Editor: Rùa Lười
Nhìn thấy biểu cảm quái dị của hai người họ, đôi mắt đen như hắc thạch của Quyền Yến Thác nheo nheo lại, anh nghiêng người dựa vào khung cửa, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: “Hai người quen nhau sao?”
“Không quen!”
Trì Việt cong môi mỉm cười, trả lời rất nhanh: “Nhưng bây giờ thì quen rồi.”
“Chào em.” Trì Việt tự nhiên đưa tay ra, Sở Kiều sửng sốt.
Trong giây lát, Sở Kiều nhẹ nhàng nắm tay cậu, giọng điệu thỏa đáng: “Chào anh!”
Quyền Yến Thác nhìn bọn họ đầy hứng thú, đáy mắt hiện lên ý cười. Anh tiến lên trước đến bên người Trì Việt, hung hăng đánh một cái vào ót của cậu: “Anh em cái gì? Gọi là chị dâu!”
Trì Việt như là bừng tỉnh hiểu ra, lập tức đổi cách xưng hô: “Chị dâu xinh đẹp, xin chào.”
Thấy cậu dáng vẻ vẫn bất cần đời như cũ, Quyền Yến Thác lắc đầu, sút cho một cước, cậu nhanh nhẹn trốn thoát, cười cười quay lại phòng khách.
Trong khoảnh khắc quay lưng lại, nụ cười trên môi Trì Việt biến mất không còn chút gì nữa. Cậu mím chặt môi, hai tay buông bên người hung hăng nắm thật chặt.
Quyền Chính Nghi nhìn thấy con trai bước vào, lập tức oán trách: “Cái thằng này, làm gì mà lề mề mãi mới vào?”
Trì Việt ngồi xuống cạnh bà ngoại, nét vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt tuấn mĩ: “Con ở bên ngoài làm động tác chuẩn bị, sợ bà ngoại đánh con!”
“Con đáng đánh!” Quyền lão phu nhân sa sầm mặt, cái gậy trong tay quơ quơ trước mặt cậu: “Tiểu tử con nếu ba ngày không đánh thì sẽ nhảy lên đầu lật ngói, lại còn dám trốn ở bên ngoài không về nhà, ngứa da hả?!”
“Bà ngoại!” Trì Việt lại gần bên người bà, dáng vẻ cợt nhả: “Hôm nay rõ là nhiều người, chẳng nhẽ bà không giữ lại chút mặt mũi cho con sao?”
Quyền lão phu nhân tuy rằng rất nghiêm khắc, nhưng cũng có chừng mực.
Thoáng thấy Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hanh cũng ở đây, cậu tiếp tục dỗ dành người khác: “Chị, anh rể.”
Trong nhà thì cậu là người nhỏ tuổi nhất, mọi người đều không tránh khỏi cưng chiều cậu. Bình thường cậu vừa hay nói chuyện lại hay đùa, quan hệ với các anh chị nhà họ Quyền rất tốt.
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt trong trẻo khẽ chớp, không nhanh không chậm hỏi: “Sao Thiên Chân vẫn chưa đến?”
Trì Việt lập tức thay đổi thái độ, cầu xin tha thứ nói: “Chị, tha cho em được không?”
Phạm Bồi Nghi vốn đang bực mình cũng bị cậu chọc cười, quay sang nói chuyện với Quyền Chính Nghi, hai người cùng nhau tâm sự.
Bữa trưa được chuẩn bị rất phong phú, hôm nay mọi người ở Quyền gia hầu như đều có mặt, dì Lan đặc biệt căn dặn đầu bếp, thực đơn còn là bà tự chọn, không thể xảy ra một chút sai sót nào.
Tất cả mọi người cùng ngồi xuống, Quyền Yến Thác dẫn Sở Kiều theo, bảo cô ngồi bên cạnh mình.
Sở Kiều không quen với những nơi nhiều người như thế này, từ nhỏ cô đã quen với sự thanh tĩnh, có nhiều người cô liền trở nên nhút nhát, còn hơi căng thẳng lúng túng.
Sau khi lão phu nhân vào chỗ ngồi, mọi người mới bắt đầu.
Với tư cách là chủ gia đình, Quyền Chính Nham cũng phải ngầm thừa nhận cô con dâu này, lão phu nhân cũng cho phép rồi, những người khác có ý kiến cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng.
Khó có thể thấy Lục Cảnh Hanh về nhà ăn cơm, Phạm Bồi Nghi đặc biệt quan tâm anh, gắp cho anh một miếng rau: “Cảnh Hanh, ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn mẹ.” Lục Cảnh Hanh ôn hòa, nho nhã lễ độ.
Đồ mẹ gắp cho anh đều ăn hết, trên khuôn mặt tuấn tú là nét ôn hòa: “Mẹ, hai ngày trước có người đưa tới một ít tơ lụa thủ công Giang Nam, mẹ con nói muốn cùng với mẹ mỗi người may một bộ sườn xám, lúc nào mẹ có thời gian? Để con bảo tài xế đến đón mẹ.”
Người con rể này, tất cả, Phạm Bồi Nghi đều thỏa mãn. Gia thế thì không cần phải nói, tuổi còn trẻ lại có sự nghiệp thành công, hơn nữa còn hiếu thuận, cuối cùng lại còn thân thiết với con gái mình.
Phạm Bồi Nghi vội gật đầu, đồng ý: “Con không cần phải kêu tài xế đón mẹ đâu, ngày mai mẹ sẽ đến nhà ông bà thông gia.”
“Vâng.” Lục Cảnh Hanh gật đầu, hơi cúi đầu xuống, tiếp tục ăn đồ ăn trong bát.
Nhìn mặt mà nói chuyện một lúc lâu, Sở Kiều nhạy cảm phát hiện ra, ánh mắt của anh luôn tiếp xúc với mọi người, duy chỉ có người vợ bên cạnh là ít nhìn.
Quyền Yến Thác thấp giọng cười, quay đầu lại nhìn chị, trầm giọng trêu ghẹo: “Chậc chậc, chị có thể để cho người ta vượt mặt rồi!”
Anh còn chưa nói hết, đã thấy dưới chân mình truyền đến một trận đau đớn, bị chị mình dùng gót giày hung hăng giẫm.
“Au -- “
Quyền Yến Thác kêu một tiếng, làm cho mọi người đều nhìn qua.
Anh miễn cưỡng gắp lấy một miếng thịt kho tàu, đưa vào miệng: “Ngon lắm.”
Mọi người không hẹn mà cùng cười, hoàn toàn không phát hiện ra động tác nhỏ vừa nãy.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được ánh mắt của Trì Việt đang nhìn mình. Cô chau mày, mất tự nhiên cúi đầu xuống.
Tuy động tác nhỏ của Quyền Sơ Nhược đã che giấu kĩ, nhưng cũng không thoát khỏi cặp mắt của người bên cạnh. Khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh lạnh lùng, anh đột nhiên đưa tay ra cầm chặt tay trái của cô, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cô.
Sở Kiều nheo mắt, nhìn thấy động tác của hai người họ, đôi môi đỏ cong lên.
“Sao Quân Lương vẫn chưa về nhỉ?” Quyền Chính Nham không nhìn thấy em rể, quan tâm hỏi.
Nhắc đến đây Quyền Chính Nghi liền không vui, tức giận nói: “Đừng nhắc đến anh ta, em phải xem cuối cùng anh ta bận đến thế nào!”
“Gần đây công ty nhiều việc thật.” Quyền Chính Nham cất tiếng, giải thích giúp: “Sắp đến cuối năm rồi, Quân Lương còn phải sắp xếp kế hoạch của năm sau, em phải thông cảm một chút.”
Bên này lão phu nhân bỏ đũa xuống, nhìn chằm chằm vào sắc mặt không tốt của con gái, dạy bảo: “Chính Nghi, con phải sửa tính tình của mình đi! Đặc biệt là đối với Quân Lương, con phải chăm sóc hơn, quan tâm nó nhiều một chút, đừng có mà động một tí lại bày ra cái vẻ mặt cho nó nhìn.”
“Mẹ!” Hôm nay bọn trẻ đều ở đây, bị mẹ quở trách như vậy, Quyền Chính Nghi không chịu được, buồn bã nói: “Con biết rồi.”
Lão phu nhân cũng phải giữ mặt mũi cho con gái, đến đây liền dừng lại.
Sở Kiều vừa nghe vừa nói, cảm thấy cũng khá thú vị, nhưng không dám cười ra tiếng. Cả bữa cơm, cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu, luôn cảm thấy xấu hổ.
Dùng cơm xong, Quyền Sơ Nhược cùng với Lục Cảnh Hanh rời đi trước. Hai vợ chồng họ đều là những người họ đều là người bận rộn, lão phu nhân cũng không giữ lại.
Buổi chiều Quyền Chính Nham cũng phải về họp, trước khi về còn gọi con trai ra, thấp giọng dặn dò vài câu gì đó. Mọi người chỉ thấy Quyền Yến Thác trầm mặt quay lại, nhưng không biết rốt cuộc là nói cái gì.
Lâu sau, Quyền Yến Thác từ trên sô pha đứng lên, lạnh lùng nói: “Đi đây.”
Mọi người ai cũng đều biết rõ tính khí của anh, nên cũng chẳng có ai ngăn cản.
Nhưng Sở Kiều lại không quen, nhìn thấy anh rời đi, hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp, cầm ấy túi và áo khoác, chầm chậm đuổi theo.
Bước chân của người đàn ông quá lớn, Sở Kiều đuổi theo rất vất vả, bước chân mất thăng bằng thiếu chút nữa thì ngã xuống, may mà có người kịp đỡ cô.
“Chậm thôi.” Trì Việt không biết làm thế nào mà lại xuất hiện sau lưng cô, giơ tay ra đỡ lấy cánh tay của cô.
Sở Kiều giật mình, đôi mắt đen nhánh rơi vào ánh mắt của anh, cứng ngắc nói một câu: “Cảm ơn.”
Ánh sáng trong mắt Trì Việt, phút chốc biến mất.
Rút cánh tay về, Sở Kiều cầm theo túi xách đi ra cửa. Chiếc xe Hummer màu đen kia đã khởi động sẵn, chỉ đợi cô lên xe.
Mở cửa bước vào xe, lúc cô đóng cửa lại, không nhịn được liếc nhìn qua hướng Trì Việt đang đứng.
Anh vẫn duy trì dáng vẻ vừa nãy, trên mặt mang theo nét cười xấu xa, nhìn không ra sự nghiêm túc.
“Đi.” Quyền Yến Thác thấy cậu đưa cô ra ngoài, cuối cùng cũng cất tiếng, lái xe rời khỏi biệt thự.
Trong sân, hai chân Trì Việt đứng thẳng tắp, bàn tay ở trong túi quần nắm thật chặt, trong đôi mắt hẹp dài kia là một khoảng trống rỗng.
Chiếc xe Hummer màu đen rời khỏi biệt thự, Sở Kiều ngồi ở chỗ bên cạnh người lái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang thu nhỏ dần trong kính chiếu hậu, đôi mắt lộ ra sự chấn động sâu sắc.
“Trì Việt nói chuyện lúc nào cũng như vậy,“ Quyền Yến Thác tay nắm lấy vô-lăng, khóe miệng nhẹ nhàng đưa lên: “Em không cần phải để ở trong lòng.”
Vẻ mặt của Sở Kiều không có thay đổi gì, tựa đầu nhìn vể phía ngoài cửa sổ, chấn động trong lòng dẫn bình tĩnh lại.
Quy nói rằng những câu nói đùa kia làm cho cô lúng túng, nhưng cũng an tâm hơn. Trì Việt vốn là người như vậy, không để ý điều gì, nhưng như vậy cũng tốt, tráng cho mọi người gặp nhau rồi lúng túng.
Lái xe quay về biệt thự, trời vẫn còn sớm. Quyền Yến Thác thay quần áo, đi thẳng đến thư phòng xử lý công việc.
Hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh trong thư phòng, Sở Kiều len lén đi tới, đứng ở ngoài cửa nhìn. Người đàn ông bên trong đang ngồi trước bàn đọc sách, xử lý công việc, dường như rất bận rộn.
Cô nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, tuyệt đối sẽ không đi qua quấy rầy.
Đi vào phòng tắm, Sở Kiều cười nhẹ nhõm. Cô khóa cửa lại, xả nước đầy bồn tắm, định tắm bọt.
Thân thể mệt mỏi đau nhức dù sao cũng vẫn làm cô không thoải mái, Sở Kiều nằm ngửa, dòng nước ấm áp lướt qua da thịt, sự ấm áp ập đến, làm giảm sự khó chịu ở hai chân.
Ngâm mình 20 phút, Sở Kiều cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô sợ sẽ ngủ quên mất, liền vội vàng đứng dậy. Sau khi tắm vòi hoa sẽ, cô thay một bộ quần áo sạch, sấy khô tóc.
Ánh nắng mặt trời buổi chiều ấm áp, Sở Kiều đứng ở cửa sổ, đôi vai vừa đúng đón được ánh nắng ấm áp dễ chịu. Cô đi tới bên cửa, mở cửa phòng ra, thấy bên thư phòng không có gì khác thường, đôi môi đỏ mọng hiện lên một nụ cười.
Đóng cửa lại, cô muốn khóa cửa, nghĩ nghĩ rồi lại thu tay lại. Giữa phòng ngủ là chiếc giường lớn mang theo lực hấp dẫn, Sở Kiều chui vào trong chăn, thở dài thoải mái.
Tối hôm qua bị bắt phải ngủ cùng anh, Sở Kiều dường như cả đêm không chợp mắt. Lúc nãy tắm nước nóng, giờ cả người lười biếng không còn chút sức lực, cô rất nhanh liền lim dim, cuốn lấy chăn ngủ thật say.