Thực Hoan Giả Yêu

Chương 26: Chương 26: Chương 25: Đuổi theo không rời




Editor: Lovenoo1510

Trì Việt ngăn lại đường đi của cô, nhìn thấy sự phẫn nộ bên trong mắt cô, mập mờ cười nói: “Cô gái xinh đẹp, cô quên đêm hôm đó ở La Mã rồi sao? Cô còn thiếu tôi một đêm đấy!”

Nghe vậy, sắc mặt Sở Kiều đại biến, trong đầu hiện ra cái gì, thì vẻ mặt càng ngày càng khó coi.

Ký ức trong đầu một năm trước, môi Sở Kiều đỏ mọng mím chặt, lúng túng đứng tại chỗ. Đường đi bị anh ta ngăn trở, cô không có đường để chạy, hai tay buông ở bên người dần dần nắm chặt.

Không nghĩ đến còn có thể gặp lại cô, đáy mắt Trì Việt không dấu diếm được sự kinh ngạc. Môi mỏng nâng lên một đường cong mập mờ, nếu gặp nhau lần nữa, vậy thì rõ ràng là bọn họ có duyên, anh ta sẽ không thể dễ dàng bỏ qua được.

“Cô gái,” Trì Việt đi về phía trước một bước, đứng ở trước mặt cô, cười nói: “Cô không quên tôi chứ?”

Trì Việt ngũ quan tinh xảo, thậm chí nói là có vẻ đẹp nữ tính, hơn nữa đôi mắt hoa đào này, tà khí muốn chết người! Người đàn ông tuyệt sắc như hắn, có người phụ nữ nào có thể quên? Dám quên?

“Anh là ai?” Sở Kiều nhàn nhạt cười khẽ, sắc mặt không nhìn ra sự hoảng hốt, “Chúng ta đã gặp nhau sao?”

Chuyện đêm đó, dù sao cũng chỉ hai người bọn họ biết, chỉ cần cô có chết cũng không thừa nhận, cô cho rằng hắn cũng không làm gì được.

Gương mặt Trì Việt càng âm trầm tuấn tú, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, người đàn bà này dám có can đảm không biết anh ta? Đúng là nực cười! Tung hoành trong tình trường nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy qua ai như vậy, xưa nay đều là anh đối với phụ nữ làm như không thấy, cô lại dám cùng anh chơi trò mất trí nhớ?

Lá gan không nhỏ nha!

“Chưa từng gặp qua?” Trì Việt nguy hiểm đến gần, bức người tới góc tường, khoé miệng nở nụ cười vô lại, “Cần tôi giúp cô nhớ lại, đêm đó đã xảy ra cái gì không??”

Con ngươi trong mắt Sở Kiều loe loé, cô quét mắt thấy thang máy đang xuống, đôi tay âm thầm dồn đủ sức.

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra, Sở Kiều đột nhiên đưa hai cánh tay ra đẩy anh ta qua, hơi sức lần này không nhỏ.

Trì Việt không kịp chuẩn bị, bị cô đẩy ra mấy bước. Vừa đúng lúc cửa thang máy mở rộng, sóng người bên trong đi ra vây khốn anh ta ở chính giữa, chờ anh ta tách được đám người ra để đuổi theo, thì bóng dáng Sở Kiều đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.

“Đáng chết!” Trì Việt thấp giọng nguyền rủa một tiếng, gương mặt tuấn mỹ nhuộm đầy vẻ tàn khốc. Lại để cô chạy thoát!

………

Gần tối, Quyền Yến Thác phụng chỉ trở lại nhà chính. Vừa vào cửa, đã thấy trong nhà náo nhiệt, đều đầy đủ mọi người.

“A Thác đã trở lại,” Quyền Chính Nghi thấy cháu trai đã trở về, ý cười đầy mặt, “Tới đây ngồi.”

Quyền Yến Thác đi tới bên người bà ngồi xuống, nịnh nọt nói: “Cô cô, khí sắc của cô không tệ.”

Từ nhỏ đã yêu thương anh, nên ánh mắt của Quyền Chính Nghi rất ôn hoà, đem trái cây vừa gọt vỏ cho anh, “A Thác à, con phải nghe lời cha con nói, nhanh kết hôn để giúp ông ấy san sẻ.”

Cắn miếng dưa hấu, trên mặt Quyền Yến Thác không có biểu cảm gì, cũng không phản bác, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Chị dâu cả,” Quyền Chính Nghi lôi kéo Phạm Bồi Nghi ngồi xuống, hỏi, “Sơ Nhược đâu? Sao giờ còn chưa trở về?”

“Con bé hôm nay muốn lên đình, buổi tối không trở về.” Phạm Bồi Nghi bất đắc dĩ giải thích, đối với thái độ làm việc của con gái bà rất lo lắng.

“Ôi, đứa nhỏ này.” Quyền Chính Nghi cau mày, nóng lòng nói: “Ngày ngày bận rộn như vậy, làm sao có thời gian sinh con đây, nhà họ Lục bên kia có phải cũng thúc giục hay không?”

Nghe vậy, Phạm Bồi Nghi lại nhăn mày, trong mắt lộ ra lo lắng, “Đúng vậy, bên thông gia và tôi đều nói mấy lần rồi, nhưng nửa câu Sơ Nhược cũng nghe không lọt, tôi thật sự là hết cách với con bé.”

“Loại chuyện như vậy, cứ để cho chị ấy tự mình quyết định.” Quyền Yến Thác dựa lưng vào ghế salon, chợt mở miệng, thay chị nói chuyện.

Quyền Chính Nghi quét mắt nhìn anh một cái, chợt đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Ôi, mấy con từng đứa từng đứa một, không để cho chúng ta bớt lo. Việt Việt của cô cũng thế, may mắn là có Thiên Chân nhìn nó, nên cô mới yên tâm một chút.”

Đều nói con lớn không nghe lời mẹ, điểm này Phạm Bồi Nghi hiểu rất rõ. Bà nhìn chằm chằm con trai đầy thâm ý, thử dò xét nói: “Chính Nghi, cô chừng nào thì cho Việt Việt và Thiên Chân tiến hành hôn sự?”

Gương mặt Quyền Chính Nghi tươi cười, nói: “Cuối năm Việt Việt trở về, tôi sẽ an bài hôn sự, qua sang năm sẽ để cho bọn nó kết hôn.”

Cuộc hôn nhân này, coi như là cô dâu nhỏ, mọi người mấy nhà đều coi trọng. Quyền Chính Nghi càng thích cô con dâu tương lai này hơn nữa, từ nhỏ đều nuôi như con gái.

“A Thác,” Quyền Chính Nghi như sực nhớ ra gì đó, hỏi người bên cạnh, “Trì Việ mấy ngày nay không gọi điện thoại tới, nó và cháu có liên lạc với nhau không?”

Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác buông xuống, trong mắt đầy bình tĩnh, “Không có.”

Anh đứng lên, đi ra phía vườn hoa, “Con đi nhìn bà nội một chút.”

Không phát giác ra có gì bất thường, Quyền Chính Nghi kéo chị dâu cả lại, hai người trao đổi chuyện mẹ chồng, nói đến náo nhiệt.

Vườn hoa Banyan Tree, bà cụ Quyền đang loay hoay ở bồn hoa. Quyền Yến Thác đi tới bên người bà nhìn một chút, tán dương: “Bà nội, tài làm vườn của bà có tiến bộ nha, cho cháu một chậu đi.”

Bà cụ đến mí mắt cũng không giơ, lạnh lùng nói: “Có chuyện thì nói, đừng nói chuyện vô dụng nữa.”

“Khụ khụ——” Quyền Yến Thác lúng túng ho khan một tiếng, không dám làm ra vẻ khác thường tý nào. Cô cô cũng không so được với bà nội, khứu giác kia thật là linh nha!

Bà cụ không tra cứu, cầm khăn lông sạch lên lau tay một chút, nói: “Có thời gian thì mang Sở Kiều tới dùng cơm.”

“Hả?” Quyền Yến Thác ngẩn người, mày kiếm nhíu lại, “Bà thích cô ấy?”

Rốt cuộc bà cụ cũng thưởng cho anh một ánh mắt, hai tròng mắt thông minh lanh lợi léo sáng, “So với con còn mạnh hơn.”

Quyền gia bị nội thương, chỉ mới gặp cái nha đầu chết tiệt kia có một lần, nơi nào mạnh hơn anh chứ?! Không phục, hừ!

…………

Ngày thứ ba khi Sở Kiều chuyển ra khỏi nhà, Tô Lê đã tìm được nhà. Thừa dịp thời gian nghỉ trưa, Tô Lê mang cô đi nhìn một chút, thuận tiện khoe khoang với cô chút năng lực.

Sở Kiều đều nhìn qua bên ngoài một lần, híp mắt trừng cô ấy, “Khu vực tốt như vậy, người bạn nào của cậu có bản lĩnh như vậy?”

Sắc mặt Tô Lê trầm xuống nở nụ cười chói mắt, trấn định nói: “Là người cậu không biết có được hay không? Khoa chúng ta có rất nhiều người có giả mạo cũng không được.”

Lời này thật sự cũng không phải giả, sau khi tốt nghiệp đại học, Sở Kiều và bạn học cùng lớp rất ít liên lạc, thỉnh thoảng tụ tập tất cả đều là Tô Lê ra mặt thu xếp.

“Hài lòng không?” Tô Lê kéo cánh tay của cô, mỉm cười hỏi.

Dĩ nhiên là Sở Kiều không có ý kiến, diện tích phòng này mặc dù không lớn, nhưng điều kiện tốt, hoàn cảnh xung quanh cũng rất tốt. Nếu như đi xem phòng của người môi giới nhà đất, chắc chắn sẽ không tìm được như vậy.

“Vô cùng tốt.” Sở Kiều gật đầu một cái, vẻ mặt cảm kích nói: “Tối nay mình sẽ chuyển đến.”

Thấy cô nói như vậy, cuối cùng Tô Lê cũng thở phào nhẹ nhõm, cô xoay tầm mắt, khoé mắt lặng lẽ lướt qua một tia khác thường. Phòng ốc hài lòng như thế, có thể tìm nhanh như vậy, dĩ nhiên không phải là đơn giản!

Tô Lê âm thầm thở dài, có lúc cô cũng phạm phải hồ đồ, rõ ràng là Quý học trưởng là người quay đi trước, vì sao lại như vậy?

Dời xa nhà, Sở Kiều toàn tâm tập trung vào công việc, trong một tháng này, Quyến Yến Thác cũng không còn dây dưa nữa, thỉnh thoảng gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm, cũng không có hành động vượt quá khuôn phép nào.

Đối với người đàn ông kia, Sở Kiều chưa từng nhìn thấu, cũng không muốn đoán tâm tư của anh. Hôm nay anh coi như là ông chủ, giúp anh kiếm tiền mới là trọng yếu, cô không quên món nợ trăm vạn!

Lúc trước Thì Nhan đến tập đoàn JK gửi bản thiết kế, thấy thái độ người ta lạnh nhạt, căn bản thì Sở Kiều cũng không ôm hy vọng gì. Nhưng không nghĩ đến, một tháng sau, vậy mà lại nhận được lời mời, tham dự buổi tuyên bố tin tức.

Phông nền dần tối, đại biểu của Thì Nhan tới tham dự đúng hẹn. Sở Kiều và Tô Lê bước vào hội trường, cô chợt cảm thấy hai mắt mình toả sáng. Tập đoàn xuyên quốc gia, khí thế đúng là không thể khinh thường, trình độ xa hoa hiển nhiên là thấy rõ.

Các công ty tham gia lục đục đến, một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt ở bên trong, Sở Kiều tò mò quay đầu, ánh mắt từ đấy mà dừng lại.

Sở Nhạc Viện một thân hoa phục, cười nhẹ nhàng kéo Sở Hoành Sanh, hai người phụ nữ ra sân lên giọng. Đang lúc ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn vào bên trong, thì vầng sáng trên đầu cô ta, hung hăng đâm bị thương ánh mắt của Sở Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.