Edit: Ngọc Diễm Hepc
Quyền phu nhân đứng ra sắp xếp dạ tiệc, khí thế tất nhiên không cần phải nói. Phòng ốc xa hoa bậc nhất, đập vào mắt là màu vàng kim, cao quý sang trọng, phù hợp với địa vị nhà họ Quyền, chẳng qua làm mọi người hoa mắt, khó mà thân cận.
Ở thành phố Duật Phong, người nhà họ Quyền xem như là danh môn vọng tộc. Trước đây, Lão Thái Gia nhà họ Quyền khi còn sống, cũng là đại nhân vật nổi danh nhất phương.
Các trưởng bối tới trước, Sở Nhạc Viện cùng với cha mẹ ngồi xuống, bộ dáng khéo léo động lòng người rất là vui vẻ.
“Nhạc Viện càng ngày càng xinh đẹp.” Đôi mắt mang ý cười của Phạm Bồi Nghi, dịu dàng khen ngợi.
Sở Nhạc Viện đứng dậy rót trà xong, khẽ đẩy mặt bàn xoay tròn, rất là lễ phép nói: “Bác trai bác gái, mời dùng trà.”
Cửa phòng đúng lúc mở ra, Quyền Yến Thác dẫn người đi vào, Phạm Bồi Nghi nhìn thấy con trai, khóe miệng khẽ cười: “Các con đã tới.”
Sở Kiều lễ phép chào hỏi, cũng không có ngồi vào bên cạnh ba mẹ, mà là ngồi sát bên Quyền Yến Thác.
Sắc mặt Sở Hoành Sanh càng thay đổi, ngại vì mọi người đang ở đây, cũng không nhiều lời.
Lần đầu tiên nhìn thấy Quyền Chính Nham, Sở Kiều không khỏi ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng ba mình đã coi là nghiêm túc, không ngờ rằng ông càng thêm không câu nệ nói cười, mặt mày đều lộ ra một cỗ lạnh lùng.
Len lén liếc nhìn Quyền Yến Thác, khuôn mặt anh hơn phân nửa kiên định rất giống cha, nhưng mà cũng mang theo vài phần dịu dàng của mẹ.
Cô từng nghe người ta nói qua, Quyền Chính Nham trước kia là một Quan Ngoại Giao xuất sắc, sau này cũng không biết bởi vì chuyện gì, ông từ bỏ chính trị theo đuổi thương trường, nắm giữ tập đoàn Quyền thị đến nay.
Trong lòng Sở Kiều có chút tò mò, ông lãnh khốc nghiêm túc và gia trưởng như vậy, đối xử như thế nào với con trai?
Trên bàn ăn, Sở Nhạc Viện ân cần chăm sóc, giống như cô ta mới là nhân vật chính của bửa tiệc tối nay, bận bịu gắp thức ăn cho các trưởng bối.
Phạm Bồi Nghi vẻ mặt ôn hòa, nhìn Sở Nhạc Viện, khách khí nói: “Nhạc Viện đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, hai anh chị thật có phúc.”
Nghe vậy, Giang Tuyết Nhân cười một tiếng thật thấp, ánh mắt chứa sự cưng chiều, “Đúng vậy, Nhạc Viện từ nhỏ đã rất nghe lời, cũng biết hiếu thuận.”
Nghe được mẹ khen ngợi, Sở Nhạc Viện làm nũng tựa như trốn vào trong lòng bà, làm một bộ dáng cô gái nhỏ.
Động tác của cô, chọc cười mọi người. Phạm Bồi Nghi để đũa xuống, lời nói đang lúc quở trách đều là con trai nhà mình thiếu xót, thể hiện rõ sự hiền lành mẫu mực của người mẹ.
Quyền Chính Nham quét mắt đối diện con trai, thấy anh hơi cúi đầu, nét mặt gì cũng không có, ánh mắt lập tức thâm thúy mấy phần.
Người ta ý đồ rõ ràng, đầu tiên là hạ thấp tư thái. Sở Hoành Sanh hiểu ngầm trong lòng, nhìn con gái lớn, trầm giọng nói: “Con gái lớn của tôi, lúc nhỏ dạy dỗ không tốt, khiến cho tôi không khỏi lo lắng.”
Dạy dỗ không tốt?
Sở Kiều thiếu chút nữa cười ra tiếng, bọn họ thật cũng không ngại nói? Cô thi tốt nghiệp trung học bao nhiêu điểm, thích cái gì ghét cái gì, mong ước trong ngày sinh nhật là cái gì, ông đều không biết? Một tuần lễ thấy mặt ông một lần, không nói chuyện được mười câu, có thể dạy dỗ cái gì? !
Lời này cô nghe như không có cảm giác rồi, trên người cô có bao nhiêu điểm, ba nhìn cũng không thấy được, mà cũng không muốn nhìn!
Sở Kiều căn bản không phản ứng đến ông, cứ thế ăn những món ăn trên bàn.
Nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của cô, Phạm Bồi Nghi nhàn nhạt nhếch môi, đáy mắt thoáng qua một chút ý cười.
Ban đầu phần đông số người lựa chọn, Phạm Bồi Nghi chỉ nhìn trúng Sở Kiều, hao hết tâm tư nói với mẹ chồng đi thuyết phục con trai xem mắt, chẳng coi trọng xuất thân của cô đơn giản. Về phần cô ở Sở gia có được cưng chiều hay không, cũng không quan trọng, chỉ cần sau này cô biết nghe lời, điều này mới quan trọng nhất!
“Chị, chị ăn nhiều một chút!” Sở Nhạc Viện đứng dậy gắp thức ăn cho cô, ánh mắt dịu dàng.
Trước mọi người, cô ta luôn là bày ra một bộ dáng chị em thân thiết.
Sở Kiều hiếm thấy cô ta đối với cô lộ ra khuôn mặt tươi cười, hiển nhiên làm cho cô giật mình, vẻ mặt cứng đờ.
Giả bộ thôi, ai không biết? Sở Kiều gắp món ăn trong dĩa, nhai kỹ nuốt chậm, một chút cũng không ảnh hưởng đến việc ăn.
Quyền Yến Thác một tay khoác lên trên ghế dựa của cô, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, hai mắt thâm thúy mơ hồ thoáng qua cái gì.
Hai vị trưởng bối nói chuyện hợp ý, đều là chuyện của đàn ông ở trên thương trường, phụ nữ không có hứng thú gì. Ngược lại Quyền Yến Thác, biểu hiện vô cùng im lặng, cũng không nói chen vào, lười biếng ngồi ở ghế dựa.
Trong bữa tiệc, Phạm Bồi Nghi mấy lần nhìn về phía con trai, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, bà cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ đứa con này, nửa đường quấy rối! Thỉnh thoảng ánh mắt anh ôn hòa nhìn Sở Kiều, làm cho bà có chút mừng rỡ!
Hiếm thấy con trai không có ý kiến, Phạm Bồi Nghi thật vui mừng, có thâm ý khác mở miệng: “Nếu hai đứa con này chung sống được, bằng không chúng ta trước tiên xác định ngày cưới đi?”
Sở Hoành Sanh nhìn xem vợ bên cạnh, cùng bà trao đổi ánh mắt với nhau.
Thảo luận chuyện hôn sự, ba không trực tiếp mở miệng, đều là mẹ kế ra mặt chu toàn. Giang Tuyết Nhân quay đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Sở Kiều, cười nói: “Kiều Kiều cũng nói chung sống không tệ, có phải hay không chờ thời tiết mát mẽ một chút thỏa thuận ngày?”
Nghe vậy, Phạm Bồi Nghi hiểu rõ gật đầu một cái. Con gái ai cũng thích xinh đẹp, trời nóng cử hành lễ đính hôn, quả thật tương đối khó chịu, bà cũng có con gái, có thể hiểu được loại tâm tình này.
Bên này trò chuyện với nhau thật vui, bên kia Sở Kiều ngồi dậy, môi đỏ mọng dần giơ lên.
Quyền Yến Thác rõ ràng nhận thấy được cảm xúc của cô thay đổi, hơn nữa nhìn đến nụ cười sau khóe miệng cô. Mặt anh không biến sắc, nửa người trên dựa vào thành ghế, hai mắt giống như Hắc Diệu Thạch rạng rỡ phát sáng.
“Con muốn kết hôn giả.” Giọng nói Sở Kiều không cao không thấp, vừa vặn truyền tới lỗ tai của mỗi người. Nếu muốn mất thể diện, vậy thì mọi người cùng nhau mất đi!
Không khí thoáng chốc yên lặng, sắc mặt các trưởng bối của giống như đang biến hóa, Sở Nhạc Viện cũng không nghĩ tới cô dám nói ra lời nói này.
Sở Hoành Sanh trầm mặt, nhỏ giọng nói: “Nói bậy bạ gì đó?”
Nhếch môi cười cười, hai bên mặt của Sở Kiều nhàn nhạt lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cô ngẩng đầu lên, gằn từng chữ: “Ba, ba không phải không biết cái gì là kết hôn giả sao? Con cảm thấy rất tốt đấy!”
Sở Hoành Sanh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt tái xanh, gân xanh trên trán nổi lên, “Con câm miệng lại cho ba!”
Quyền Yến Thác liếc nhìn mẹ, thấy sắc mặt bà khó coi, hài lòng khi nhìn khuôn mặt được chăm sóc kỹ lạnh dần xuống. Anh cầm chung trà lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ, môi mỏng nâng lên đường cong đẹp mắt.
Sớm biết tiềm lực của cô rất kích thích, quả nhiên là không nhìn lầm!
Vốn bữa tiệc tốt đẹp, cuối cùng kết thúc trong phiền muộn. Rời khỏi khách sạn, tinh thần Sở Kiều sảng khoái nhìn chằm chằm người đàn ông, lạnh lùng ném cho anh một câu nói: tôi không phải là vì anh!
Đáy mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác hiện lên ý cười, mặc dù cô nhìn thông suốt, lại không thể đấu tranh, mùi vị bị người ta nắm chặt nhược điểm, không phải là dễ chịu.
Về đến nhà, Sở Hoành Sanh lập tức bộc phát, lớn tiếng quát: “Sở Kiều, con có có cảm thấy xấu hổ với lòng hay không, một cô gái nói ra câu nói như vậy, nhà họ Sở cũng bị con làm mất hết mặt mũi!”
“Cảm thấy xấu hổ?” sắc mặt Sở Kiều như thường, không sợ chút nào, “Lòng xấu hổ trị giá bao nhiêu tiền? Nếu như mà con có, ba còn để cho con cùng nhà họ Quyền xem mắt sao?”
“Con. . . . . .” Sở Hoành Sanh cứng đờ, bị cô làm cho nghẹn nói không ra lời.
Nhìn thấy ba và con gái lại muốn khai chiến, Giang Tuyết Nhân đã chạy lại khuyên, “Hoành Sanh, Kiều Kiều còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
“Còn nhỏ?” Mày kiếm Sở Hoành Sanh nhíu chặt, vẻ mặt thất vọng, “Mấy năm nay bà gặp phải bao nhiêu chuyện, thật muốn tức chết tôi!”
Nói không được chồng, Giang Tuyết Nhân quay đầu lại nhờ giúp đỡ của con gái, hô: “Con gái à, dẫn chị con lên lầu đi.”
Sở Nhạc Viện để ví da trên sô pha, cũng không nhúc nhích.
Những lời nói còn lại, không nghe cũng được. Sở Kiều bỗng nhiên xoay người, trở lại phòng ngủ.
“Hoành Sanh, cẩn thận huyết áp cao, đừng tức giận với con gái. . . . . .”
Giang Tuyết Nhân khuyên giải nói, dìu chồng trở về phòng, quay đầu liếc mắt nhìn con gái một cái.
Thấy ánh mắt của mẹ, Sở Nhạc Viện mím môi đuổi theo, cũng đi an ủi ba.
Một đêm này, Sở Kiều thế nhưng không có nằm mơ. Cô rửa mặt xong xuống lầu, chuẩn bị tốt tinh thần lần nữa bị trách mắng.
Trong phòng ăn, chân mày ba nhíu chặt, không cho cô sắc mặt tốt, còn chưa kịp mở miệng, lại có người trước một bước đến thăm.
“Sở tiểu thư,“ Người đàn ông mặc tây trang màu đen, thái độ cung kính, nói: “Lão phu nhân kêu tôi tới đón cô đến nhà chính.”
Sở kiều thầm giật mình, chỉ là Lão phu nhân nhà họ Quyền. Mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng bên ngoài lời đồn đãi không ít, cô nhăn mày lại, nghĩ thầm không phải mình rước họa vào thân chứ?
HẾT CHƯƠNG 16
LẦN ĐẦU EDIT CÒN THIẾU SÓT
MONG MỌI NGƯỜI BỎ QUA
HY VỌNG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ TRUYỆN THỰC HOAN GIẢ YÊU