Thực Hoan Giả Yêu

Chương 33: Chương 33: Chương 32: Ngậm đắng nuốt cay




Editor: Lovenoo1510

Bên kia bệnh viện không có tin tức gì, trong nhà cũng không có gọi điện thoại thêm cho cô. Sở Kiều nói không ra tâm tình của mình, dù sao cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Khi còn bé cô và Sở Nhạc Viện đánh nhau, mỗi lần đánh cô ta khóc, cô ta đều chạy đến trước mặt cha hung hăng tố cáo, sau đó Sở Hoành Sanh sẽ ôm cô ta vào trong ngực.

Sở Kiều không chịu nhận lỗi, bị cha phạt đứng, thà rằng bị đói bụng đứng cả đêm, cô tuyệt đối cũng không mở miệng nhận tội. Đã nhiều năm qua, tính tình của cô chưa hề thay đổi, tuyệt sẽ không chủ động làm tổn thương người khác, nhưng đã làm ra chuyện thì cũng không hối hận!

Lần này đánh nhau, Sở Nhạc Viện bị thương không nghiêm trọng lắm, căn bản thì vết thương quá nhẹ không đủ để thành lập tội danh, không có lực uy hiếp, nhiều nhất cũng chỉ bồi thường tiền thuốc thang.

Sở Kiều cười lạnh, vô luận mục đích cô ta cố ý khích bác mình tức giận là vì sao? Cái nhà đó, còn có Quý Tư Phạm, thì cô ta sẽ không sao cả!

“Này!” Tô Lê thấy cô ngẩn người, kéo ghế xoay đến gần: “Mình cậu nghĩ gì thế?”

Giơ tay vén tóc ra sau đầu, Sở Kiều nói qua loa lấy lệ:”Không có gì.”

Tô Lệ và Hứa Khả Nhi liếc nhau một cái, vẻ mặt hai người đều không tin tưởng. Mới vừa rồi con ngươi của cô còn không nhúc nhích, làm sao có thể không nghĩ gì?

“Không biết chọn người nào?” Tô Lê cười xấu xa, đáy mắt toả sáng lấp lánh.

Hai người cười đến quỷ dị, Sở Kiều nhăn mày lại, nói: “Có ý tứ gì?”

Hướng về phía sau cô chỉ chỉ, Tô Lê cười nói: “Một bó hoa hồng lớn như vậy, sớm đã đưa tới, cậu không thấy sao?”

Sở Kiều kinh ngạc nhìn sang, nghi ngờ hỏi: “Tặng cho mình?”

“Nói nhảm!” Tô Lê bĩu môi, có chút ghen tỵ, “Chúng ta nơi này, chỉ có cậu là người nhận thôi.”

Sở Kiều đứng dậy xem một chút, còn tưởng tặng cho Hứa Khả Nhi, nên căn bản không để ý. Bên trong bó hoa chỉ có hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, nhưng không có thẻ.

Đem để bó hoa xuống, Sở Kiều giải thích: “Chắc là của Khả Nhi.”

“Làm sao lại như vậy?” Hứa Khả Nhi cười khẽ một tiếng, khó có khi nói đùa, “Tôi không quen người bạn nào có tiền như vậy.”

Bị hai người trêu ghẹo, Sở Kiều có chút ngượng ngùng. Cô cầm bó hoa lên lần nữa, trong lòng càng ngày càng kinh ngạc. Không có lý do lại có người tặng hoa, rốt cuộc là ai?

Đột nhiên, trong đầu cô thoáng qua khuôn mặt mang vẻ yêu nghiệt kia. Không phải là anh ta chứ?!

“Kiều Kiều,” Tô Lê lôi cô đến bên cạnh, thử dò xét nói: “Cậu và Quyền Yến Thác như thế nào rồi?”

Sở Kiều đặt bó hoa xuống, vẻ mặt trầm thấp: “Chuyện không liên quan tới cậu.”

Tô Lê mất hứng, bĩu môi nói: “Cậu phải tốt với anh ấy, thì chúng ta mới có thêm đầu tư.”

Còn muốn thêm?! Sở Kiều giận, hung hăng trừng mắt cô ấy: “Cậu muốn bán mình mấy lần nữa?”

“Nói thế nào đây?” Tô Lê đâm trúng đầu cô, giọng nói căm hận: “Mình đều là vì tốt cho cậu! Mấy năm trước Quyền thiếu đã sớm cùng Tứ thiếu nhà họ Phó chuyển ra, kiếm không ít tiền, mấy triệu đối với anh ấy mà nói đều không là chuyện gì! Người ta muốn, là thái độ của cậu, hiểu không?!”

“Không hiểu.” Sở Kiều mở máy vi tính ra, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, “Một trăm vạn này là đã đủ cho mình rồi, cậu muốn mệt chết mình à?”

Tô Lê liếc mắt, nghĩ thầm nha đầu này làm sao lại không thông suốt như vậy!

Cô quệt mồm, lầu bầu nói: “Cậu trở thành vợ của Quyền gia, thì làm gì còn ai tìm cậu đòi lại tiền nữa!”

Sở Kiều cầm tập tranh lên, thiếu chút nữa đánh bay cô ấy, thật may là Tô Lê đứng dậy né tránh. Hứa Khả Nhi đứng dậy khuyên, ba người cười cười nhốn nháo rồi mới tính xong việc.

Buổi trưa gọi đồ ăn mua bên ngoài, Tô Lê gọi họ tới ăn. Ba người mới vừa cầm đũa lên, điện thoại của Sở Kiều đã reo lên.

Tô Lê ở gần Sở Kiều, mắt liếc tới điện thoại, cười mập mờ.

Cúp điện thoại, Sở Kiều trọng sắc khinh bạn trong mắt bọn họ, bất đắc dĩ rời đi.

Lái xe tới Lam Điều, Quyền Yến Thác đã sớm chờ.

Sở Kiều kéo ghế dựa ngồi xuống, khéo léo hỏi: “Tới lâu rồi?”

“Là tốc độ của cô chậm.” Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu lại, mặc dù không vui, nhưng không có tra cứu.

Phục vụ mang thực đơn ra, Sở Kiều nhớ tới việc chọn món ăn đã không vui vẻ, tiện tay giao cho anh: “Anh gọi đi.”

“Thật sự là ăn cái gì cũng được?” Ý cười cợt nhả trên khoé môi người đàn ông, mang theo vài phần đùa bỡn.

Lúc trước đã đồng ý với anh, cô sẽ không tự nhiên đổi ý, nên Sở Kiều kiên quyết gật đầu một cái.

Quyền Yến Thác cũng không lật thực đơn, trực tiếp gọi mấy món: “Hai phần thịt bò bít tết, một chai Laffey năm 82.”

Phục vụ xoay người rời đi, sắc mặt Sở Kiều trắng bệch.

Mẹ nó, Laffey năm 82!

Đồ ăn được bưng lên bàn, Sở Kiều không còn muốn ăn chút nào, mắt nhìn chằm chằm vào chai rượu, hung hăng đau lòng. Cô cố tình lái xe tới đây, giọt rượu cũng không thể dính, thật là bi thống!

“Cái đó……..” Sở Kiều do dự nửa ngày, hay là hỏi anh: “Anh tặng đồ cho tôi sao?”

“Tặng cái gì?” Quyền Yến Thác nhíu mày, môi mỏng nâng lên cười khinh miệt, “Ăn của cô có một bữa cơm mà tôi còn phải đáp lại một phần quà? Cô thật có thể tính toán!”

Sở Kiều giận dữ cắn môi, mắt thấy anh ngửa đầu uống hết ly rượu, cô đau lòng cau mày.

Rượu đỏ còn dư lại sau bữa cơm, bị Quyền Yến Thác gửi ở trong tiệm, Sở Kiều tức giận đến sôi lên. Cô trầm mặt đi ra ngoài, cũng không thấy nụ cười trên khoé môi của người đàn ông sau lưng.

“Cám ơn bữa trưa của cô.” Quyền Yến Thác đứng ở ven đường, một chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới.”

Sở Kiều thấy tài xế, trong lòng tức giận đến lăn lộn, thì ra anh đã có chuẩn bị mà đến. Một câu cảm ơn của anh, đã quét sạch một tháng tiền chi tiêu của phòng làm việc, người đàn ông này thật quá đáng hận mà!

Oán hận trong mắt cô, vẻ mặt Quyền Yến Thác như không biết lên xe, chiếc xe màu đen rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Ngậm đắng nuốt cay ăn khuất nhục, Sở Kiều bị tức giận quay trở lại phòng làm việc.

Hành lang bệnh viện an tĩnh, vang lên hàng loạt bước chân. Người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, đi tới trước cửa phòng bệnh đẩy vào.

“Con gái cưng,” Giang Văn Hải mang thuốc bỏ đến, giọng nói ân cần, “Khá hơn chút nào không?”

Sở Nhạc Viện nhìn thấy người tới, đôi mày thanh tú nhẹ nhíu lại, “Cậu.”

“Ôi!” Giang Văn Hải đi về phía trước mấy bước, nhìn thấy sống mũi cô còn xanh xao, “Nha đầu chết tiệt kia xuống tay thật độc ác!”

Hắn quét mắt nhìn xung quanh, hồ nghi hỏi: “Tư Phạm không ở cùng với con à?”

Sở Nhạc Viện vốn cũng không vui vẻ gì, nghe hắn nói tới cái này, mặt lập tức biến sắc. Giang Tuyết Nhân rửa xong trái cây đi vào, kéo người đi ra bên ngoài.

“Anh đừng có chọc giận con bé, không thấy con bé không vui sao?”

Giang Văn Hải thử dò xét hỏi em gái, “Có phải là bị đánh hỏng ở đâu rồi hay không?”

“Cái đó ngược lại không có.” Giang Tuyết Nhân thở dài, không muốn nói tỉ mỉ: “Anh đến đây làm cái gì?’

“Dĩ nhiên là nhìn cháu gái ngoại rồi.” Giang Văn Hải thấp giọng cười một tiếng, nịnh nọt nói: “Tuyết Nhân, cô không thể khiến con gái cưng ăn loại thiệt thòi này được, nha đầu chết tiệt kia………….”

“Được rồi.” Giang Tuyết Nhân cắt đứt lời hắn, thấp giọng trách mắng: “Chuyện nhà của chúng tôi, anh tạm thời đừng dính vào! Chỉ cần chuyện của công ty chuẩn bị xong, đừng để Hoàng Sanh bắt được lỗi là tốt rồi.”

“Cái này là hiển nhiên.” Giang Văn Hải gật đầu liên tục không ngừng. Trước kia hắn bất quá là không làm việc gì, kể từ khi em gái gả vào nhà giàu, nhà họ Giang mới lật người theo. Những năm này hắn trông coi hậu cần của Sở thị, tiền tài cũng kiểm đủ.

Nghe vậy Giang Tuyết Nhân cũng không nói thêm gì nữa, nói qua loa với hắn mấy câu, liền để cho hắn rời đi.

Lúc tan làm, Sở Kiều còn đang sửa chữa lại bản thiết kế. Tô Lê thấy cảm xúc của cô không lớn, cũng không quấy rầy, lôi kéo Hứa Khả Nhi đi dạo phố.

Giày vò hơn nửa ngày vẫn không hài lòng, Sở Kiều không có tâm tình tiếp tục nữa, cầm chìa khoá xe rời đi. Đi tới bãi đậu xe, rốt cuộc cô lại thấy người không nên xuất hiện.

“Những bông hoa kia, có thích không?” Trì Việt dựa vào xe, mỉm cười hỏi cô.

Quả nhiên là anh ta!

Mặt Sở Kiều lạnh xuống, “Giữa chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau, thu hồi chút thủ đoạn ngây thơ kia của anh về.”

Khoé miệng Trì Việt nở nụ cười dịu dàng, “Tôi mời cô ăn cơm nhé?”

Cô chán ghét nhất là cái loại dây dưa này, nụ cười Sở Kiều khẩn trương, mắng: “Đần độn.” Cô lên xe, đi mất.

Lái xe vào đường, Sở Kiều không hiểu sao thấy phập phồng không yên. Cô cũng không có thấy mấy chiếc xe, đang lặng lẽ đến gần.

Kít——

Con đường phía trước bị ngăn cản, Sở Kiều kịp thời dẫm chân phanh lại, cô sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

Mấy người đàn ông xuống xe, một thân côn đồ với bộ dáng tức giận.

Người cầm đầu kia là Giang Hổ anh họ của Sở Nhạc Viện, Sở Kiều biết hắn. Những năm này, hắn thường cùng bọn du côn quấn lấy nhau, khi nam bá nữ, không trải qua chuyện tốt gì!

(Khi nam bá nữ: Người đàn ông độc ác, phụ nữ bá đạo.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.