bị anh làm tức chết, đương nhiên nước bị trào này còn không phải ở nhà của anh đâu?

Giây lát, có mấy người mặc đồng phục, xách theo thùng dụng cụ chạy tới: “Quyền thiếu, trên đường chúng tôi bị kẹt xe nên mới tới muộn.”

Quyền Yến Thác khoát khoát tay, lười phải nghe giải thích, nói: “Nhanh đi sửa lại cho tốt.”

Những người đó đáp lời, vội vàng xách theo thùng dụng cụ đi vào phòng của Sở Kiều.

Sở Kiều cũng muốn theo vào, lại bị Quyền Yến Thác níu lại, nói: “Em đi vào làm gì?”

“Đó là nhà tôi.” Sở Kiều hất tay của anh ra, vẻ mặt tức giận.

“Nhà em khắp nơi đều là nước, em còn muốn cùng nhau bị ướt?”

Thợ sửa chữa một lúc liền tắt được nguồn nước ở phòng tắmd’d` , mặc dùng không còn xả thêm nhưng trong phòng vẫn còn rất nhiều nước. Sàn nhà đều là nước, phòng bếp, phòng khách tất cả đều là nước.

Sở Kiều chán nản thở dài, nghĩ thầm thật là đúng là xúi quẩy mà! Tại sao cô luôn gặp những chuyện xui xẻo như vậy?

Quần áo trên người đã bị ướt, Sở Kiều đưa tay lên ôm vai, nhón chân lên, hỏi công nhân bên trong: “Mấy anh cần sửa đến lúc nào?”

Có người ra ngoài, đầu đuôi gốc ngọn nói cho cô biết: “Sở tiểu thư, vòi nước lâu năm đã bị lão hóa, cần thay thế mới, xem ra cần sửa một đêm.”

“Một đêm?” Sở kiều mắt hạnh trừng trừng, sắc mặt chìm xuống.

Cô không thể làm gì khác, tính toán đi khách sạn ở một đêm.

“Đi đâu?” Mắt thấy cô xoay người rời đi, Quyền Yến Thác dựa lưng vào tường, nhẹ giọng hỏi.

Sở Kiều không quan tâm, nắm ví da chuẩn bị xuống lầu.

“Những khách sạn gần nhà chúng ta tối nay đều đã hết phòng.” Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cười nói: “Nếu như không tin lời anh, em có thể tự mình đi hỏi.”

Trong nháy mắt lửa giận ở đáy lòng bốc lên. Sở Kiều trầm mặt xoay người lại, lại thấy người đàn ông đối diện vừa vặn duỗi tay về phía cô, môi mỏng hàm chứa nụ cười tà mị: “Tới nhà của anh ngủ đi, giường nhà anh rất lớn.”

Anh chết không biết xấu hổ!

Sở Kiều thầm mắng trong lòng, nắm ví da liền muốn đánh anh, chợt nghĩ đến cái gì rồi lại không có hành động thiếu suy nghĩ.

Cô nghĩ lại, môi đỏ mọng cong lên.

Tại sao phải tốn tiền?

Sở Kiều xách theo ví da trở lại, dưới cái nhìn dịu dàng của anh, cất bước vào nhà. Ngủ là ngủ, thật sự cho rằng bà cô đây sợ anh đấy à?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.