Nụ hôn lưỡi nóng bỏng, kéo dài ước chừng ba phút.
Hai đôi môi rời khỏi nhau, mang theo tơ bạc lướt qua một đường cong, sau đó mập mờ tiêu tán ở trong không khí.
Tất cả mọi người xem choáng váng, ngơ ngác quên cả phản ứng, ngay cả tiếng ồn ào cũng không có.
Sở Kiều ngẩng đầu, khuôn mặt với ngũ quan như điêu khắc ánh vào mắt, người đàn ông nhấp nhẹ môi, cặp mắt màu đen giống như hắc diệu thạch phát sáng rạng rỡ.
Đáy lòng vô cùng bình tĩnh, Sở Kiều cũng muốn cười, nụ hôn này thậm chí cũng chưa từng làm cho cô đỏ mặt.
“Khụ khụ ——”
Có người lên tiếng, mọi người đều hoàn hồn, lần nữa trêu ghẹo nói:“ Dáng vẻ này của Quyền gia, là đang muốn để cho các anh em bị lửa dục đốt người sao?”
Tiếng ồn ào lại vang lên lần nữa, mặt mày Quyền Yến Thác ôn hòa, nhìn không ra sự tức giận.
Nhưng bộ dáng cười như không cười của anh , lại làm cho trong lòng Dư Liên hồi hộp một chút, cảm giác chọc phải tổ ong vò vẽ.
Quyền Yến Thác kéo người bên cạnh: “Mọi người tiếp tục đi, mọi chi phí cứ tính vào cho tôi.”
Dư Liên vội vàng ngăn cản, ánh mắt nhìn thoáng qua Sở Kiều trong ngực của anh, cười theo nói: “Chị dâu, chị đừng để ý, mọi người chỉ đang tìm chút chuyện vui để chơi đùa thôi.”
Sở Kiều cười nhẹ, cũng không nói gì, mặc cho người đàn ông bên cạnh nắm tay mình.
Thấy cô không mở miệng, trán Dư Liên đổ mồ hôi, hoàn toàn đắn đo không biết đây là tình huống gì?
Đôi mắt QuyềnYếnThác sâu như đáy biển, anh vỗ một cái nhẹ vào mặt Dư Liên, ngón tay điểm nhẹ: “Bản lĩnh giỏi rồi!”
Nhìn thấy Quyền Yến Thác mang người đi, tay chân Dư Liên lạnh đi, vội vàng giải thích: “Quyền tổng, việc này thật không phải tôi. . . . . .”
Dư Liên còn chưa dứt lời, liền đụng phải ánh mắt sắc bén của Quyền Yến Thác quét tới, anh ta sợ tới mức lập tức che miệng lại , oan ức lắc đầu.
“Quyền tổng!”
“Ngài!”
Dư Liên không dám tiến lên dây dưa, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, suy sụp ngã vào trên sô pha, khóc không ra nước mắt. Mẹ nó mặt vị này biến sắc cũng quá nhanh chứ?!
Sở Nhạc Viện quay đầu nhìn Quý Tư Phạm, thấy anh đang đùa giỡn với mọi người, cô liền thu lại nụ cười cứng ngắc.
Tô Lê lo lắng cho Sở Kiều muốn cùng đi ra ngoài, lại bị người kéo lại, không thể thoát thân.
Đi ra Mê Sắc, bên ngoài không khí tốt hơn nhiều. Sở Kiều muốn rút tay về, nơi bị anh nắm chặt lại có chút run lên.
Đứng mặt đối mặt, không biết nên nói gì, cô lấy chìa khóa xe ra, khuỷu tay bị anh giữ chặt:“ Say mà muốn lái xe sao?”
Khớp xương ngón tay của anh rất đẹp mắt, Sở Kiều cóchút hoảng hốt, người đã bị anh đưa đến xe:“Lên xe.”
Nhìn chiếc xe Hummer màu đen, ánh mắt Sở Kiều lóe lên:“Anh cũng uống rượu.”
Quyền Yến Thác mở cửa xe, tròng mắt khẽ nheo lại: “Anh uống sao?”
Sở Kiều thở dài, vịn cửa xe gian nan ngồi vào. Chiếc xe này đã được làm mới, cao hơn so với xe bình thường, mặc váy lên xe rất bất tiện.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường như xé gió.
Sở Kiều nhìn bên ngoài cửa sổ xe, hai người một đường đều không nói chuyện.
Bên ngoài biệt thự, sau khi Quyền Yến Thác dừng xe, cũng không nguôi giận. Sở Kiều tháo dây an toàn, luôn suy nghĩ mãi, vẫn không mở miệngđược.
Người đàn ông hạ cửakính xe xuống, hai mắt dừng trên người bên cạnh, tiếng nói không nhanh không chậm: “ Lần trước cho em suy nghĩ, đã nghĩ kỹ chưa?”
Chuyện lần trước?
Sở Kiều biến sắc, thu lại nụ cười bên khoé môi:“Quyền Yến Thác, anh đúng là không phải hẹp hòi bình thường!”
Tối nay cô nhẫn nhịn, thậm chí nụ hôn kia, đơn giản chính là muốnlàm hòa với anh. Nếu cứ tiếp tục dây dưa chuyện lúc trước, đối với tất cả mọi người đều không tốt. Nhưng tại sao người đàn ông này vẫn không thôi vậy?!
Quyền YếnThác thu lại ánh mắt, cả hai đều là người thông minh, không cần nhiều lời. Cùng so đo với phụ nữ, quả thật không hứng thú lắm, chỉ là người phụ nữ này, không giống những người phụ nữkhác!
Quyền Yến Thác liếm nhẹ khóe môi, ngón tay thon dài vỗ nhẹ ở trên tay lái, đáy mắt xẹt qua đùa giỡn: “Nếu vừa rồi anh không kéo em, em định làm thế nào?”
Sở Kiềuhất nhẹ tóc xuống, môi đỏ mọng kiều diễm: “Nên làm thế nào liền làm vậy!”
Khóe mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía cô lại có chút lạnh lẽo.
Sở Kiều không muốn giải thích, mở cửa xe muốn xuống, lại nghe anh lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu đã muốn qua lại với nhau thì ít nhiều gì cũng phải có chút dáng vẻ chứ.”
Anh nghiêng người tiến lại gần, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào SởKiều, ý cười tà ác dâng lên trên khoé môi: “Hai người chúng ta, hẳn là có thể phối hợp vô cùng hoàn mỹ, có phải hay không?”
Thời khắc thêm hai chữ ‘phối hợp’, bỗng nhiên hai má Sở Kiều đỏ lên. Cô liên tục vuốt tóc, mất tự nhiên nói: “Hiểu rồi.”
Đạt thành ăn ý, đây mới là kết quả anh muốn.
. . . . . .
Sáng sớm, trong phòng bếp hai người thân mật dựa vào nhau, Sở Nhạc Viện ôm cổ mẹ, dựa trên người Giang Tuyết líu ríu nói không ngừng.
Ánh mắt Sở Kiều nhìn vào mũi chân chằm chằm, bước từng bước xuống thềm bậc thang cuối cùng.
Bữa sáng trên bàn, Sở Hoành Sanh ngồi nghiêm chỉnh, không có thói quen nói cười.
“Ba” Sở Nhạc Viện ngước khuôn mặt trái xoan lên, xinh đẹp tự nhiên: “ Tuần sau con đi đến công ty được không?”
“Nhanh như vậy sao?” Sở Hoành Sanh nhíu mày, mắt như có ý cười:“Con vừa về nhà, nghỉ ngơi một thời gian đi.”
“Không cần.” Sở Nhạc Viện lắc đầu, giọng nói kiên định:“Con muốn đến công ty để hỗ trợ sớm một chút, ba có thể không cần vất vả như vậy.”
Đối với sự hiếu thuận của con gái, Giang Tuyết cảm thấy vui mừng.
Sở Hoành Sanh gật gật đầu, mày giãn ra: “Tốt, ba hoan nghênh con.”
Nhìn thấy cha mẹ cho phép, Sở Nhạc Viện cười cười, giống như lơ đãng hỏi: “Chị, công việc của chị thế nào?”
Vốn không muốn để ý tới, nhưng cố tình lại đặt trên đầu mình. SởKiều cúi đầu, ăn một miếng cháo nhỏ, chỉ cảm thấy rất đặc, không phải khẩu vị cô thích.
Sở Hoành Sanh buông sữa trong tay ra, tuy rằng không nhìn về phía Sở Kiều, nhưng rõ ràng là nói với cô: “Sở thị không đủ ép buộc mày sao? Muốn tự lập công ty, tôi cũng muốn xem thành tích được đến đâu!”
Mắt thấy ba tức giận, Sở Nhạc Viện vội vàng kéo ông, làm nũng nói: “Ba, con ở nước Pháp chụp được rất nhiềuảnh thời trang, con đưa cho ba xem.” Khi nói chuyện, cô tay trái kéo ba, tay phải lôi kéo mẹ, một nhà ba người xoay người rời đi.
Một nhà ba người. Bọn họ là người một nhà, còn cô thì sao?
Sở Kiều đẩy bát cháo ra trước mặt, nhìn hình ảnh ngày càng xa của bọn họ, hai tròng mắt dần dần ảm đạm. Nếu mẹ còn sống, gia đình này hẳn là thuộc về cô.
Chỉ tiếc, mẹ mất lúc nhỏ, ba tiến thêm bước nữa. Cô trong nhà này, vĩnh viễn là người bị vứt bỏ bên ngoài.
Nhà, đối với cô mà nói, không phải nơi che gió che mưa, chính là nơi buộc chặt gông xiềng cô phải ở.