Editor: Thư
Sáng sớm mặt trời chớm nắng, cơn mưa phùn đêm qua cũng tạnh. Quyền Yến Thác có thói quen dậy sớm, sau khi nhanh chóng rửa mặt xong, anh thay quần áo xong thì ra khỏi phòng.
Nhưng lại không nghĩ đến, có người còn dậy sớm hơn anh.
Cửa phòng cho khách thì mở, bên trong lại không một bóng người. Gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì, hiển nhiên là Sở Kiều đã rời đi từ lâu.
Quyền Yến Thác tựa vào cánh cửa, một tay xoa xoa cằm, gương mặt tuấn tú không có biểu cảm gì. Anh cất bước đi tới phòng bếp, đi ngang qua quầy bar thì mắt liếc thấy thứ gì.
Một tờ giấy, nhét ở dưới đĩa thức ăn. Trên tờ giấy chỉ có hai chữ: cám ơn.
Nét chữ thanh tú sâu sắc, đĩa có hai quả trứng gà luộc.
Quyền Yến Thác cầm lấy tờ giấy, môi mỏng co rút, anh cầm trứng gà trong tay, cùng quẳng cả hai quả lên, lại chuẩn xác đón được, vỏ trứng dần dần nứt ra.
Đúng vào lúc này, chuông cửa vang lên, Quyền Yến Thác lưu luyến không rời để trứng gà vừa bóc vỏ xuống, cau mày đi tới cạnh cửa.
“Ai thế?”
“Surprise!” (“Ngạc nhiên chưa!”, chắc ai cũng hiểu mà đúng không)
“Làm sao mà cậu trở lại?” Nhìn thấy người ngoài cửa, Quyền Yến Thác không quá kinh hãi, đứng dậy cho người ngoài cửa đi vào.
Người đến là đàn ông, trên mặc áo sơ mi màu xanh ngọc, dưới thì quần đen ôm sát hai chân thon dài. Anh tháo mắt kính màu trà trên mặt xuống, tiện tay ném lên trên sô pha.
“Anh! Anh cứ không muốn gặp em như vậy sao?” Trì Việt ngồi trên ghế sofa, hai cánh tay chắp lại sau lưng, nhấc chân đặt lên cả trên bàn.
Quyền Yến Thác bĩu môi, ngồi trên ghế bên trong, dùng dao nhỏ cắt trứng gì đã bóc ra, động tác nghiêm chỉnh, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trì Việt càng lớn càng đẹp trai, đường cong gò má rõ ràng, môi mỏng anh mím chặt, mặt hoảng sợ nói: “Anh không phải biết em đã trảo qua cái gì đâu! Quả thực là nước sôi lửa bỏng, sống không bằng chết!”
Lời như thế nói nhiều rồi, căn bản Quyền Yến Thác không coi là quan trọng, cười nhạo: “Vào trọng điểm!”
Mày kiếm của Trì Việt nhíu lại, đôi mắt cợt nhã híp một cái, bắt đầu kể khổ: “Phùng Thiên đó thật quá đáng sợ, cô ta không thèm chơi cái trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, lại chơi trò có con phải cưới! Mỗi ngày em đề phòng cô đến mức ‘giọt nước cũng không lọt ’, thật sắp muốn điên rồi!”
Quyền Yến Thác đổ nước tương hơi nhiều vào chén nhỏ, liếc anh một cái, nói: “Đáng đời! Tự mình tạo nghiệt, có thể trách ai nữa?”
“Ai, anh có thể có chút đồng tình với em được không?” Trì Việt mất hứng trừng mắt, giải thích: “Em là đàn ông bình thường có được không, ngày ngày cô ta ở bên cạnh em lại còn trêu chọc em, em có thể nhịn được sao? Hơn nữa, em không ngủ với cô ta, mẹ em còn không giết chết em sao!”
Anh luôn luôn có một đống lớn đạo lý, Quyền Yến Thác lười phải tranh luận với anh, đưa đũa gắp trứng gà lên, chấm vào nước tương, duyên dáng đưa vào miệng.
Trì Việt bay chuyến bay sớm trở về, bụng đang đói đến sôi lên, thấy dáng vẻ anh ăn có điểm kì quái, vừa hứng thú vừa quan tâm, đi đến, hỏi “Đây là cái gì? Nhìn có ăn rất ngon.”
Anh mới vừa vươn móng vuốt, đã bị Quyền Yến Thác vỗ mạnh một cái, thấp giọng trách mắng: “Đồ của tôi, không cho chạm vào.”
Trì Việt ngồi đối diện với anh, nhìn chằm chằm trứng gà bày trên bàn, khinh thường nói: “Tại sao? Cũng không phải là cái gì đáng tiền!”
Tuy lời nói như vậy, nhưng nhìn anh ăn ngon lành, Trì Việt liếc mắt xem thường, đưa mắt nhìn nơi khác.
Lát sau, anh thần bí hề hề cười cười, mập mờ nói: “Có mùi đàn bà.”
Quyền Yến Thác ăn xong, cũng thu dọn thức ăn xong, ánh mắt mới liếc đến anh, “Cậu định làm như thế nào?”
Thấy anh tránh nặng tìm nhẹ, Trì Việt nhún nhún vai, cũng không truy cứu, nói: “Nơi này cho em mượn ở, đợi đến cuối năm em lại về nhà.”
Nghe vậy, Quyền Yến Thác lắc đầu một cái, cười như không cười: “Phùng Thiên thật có thể tha cho cậu sao?”
“Cô ta cũng không ngốc, “ Trì Việt lục tung nhà bếp vẫn không tìm được đồ ăn, chán nản nói: “Nếu như cô ta dám nói những lời không nên nói thì sẽ biết hậu quả ngay thôi.”
Trì Việt là con trai độc nhất trong nhà, vừa em của anh, Quyền Yến Thác đương nhiên hiểu. Từ nhỏ đứa em này chính là một hoa hoa công tử, cô anh không biết đã phải tốn bao nhiêu tâm sức cho cậu em này!
Phiền não ngã mình trên sô pha, Trì Việt khoanh tay trước ngực, kêu lên: “Em muốn từ hôn!”
Từ hôn?
Quyền Yến Thác thấp giọng cười nhẹ, ném cho anh một quyển sổ ghi số điện thoại, “Tự mình gọi đồ ăn.”
Trì Việt tiếp được, dặn dò hắn, “Anh, phải giữ bí mật đó!”
Bất đắc dĩ thở dài, Quyền Yến Thác đóng cửa rời đi. Bí mật này anh không thể không cố gắng che giấu, bằng không trong nhà lại muốn náo loạn một phen!
. . . . . .
Sở Kiều đến Tiên Giang lấy xe, sau đó trực tiếp lái về nhà. Có lẽ là do chuyện ngày hôm qua, cô vừa vào cửa liền nhìn thấy Giang Tuyết Nhân ngồi ở trên sô pha, đang đợi cô.
“Kiều Kiều. . . . . .” Giang Tuyết Nhân đi tới, nhưng Sở Kiều không cho bà ta cơ hội, xoay người trở lại phòng ngủ.
Sở Kiều cầm từng kiện quần áo một bỏ vào rương hành lý, những thứ cô có thể mang đi không nhiều lắm, do dự một chút, cũng đem gối ôm heo con nhét vào rương hành lí.
Trong phòng ăn lầu một, Sở Hoành Sanh ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt không được tốt lắm. Nhất là sau khi Sở Kiều trắng đêm không về, vẻ mặt ông càng thêm âm trầm, mày kiếm nhíu lại thật chặt.
Sở Kiều xách theo rương hành lý xuống lầu, Giang Tuyết Nhân lập tức đã chạy tới ngăn lại, sắc mặt nóng nảy: “Kiều Kiều, chuyện ngày hôm qua là dì không đúng, con không thể bỏ nhà này!”
Trong ấn tượng của bà ta, Sở Kiều không được xem là ngoan, cũng không phải là hư. Khi còn bé, mỗi tuần Giang Tuyết Nhân cũng sẽ dẫn theo Sở Nhạc Viện, đến nhà bà ngoại thăm cô, mua cho cô cái ăn cái mặc, nhìn bề ngoài, là một bà mẹ kế rất được!
Những năm này cố gắng giữ gìn nên cũng không náo loạn ra chuyện gì. Nhưng chuyện ngày hôm qua, Sở Kiều không thể tha thứ.
Giá vẽ của mẹ trân quý đối với cô cỡ nào, cô không tin đều người làm mẹ Giang Tuyết Nhân lại không hiểu. Có lẽ loại thủ đoạn đó có thể lừa gạt ba, nhưng lòng cô lại rất sáng tỏ!
Sở Kiều cười nhạt, ánh mắt lợi hại như đao, thấy ánh mắt Giang Tuyết Nhân phải tránh né, không khỏi nhếch môi.
Không hổ là mẹ nào con nấy, tất cả đều là diễn trò. Sở Nhạc Viện cũng đứng dậy đi tới, dịu dàng nói, “Chị, chị đừng tức giận.”
Nhìn thấy Sở Kiều không nhúc nhích chút nào, Sở Hoành Sanh trầm mặt bỏ đũa xuống, tức giận nói: “Không cho cản nó, có bản lãnh bỏ đi thì cũng đừng trở lại!”
Nắm chặt rương, Sở Kiều bước đi ra ngoài, đáy lòng lại cực độ bình tĩnh. Cái nhà này cô vốn là cũng không có ý định trở lại.
Sau lưng còn có tiếng ngăn trở, nhưng lại không một ai thật lòng đi ra ngoài. Sở Kiều đem rương hòm bỏ vào cốp xe, lái xe trở lại công ty.
Với tính tình của cô, náo loạn với người trong nhà là chuyện không sớm thì muộn. Tô Lê hiểu tâm tình của cô, không thể làm gì khác hơn là giúp cô xem xét phòng ốc, tìm một chỗ ở là quan trọng nhất.
Trước khi tan việc, Tô Lê cười nói giỡn với cô, nói: “Con nhóc, bằng không tôi bầu bạn với cậu nha?”
Sở Kiều vung tay đuổi cô như đuổi ruồi, hai người cười giỡn, “Đi mau, tôi không chơi les.”
Tô Lê mất hứng bĩu môi, vừa ra đến trước cửa đã dặn dò cô, “Buổi tối cẩn thận một chút, tôi sẽ nói Vật Nghiệp tới tuần tra nhiều hơn mấy lần.”
“Biết rồi.” Mặc dù chê cô la lớn, nhưng loại quan tâm này khiến Sở Kiều cảm thấy ấm áp.
Phòng nghỉ ngơi có ghế sa lon gấp, vừa đúng có thể nằm một người. Sở Kiều tính chấp nhận hai ngày, tìm được phòng ốc thích hợp liền chuyển đến.
Trước bàn một chiếc đèn bàn bật sáng, Sở Kiều vẽ tới vẽ lui mấy bản đều thấy không vừa ý. Bụng sùng sục kêu, cô tìm một hộp mỳ ăn liền, nghĩ đã đến lúc dừng lại.
Xé ra bao giấy, khóe mắt Sở Kiều trầm xuống, nhìn chằm chằm bao giấy của mỳ ăn liền, vẻ mặt trầm xuống.
Trước kia đi học thì cô thường dùng mỳ ăn liền cho tiện, nhưng là dễ bao tử đau. Sau lại bị Quý Tư Phạm phát hiện, phòng ngừa cô ăn nữa, liền vẽ đầu heo lên bao mỳ ăn liền, bên cạnh còn ghi chú lại: ăn nó chính là ăn chính mình, è hèm!
Trí nhớ dừng lại trong một khắc kia, ngón tay Sở Kiều cứng ngắc, thế nào cũng xé không được bao giấy bạc đựng gia vị. Đèn đỏ của máy đun nước sáng lên một lần lại một lần, cô cầm bút đen vẽ ra một cái đầu heo con trên bao, lỗ mũi ngốc nghêchs đáng yêu.
Lát sau, cô ném mỳ ăn liền vào thùng rác.
Sở Kiều xoa xoa dạ dày, cảm thấy sẽ đỡ đói hơn, cô cầm điện thoại lên đang muốn gọi đồ ăn ngoài, điện thoại di động lại vang lên trươc.
“Ở đâu vậy?” Đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Ánh mắt Sở Kiều giật giật, “Có chuyện gì sao?”
“Cô cho rằng để lại tờ giấy, là có thể đuổi tôi sao?” Quyền Yến Thác một tay cầm tay lái, lái xe đến phố Đệ Tứ Đại, anh nhíu mày nhìn tầng lầu sáng đèn, khóe miệng nở nụ cười khó lường.
Sở Kiều bĩu môi, không muốn làm chuyện vô ích, “Tôi đang ở công ty.”
“Chờ tôi.”
Trước khi cúp điện thoại, người đàn ông ném cho cô hai chữ. Tay Sở Kiều chống cằm, kinh ngạc ngó ra ngoài cửa sổ, mắt thấy mặt trăng sáng ngời lại dần khuất bóng sau tầng mây, không khỏi khó phân biệt được đâu là trăng.