Sau lần chịu cái tát kia, gần đây, Sở Nhạc Viện đều trốn trong phòng ngủ, ăn cũng ăn trong phòng ngủ, ít khi gặp ba của mình.
Giang Tuyết Nhân khuyên vài lần mà cô ta cũng không nghe, cố chấp, chẳng chịu cúi đầu.
“Kiều Kiều.” Ăn cơm tối xong, bà ta mang sữa đến phòng cho con gái, “Con định giận ba con tới khi nào?”
Sở Nhạc Viện cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, không nói câu nào, khóe miệng nhếch lên.
Nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, Giang Tuyết Nhân đau lòng mà chẳng biết phải nói sao. Bà ta vuốt tóc con, dịu dàng nói, “Ngoan nào, con sắp kết hôn rồi, không nên giận dỗi với ba, biết không?”
“Mẹ,“ Sở Nhạc Viện dựa vào vai bà ta, giọng nói oan ức, “Ba vì nó mà đánh con, cho dù là thế nào, con cũng nuốt không trôi cơn giận này.”
Con gái là nhất. Giang Tuyết Nhân dĩ nhiên hiểu rõ lòng con, ôm con vào trong ngực, vỗ về, “Mẹ biết con đau lòng, nhưng chuyện lần trước con cũng có phần sai, ngay cả ba ngày thường rất thương con cũng khó mà không tức giận!”
Cúi xuống, ánh mắt bà ta dần dần hẹp lại, “Hơn nữa, nhà họ Quyền là chỗ dựa của nó, ba con không dám khiến nó khó xử!”
Sở Nhạc Viện cắn môi. Nhớ tới ngày đó, hận ý trong lòng cô ta càng mạnh mẽ hơn, “Mẹ, tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của con! Sở Kiều đừng hòng cướp được!”
“Có mẹ ở đây, con yên tâm.” Giang Tuyết Nhân vỗ nhẹ trán con gái, nước mắt khẽ trào ra, “Việc bây giờ con phải làm chính là chuẩn bị thật tốt để kết hôn, hài lòng vui vẻ mà làm cô dâu của người ta.”
Nhắc tới kết hôn,sắc mặt Sở Nhạc Viện mới dịu lại một chút. Cô ta mím môi, khóe miệng rộ lên nét cười.
--- ----
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Sở Hoành Sanh đứng ở ngoài cửa.
“Hoành Sanh,“ Nhìn thấy ông ta bước vào, Giang Tuyết Nhân vô cùng vui mừng. Bà ta đứng dậy, liếc mắt ra hiệu cho con gái, sau đó ra ngoài, “Hai cha con nói chuyện với nhau đi, tôi đi cắt ít trái cây.”
Giang Tuyết Nhân đóng cửa phòng lại, xoay người, đi xuống lầu.
“Còn giận ba sao?” Sở Hoành Sanh ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào đứa con đang cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Sở Nhạc Viện cứ ôm lấy vai mình, không chịu nói.
“Nhạc Viện!” Sở Hoành Sanh thở dài, nói, “Từ nhỏ đến lớn, ba đều yên tâm về con, cảm thấy con rất hiểu chuyện, biết nghe lời, không cần ba phải để ý quá nhiều, nhưng chuyện lần này, con thật sự khiến ba thất vọng rồi!”
“Ba, con...” Sở Nhạc Viện cắn môi, hốc mắt đỏ lên, “Cho dù ba có tin hay không, mọi việc con làm đều vì nhà họ Sở.”
Tính tình của cô ta hồi nhỏ rất dịu dàng, Sở Hoành Sanh âm thầm cảm thán. Qua nửa ngày, ông ta lấy ra một cái hộp bằng nhung đen, đưa tới trước mặt con, “Mở ra xem đi.”
Sở Nhạc Viện giật mình, tự tay mở ra, ánh mắt sáng ngời. Vòng cổ trân châu, hạt châu mượt mà, mỗi hạt đều có đường kính 16mm, giá trị tuyệt đối xa xỉ.
Trước kia ba đã từng nói, lúc con gái kết hôn, ba sẽ chuẩn bị tất cả đồ cưới.
Chuỗi ngọc này được làm ở bên Pháp, được chuyên gia có tiếng làm ra. Màu sắc của trân châu phải nói là tuyệt phẩm.
Sở Nhạc Viện hiểu rõ, đây chính là của hồi môn mà ba cho cô ta.
“Thích không?” Sở Hoành Sanh cười hiền hòa, nhìn đứa con gái trước mắt, nhớ tới dáng vẻ cô ta hồi nhỏ mà không đành lòng.
Trước khi con gái gả cho người ta, người làm ba luôn luôn luyến tiếc.
Sở Nhạc Viện khịt mũi, hốc mắt đỏ lên, “Thích.”
Dẫu sao cũng là cha con, cô ta cũng không thật sự giận ba mình, chỉ là bị mất mặt trước mắt Sở Kiều khiến cô ta bực tức, khó chịu!
Qua nửa ngày, Sở Hoành Sanh vỗ vỗ vai con, vẻ mặt u tối cũng buông xuống, “Sau khi kết hôn, con phải đi phụ trách thị trường của Sở thị, ba giao cho con toàn quyền phụ trách.”
Ông ta vỗ về trán con gái, giọng nói dịu dàng, “Ba lớn tuổi rồi, cần con giúp ba.”
Sở Nhạc Viện nhào vào lòng ông ta, nức nở nói, “Con không muốn lập gia đình, ta muốn ở lại bên cạnh ba mẹ.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Sở Hoành Sanh nở nụ cười, vỗ nhẹ vai con gái, “Từ nay về sau phải cùng Tư Phạm sống chung, con không thể cứ tùy hứng như vậy nữa, biết không?”
Trong lòng cô ta càng ê ẩm, nước mắt càng tuôn trào mạnh mẽ, “Ba, con nhớ ba.”
“Cũng không phải là không thể gặp nhau.” Sở Hoành Sanh cười nhẹ, đáy mắt cũng hiện lên sự không mong muốn con gái rời xa.
Trong giây lát, Sở Hoành Sanh đỡ Sở Nhạc Viện đứng dậy, lau nước mắt cho cô ta rồi nói, “Tốt lắm, nhớ kỹ lời của ba. Nếu thiếu cái gì, con cứ bảo mẹ chuẩn bị.”
“Dạ.” Sở Nhạc Viện gật đầu, đáp lời, sự khó chịu cũng theo đó mà tan đi.
------
Rời khỏi phòng làm việc, Sở Kiều không dám chậm trễ, trực tiếp lái xe về nhà. Cô về đúng giờ, nào ngờ hôm nay lại có người về sớm hơn mình.
“Cô về rồi à?” Nhìn thấy người ngồi ở sofa, cô hơi giật mình.
Quyền Yến Thác mặc áo lông cừu màu đen, quần màu trắng, đẹp trai vô cùng. Anh mím môi nói, ánh mắt vẫn dán vào ti vi, sau đó không nói thêm gì nữa.
Cởi áo khoác, Sở Kiều xách đồ vào trong, Quyền Yến Thác nhíu mày trông qua, châm chọc, “Cẩn thận một chút, đừng có đốt luôn nhà bếp của tôi đó.”
Sở Kiều trừng mắt với anh, tên đàn ông này đúng là nhỏ mọn! Lần trước, cô nấu cơm ở nhà Đồng Niệm, không phải là suýt chút nữa đã thiêu chay cả nhà bếp sao!
Không thèm tranh cãi với anh, dường như nghĩ tới cái gì, cô lùi lại hai bước, đứng trước mặt anh rồi nói, “Chuyện ký hóa đơn ở nhà hàng lẩu... cảm ơn anh.”
Dường như đã sớm dự đoán được hành động của cô, Quyền Yến Thác bỏ điều khiển ti vi xuống, ngoắc ngoắc cô lại.
Sở Kiều hoài nghi nhưng vẫn bước qua, đối mặt với anh.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn về phía cô, đôi môi mỏng nở nụ cười, “Cô muốn cảm ơn tôi như thế nào?”
Lời này mang theo hơi thở nguy hiểm, Sở Kiều lập tức xoay người, đi vào nhà bếp, “Tôi nấu cơm đây.”
Trải qua việc nếm thử món ăn đêm qua, đối với đồ ăn cô làm, Quyền Yến Thác vốn chẳng chờ mong thêm gì. Anh chống cằm, tiếp tục xem tivi, chỉ cầu đêm nay không có món nào dọa người nữa.
Trong nhà bếp không có tiếng động nào truyền ra ngoài, chỉ có mùi thức ăn lan tỏa trong không khí. Quyền Yến Thác tắt ti vi, đứng dậy, ngồi vào bàn ăn, trong lòng có hơi kinh ngạc.
Làm xong nhanh chóng, Sở Kiều mang một cái nồi ra, đặt lên bàn.
Cô dọn bát đũa, mở nắp nồi, đắc ý nói, “Sao hả, có thơm không?”
Mùi hương này vô cùng thơm phức.
Quyền Yến Thác nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú tối hết cả đi, món này chỉ đơn thuần là mì ăn liền.
“Ăn cái này à?” Anh chép miệng, chất vấn.
“Đúng vậy.” Sở Kiều cầm lấy chén, múc đồ ăn rồi đưa tới trước mặt anh.
Kế đó, cô cầm đũa lên rồi ăn ngon lành, mặt mày hớn hở.
Người đàn ông chép miệng, đôi môi mỏng nhếch lên, “Cô thường xuyên ăn món này sao?”
“Phải.” Sở Kiều há miệng to để ăn, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, “Lúc trước đi học, hầu như mỗi ngày đều ăn.”
“Thảo nào cô lại gầy như vậy,“ Quyền Yến Thác nhíu mày, thấp giọng trách mắng, “Hóa ra là do thiếu dinh dưỡng.”
“Nói bậy!” Sở Kiều không vui, phản bác lại, “Trước kia tôi béo lắm đó nha.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Ánh mắt lợi hại của anh dừng lại trên người cô, trong đó ẩn giấu một tia nhìn chê cười, “Đừng nói với tôi là cô cố tình giảm béo đó.”
Câu này không hề sai, đúng là lúc trước cô đã từng ra sức giảm béo. Sở Kiều không phản ứng, chỉ cúi đầu ăn mì, nhưng tốc độ nhai nuốt quả là đã chậm lại.
Trong bụng bắt đầu đau ê ẩm.
Sở Kiều đưa tay ôm bụng, ánh mắt chợt trở nên khác thường. Căn bệnh chết tiệt này, chỉ cần không đế ý một chút, dạ dày sẽ bộc phát cơn đau!
“Đúng rồi, thu xếp thời gian ngày Chủ nhật, sau đó cùng tôi đi dự lễ cưới.” Quyền Yến Thác nói thẳng.
Sở Kiều nắm chặt chiếc đũa trong tay, nói cho có lệ, “Chủ nhật tôi có việc rồi.”
“Có việc thì hoãn lại.”
“Không được.”
Ánh mặt lợi hại của Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trở nên lạnh lẽo, “Người yêu cũ kết hôn, cô đau lòng à?”
“Nhàm chán.” Sở Kiều bỏ đũa xuống, cười lạnh như băng.
“Sở Kiều, cô che giấu không giỏi đâu!” Quyền Yến Thác nói toạc ra, không hề lưu tình chút nào, “Tối qua, thiệp mời đặt ở chỗ này, không phải là cô đã sớm đọc qua sao?”
Hóa ra anh đã nhìn thấy.
Sở Kiều cắn môi, không hề phản bác lại.
Di động trên bàn đột nhiên reo lên. Quyền Yến Thác cầm lấy rồi nghe, sắc mặt chợt biến đổi, “Có việc à?”
Giọng nữ trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia, tiếng nói vô cùng cẩn thận, “Em ở quán bar, anh có thể ra đây một lát không?”
Liếc qua đồng hồ, Quyền Yến Thác nhíu mày lại, nói, “Anh lập tức tới ngay.”
Anh cúp điện thoại, nét cườii bên miệng cũng không còn, “Chuyện này không phải do cô quyết định!”
Ý của anh chính là Sở Kiều buộc phải đi, không đi cũng phải đi. (đi dự đám cưới)
Nói xong, Quyền Yến Thác cầm lấy chìa khóa xe, không hề quay đầu lại rồi đi ra cửa.
Bụng vừa nóng vừa đau. Sắc mặt Sở Kiều trở nên trắng bệch, cô nghĩ rằng chắc do hai ngày qua mình ăn cay nên mới ra nông nỗi. Sở Kiều lục tìm thuốc đau dạ dày trong túi xách, sau đó uống vào cùng với nước ấm.
Cô dựa vào ghế sofa, định bụng khi cơn đau qua đi rồi sẽ trở về phòng ngủ.
Trong bóng đêm, chiếc Hummer màu đen chạy như bay. Quyền Yến Thác lái xe tới quán bar rồi ngừng ở ngoài, bước vội vào trong để tìm người.
Quán bar này tên là Hồi Ức, mấy năm trước từng rất nổi tiếng. Khi đó, nơi đây có một dàn nhạc gồm bốn người biểu diễn, mỗi đêm đều trình làng mấy tiết mục, mang tới niềm vui cho biết bao người.
Thế nhưng, bây giờ người ta chỉ thích khuấy động, hoạt náo, nơi lãng mạn như vậy dần bị lãng quên.
Trước quầy bar, Hạ Yên Nhiên chống gò má bằng hai tay, chăm chú thưởng thức mấy bản nhạc. Trên sân khấu đang biểu diễn nhạc jazz. Cô ta đặt tay lên môi, ánh mắt tràn đầy những hồi ức hạnh phúc.
Có người quen bước tới gần. Cô ta quay đầu, kinh ngạc hỏi, “Sao anh tới nhanh vậy?”
“Anh sợ em gặp người xấu.” Quyền Yến Thác kéo chiếc ghế chân cao ra, ngồi lên, thở dốc một hơi.
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Yên Nhiên càng tràn đầy ý cười, đôi môi đỏ mọng của cô ta nhếch lên, “Xin lỗi anh, do em nói không rõ ràng.”
Bartender đưa cho Quyền Yến Thác một ly rượu đỏ. Anh uống một ngụm, nhìn lên dàn nhạc trên sân khấu, môi mỏng nhẹ nhếch một cái, “Không phải bọn họ đã không còn biểu diễn nữa sao? Bây giờ lại lên sân khấu à?”
“Ai biết.” Hạ Yên Nhiên nhún vai, hoạt bát nói, “Có lẽ là bọn họ ở chỗ khác không được, cho nên mới quay trở lại.”
Quyền Yến Thác lẳng lặng lắng nghe. Giọng hát của bốn người kia đã hơi thay đổi, từ những tháng ngày ngây ngô đến những năm tháng phủ một màu đau thương, tình người ấm lạnh, cô đơn phù phiếm.
Khi đó, giai điệu ấy đã khiến anh động lòng, bây giờ chỉ cảm thấy buồn tẻ.
Quán bar lác đác vài người, không đông như trước.
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Yên Nhiên đứng lên, cầm túi xách rồi rời đi.
Đi ra ngoài, đường phố cũng không tính là sầm uất. Hạ Yên Nhiên đứng ở ven đường, hai tay xoa nắn nhẹ nhàng khuôn mặt. Hơi thở ấm nóng của cô ta kết thành sương trắng trong khí lạnh.
Đi đến cạnh chiếc xe bên ven đường, Quyền Yến Thác giữ chặt cổ tay cô ta, “Anh đưa em về.”
“Không cần,“ Hạ Yên Nhiên nở nụ cười, nhìn thấu sự lo lắng trong anh, “Em không có uống rượu.”
Quả nhiên là vậy, người đàn ông cau mày, nới lỏng cánh tay cô ta.
Vỗ vỗ xuống khóa xe, Hạ Yên Nhiên chậm rãi xoay người, thử hỏi anh, “Chuyện đính hôn ấy, anh có xử lý tốt không?”
Ánh mắt Quyền Yến Thác trở nên bình tĩnh, dường như đoán được cô ta sẽ hỏi như vậy, giọng nói của anh trở nên trầm thấp, “Yên Nhiên, anh kết hôn rôi.”
Ánh đèn đường mờ mịt cả đi, Hạ Yên Nhiên ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh, nở nụ cười trắng bệch. Sâu trong đáy mắt, nét cười của cô dần dần tan vỡ, sụp đổ.
Lái xe về nhà, Quyền Yến Thác tắt động cơ rồi dựa vào ghế lái, ngồi yên ở đó một hồi lâu. Anh rút một điếu thuốc, kẹp vào giữa ngón tay, nhưng lại chưa hút vội.
Màu xám của khói lan ra một đường dài. Ngón tay anh hất nhẹ, ném đầu thuốc lá ra ngoài cửa sổ.
Trong chốc lát, anh đã mở cửa xe, bước vào nhà.
Đèn phòng khách còn sáng, hình như Sở Kiều đang ngủ trên ghế sòa. Anh cởi áo khoác, bước qua chỗ cô, “Đứng dậy nào, muốn ngủ cũng phải về phòng ngủ chứ?”
Lời của anh đã dứt, nhưng lại không có tiếng trả lời.
Quyền Yến Thác nhíu mày, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đẩy đẩy người cô một chút, nói, “Có nghe thấy không?”
Người nằm trên ghế sofa đổ mồ hôi đầy đầu. Quyền Yến Thác nghi hoặc, đưa tay ra lau thử, nào ngờ lại là mồ hôi lạnh.
Hai tay cô đang dùng sức để ôm chặt bụng, cả người co lại trên ghế, đôi hàng mi cau lại, khuôn mặt nhăn nhúm vì đau đớn.
Quyền Yến Thác phát hiện có gì đó không thích hợp. Anh vội vàng nâng mặt cô lên, thấp giọng hỏi, “Sở Kiều, cô bị sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào ư?”
Khuôn mặt Sở Kiều trắng nhợt cả đi, giọng nói yếu ớt đến mức nghe không rõ, “Umm... Dạ dày tôi... đau quá...”
Vội vàng mặc áo khoác vào, Quyền Yến Thác bế cô lên, đặt vào trong xe, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.