Núi Bàn Vân nằm ở phía đông của Duật Phong Thị, gần bãi biển lớn, phong cảnh tuyệt đẹp.
Lái xe đến nơi đây mất khoảng một giờ. Trời vừa tờ mờ sáng, Sở Kiều đã bị người đàn ông kia kéo dậy, mơ mơ màng màng bước lên xe, ngủ gà ngủ gật trên cả đoạn đường.
Thời tiết nơi này phải nói là trời quang mây tạnh.
Trên lưng Quyền Yến Thác đeo hai cái túi nặng, thậm chí còn vác thêm lều trại và nước uống, nhưng do thân hình anh cao lớn, mấy thứ đó ở trên người anh cũng chẳng hề gì.
Đứng ở dưới chân núi, Sở Kiều còn chưa cất bước mà trong người đã run cầm cập. Núi này quá cao, đường đi quanh co khúc khuỷu, cô không muốn lên đó đâu!
Nhưng người đàn ông kia lại có ý định làm khó cô. Anh xoay người bỏ đi, không thèm nhìn cô một cái.
Sở Kiều không còn cách nào, đành phải vui vẻ đuổi theo anh. Nơi này không có người, cô sợ bị bỏ lại.
Tuy rằng đường lên núi đã hiện ra trước mắt nhưng vẫn khó đi, độ dốc của núi lại lớn, Sở Kiều cố hết sức để bước bằng hai chân, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
Thế nhưng, người đàn ông phía trước cứ nhắm mắt bước đều, trên người anh còn vác theo không ít đồ, vậy mà anh lại chẳng thở hổn hển như cô, đương nhiên là vì thể chất của anh đặc biệt tốt, ngay từ đầu đã không cùng đẳng cấp với cô rồi.
“Chậm một chút!”
Sở Kiều vừa tựa một tay vào cây gỗ lớn vừa mệt đến mức thở hổn hển. Cô duỗi cánh tay, gọi người đàn ông đi trước, “Anh đi chậm một chút!”
Người đàn ông đeo ba lô trên lưng, quay đầu lại nhìn cô, không nhịn cười nổi, “Cái gì tôi cũng vác, cô còn kêu chậm! Thể chất đặc biệt tốt là gì hả?”
Được rồi, Sở Kiều thừa nhận là hai bàn tay cô trống trơn, nhưng bản thân vẫn cảm thấy mệt.
Đường dốc khó đi, cô tiếp tục cất bước. Đi không được bao xa, đùi của cô có dấu hiệu mỏi, cẳng chân cũng mất dần sức lực. Nếu bàn về thể chất, cô nhất định không bằng anh, thậm chí chỉ biết được khi bắt đầu học bơi lội.
“Này!” Thấy anh lại xoay người, định bụng đi tiếp, cô vội vàng xin tha, “Để tôi nghỉ ngơi một lát được không? Năm phút thôi, tôi ngồi một chút.”
Cô dựa lưng vào một cây đại thụ rồi ngồi xuống, mở bình nước trong tay, ngửa đầu lên, tu ừng ực.
Quyền Yến Thác quay lại, ngồi xuống bên cạnh Sở Kiều, xoa cái trán đầy mồ hôi của cô. Thật ra thì đã nhiều năm, anh không đến nơi này leo núi, may mắn thay là anh rèn luyện mỗi ngày, thể chất mới không giảm đi nhiều.
“Anh thường xuyên tới nơi này?” Sở Kiều dựa vào thân cây, nhíu mày hỏi anh.
Quyền Yến Thác mím môi cười, chỉ tay về một hướng ở trên núi, nói cho cô nghe, “Trước kia, tôi thường cùng đám người Cận Dương tới đây. Ở giữa sườn núi có một hang động, lúc ấy, chúng tôi hay vào đó thám hiểm.”
“Thám hiểm?” Sở Kiều nhíu mày, cảm thấy có vài phần hứng thú, “Bên trong có kho báu gì sao?”
“Không có phát hiện được kho báu nào.” Quyền Yến Thác cúi đầu, nhìn về phía cô, môi mỏng khẽ nhếch lên, “Bên trong có không ít côn trùng, cô có muốn mau chóng tới xem?”
Nghe vậy, Sở Kiều hoàn toàn thay đổi sắc mặt, sợ hãi nói, “Đáng ghét! Không đi!”
“Không đi cũng sắp tới giờ,” Quyền Yến Thác nhìn đồng hồ của mình, thúc giục, “Đã qua năm phút rồi.”
Sở Kiều miễn cưỡng đứng dậy, than thở, “Làm gì gấp vậy, nghỉ ngơi nhiều một chút không được sao?”
“Không được!” Quyền Yến Thác vô cùng kiên quyết, nói cho cô nghe một tin gần như tuyệt vọng, “Từ nơi này leo lên đỉnh núi mất hơn bốn tiếng đồng hồ.”
“Cái gì? !”
Sở Kiều khiếp sợ, hai tay ôm lấy thân cây, gào khóc, “Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!”
Người đàn ông dở khóc dở cười, tiến lên, túm chặt eo cô, kéo cô đi về phía trước.
“Không cần - - “
Hai chân Sở Kiều không ngừng đá, liều mạng giãy dụa, “Quyền Yến Thác, anh buông tôi ra, để tôi về nhà!”
“Cô khẳng định muốn xuống núi?”
Quyền Yến Thác cúi đầu, nhìn người trong lòng, nhíu mày hỏi cô.
“Đúng!” Sở Kiều liều mạng gật đầu.
Nới vòng tay đang ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác nở nụ cười, đôi mắt lại bình tĩnh vô cùng, kèm theo ánh nhìn thâm thúy, “Được, vậy cô cứ dọc theo hướng Bắc mà đi. Đừng có đi nhầm đường, bằng không bị lạc, nhất định sẽ đói đến chết.”
“...”
Thấy anh đã xoay người bỏ đi, Sở Kiều mới nhìn về hướng phía dưới chân núi, nghĩ mà chán nản: Hướng nào là hướng Bắc?
Rốt cuộc, cô không biết làm thế nào cả, đành cúi đầu, tiếp tục đi lên.
Thấy bóng dáng cô đi theo mình, đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác khẽ nhếch lên một cái, bước chân của anh cũng chậm lại. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, sức lực để chống đỡ cũng có thể gọi là có; hơn nữa, thể chất của cô, anh sớm đã trải nghiệm ở trên giường rồi, hoàn toàn thất bại!
Nhưng mà Quyền Yến Thác đã xem nhẹ một việc, anh nói leo lên đỉnh núi mất bốn giờ, đó là với tốc độ của anh. Sở Kiều đi được một chút lại ngừng, muốn leo lên đỉnh núi cũng phải mất tầm sáu tiếng rưỡi.
Bị cô dây dưa, câu giờ như vậy, khỏi phải nhắc tới cô, ngay cả anh cũng thấy thấm mệt.
Đồ vác trên lưng không hề nhẹ, anh có thể tiến về phía trước đã là cố hết sức rồi.
Cuối cùng cũng leo lên tới đỉnh núi, Sở Kiều ngã cái rầm xuống đất, đứng trên đá cũng đứng không nổi. Trời ạ, người ta mệt muốn chết! Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng đi bộ xa như vậy đâu!
Buổi sáng bắt đầu leo núi, lúc lên tới đỉnh đã là buổi chiều. Sở Kiều dựa vào mỏm núi đá để nghỉ ngơi, chỉ cảm thấy hai cái đùi không còn là của mình nữa, tê mỏi đến mức mất hết cảm giác.
Quyền Yến Thác đặt ba lô xuống, lấy bánh mì và nước ra rồi đưa cho cô, “Ăn đi.”
Đi suốt cả ngày, Sở Kiều sớm đã đói bụng. Cô chộp lấy cái bánh mì rồi ăn ngấu nghiến, mới cắn có mấy cái đã ăn sạch ổ bánh. Cảm thấy chưa no, cô đưa tay lên để lấy thêm một cái nữa, ăn như hổ đói.
“Ăn từ từ.” Quyền Yến Thác nhíu mày thật chặt. Cô ăn nhanh như vậy, lát nữa dạ dày sẽ khó chịu cho xem.
Sở Kiều không rảnh mà quan tâm đến vẻ mặt của anh, chỉ dùng ánh mắt bày tỏ sự khinh bỉ. Cô đói tới mức da bụng đụng da lưng, sao còn bảo cô ăn từ từ?
Thừa dịp cô chỉ lo ăn, Quyền Yến Thác chọn một chỗ có địa hình vừa cao vừa bằng phẳng để dựng lều trại. Sau khi sắp xếp xong xuôi, anh lót chăn đệm ở phía dưới cùng, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Có thể ngủ ở đó sao?” Sở Kiều ăn no xong lại bắt đầu có hứng thú.
Quyền Yến Thác liếc cô một cái, nhỏ giọng trách mắng, “Đương nhiên là có thể.”
Sở Kiều chưa từng ngủ trong lều, do đó mới tỏ vẻ hoài nghi.
“Đi vào thử xem.” Quyền Yến Thác kiểm tra bốn phía cẩn thận, chắc chắn rằng bốn điểm tựa đều dựng thật chắc.
Sở Kiều vừa mệt vừa yếu, vừa nghe anh nói liền phấn chấn trở lại. Tuy rằng cô có hơi nghi ngờ, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Quyền Yến Thác, trong lòng cô an tâm hơn, “Thật sự có thể ngủ ư?”
Người đàn ông bĩu môi, bất đắc dĩ nói, “Chắc chắn có thể! Bằng không thì... tôi và cô nhé?”
“Không cần.”
Sở Kiều nhanh chóng chui vào trong lều, không cho anh cơ hội để giở trò lưu manh. Dưới đệm được lót một lớp thảm lông mềm. Vừa nằm xuống, cô đã cảm thấy không gian trong này rất lớn, chẳng hề có cảm giác bị đè nén, hơn nữa lều được che chắn cẩn thận, trông rất an toàn.
Cô thăm dò một hồi, hỏi người đàn ông đang dọn dẹp bên ngoài, “Đêm nay, chúng ta sẽ nán lại trong này à?”
“Ừ.” Quyền Yến Thác cúi đầu đáp lại, không giải thích thêm.
Tuy rằng Sở Kiều không đồng ý, nhưng đã vất vả để leo lên đỉnh núi trong hơn sáu tiếng đồng hồ, cô cũng chẳng muốn xuống ngay lập tức. Nghe nói phong cảnh nơi này rất đẹp,cô muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ thưởng thức một phen.
Thấy anh dường như còn muốn chuẩn bị này nọ, Sở Kiều rất thức thời mà chui vào trong lều trại, kéo khóa lên, để lại một khe hở nhỏ. Cô nằm xuống, đắp kín người bằng mền lông, khóe miệng nở một nụ cười.
Vốn tưởng rằng chỉ có thể chợp mắt một chút, nào ngờ vừa chạm vào gối, Sở Kiều đã ngủ rất say, ngủ rất yên bình.
Quyền Yến Thác nhặt được không ít nhánh cây khô, dùng kỹ năng sắp xếp, buổi tối sẽ nhóm lửa. Anh liếc qua chiếc lều, nhẹ nhàng bước tới, thấy người bên trong ngủ đến mức không còn biết trời trăng mây gió là gì, vừa nghiêng đầu vừa ôm mền, hơi thở đều đều.
Anh cười nhẹ, kéo khóa lều xuống, đắp mền kín người cô, sau đó rời khỏi.
Ngồi trên mỏm núi đá, Quyền Yến Thác ngắm nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, nở nụ cười bên môi. Còn mấy tiếng nữa là được ngắm nhìn bầu trời ban đêm rồi. Tiết trời trong lành, buổi tối hẳn là có thể nhìn thấy vô vàn vì sao.
Đã nhiều năm không ra ngoài cắm trại, trong lòng Quyền Yến Thác cũng có vài phần hứng thú. Ngày thường, anh bận quá nhiều việc, khó có thời gian thả lỏng bản thân, hít thở khí trời mát mẻ.
Tuy rằng hôm nay leo núi hơi mệt, nhưng nghĩ đến việc tối hôm qua, cô tự tay nướng bánh sinh nhật cho mình, ánh mắt anh lại hiện lên nét cười, đôi môi mỏng nở nụ cười dịu dàng.
Sở Kiều cảm thấy mình ngủ rất say. Lúc mở mắt ra, chỉ thấy bốn phía tối đen như mực, cô liền la to, “Quyền Yến Thác!”
Cô lập tức ngồi dậy, đầu óc còn chưa phản ứng kịp.
“Tỉnh ngủ rồi hả ?” Khóa kéo của chiếc lều đã bị anh mở ra, anh ngồi ở bên ngoài, nhìn vào bên trong.
Thấy mặt anh, Sở Kiều liền thở phào một hơi. Cô dụi mắt, vẻ mặt mông lung, “Tôi ngủ lâu rồi sao?”
Nhìn đồng hồ trên tay, Quyền Yến Thác cười như không cười, nói, “Hai giờ.”
Hai giờ, đúng là có hơi lâu.
Sở Kiều bò ra từ trong lều, sắc trời đã đậm dần. Cô rụt cổ lại. Gió trên đỉnh núi khá lớn, mang theo sự mát mẻ.
Có chiếc áo được khoác lên vai mình, Sở Kiều ngửa đầu nhìn qua, khóe miệng nở nụ cười, “Anh mang đủ đồ đó.”
Quyền Yến Thác mặc áo khoác vào cho cô, sau đó đi đến bên cạnh rồi châm lửa trại. Lửa vừa bén vào, những nhánh cây khô được xếp thành tầng đã cháy phừng phực.
Không bao lâu sau, ngọn lửa lóe sáng, hơi ấm lan tỏa đến từng khuôn mặt.
Nơi nào có ánh sáng sẽ xua tan đi sự âm u ở nơi đó. Sở Kiều ngồi xuống bên đống lửa trại, nỗi sợ trong lòng đã vơi dần đi.
Núi Bàn Vân thuộc hạng mục những dự án phát triển du lịch, nơi này thường xuyên có người đến cắm trại, dã ngoại, chỉ là hôm nay có quá ít người. Sở Kiều ngồi trên đỉnh núi nhìn xuống, phía xa xa có ánh lửa, hẳn là ở dưới đấy cũng có ai đó đi dã ngoại.
Trước kia, cô không thích tham gia hoạt động tập thể. Lúc học đại học, khi bạn bè họp lại để đi chơi, du lịch cùng nhau, cô luôn vắng mặt. Do đó, khi dừng chân ở ngọn núi này để cắm trại, trong lòng cô có hơi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, tư tưởng cũng bị đổi khác.
“Đói bụng quá.” Sở kiều sờ bụng, ai oán nói. Bình thường, sức ăn của cô không lớn, hôm nay vận động nhiều như vậy, năng lượng tiêu đi cũng quá nhiều, bây giờ bụng cô bắt đầu sôi lên rồi.
Quyền Yến Thác liếc nàng, nhếch môi lạnh lùng, cố ý giận tái mặt, “Muốn ăn cái gì sao?”
Không phát hiện cái bẫy của anh, Sở Kiều chỉ có gật đầu.
“Mấy thứ này đều do tôi chuẩn bị,“ Quyền Yến Thác hếch cằm lên, cười với cô, nói, “Cô trả bằng sự lao động của mình đi!”
“Ưm...” Sở Kiều nhíu mày, đề phòng, hỏi, “Anh muốn tôi làm gì?”
Quyền Yến Thác chỉ tay về rừng cây phía trước, cười nói, “Đi gom ít nhánh cây khô về đây.”
“Bên kia?” Sở Kiều nhíu mày, sắc mặt càng thay đổi, “Tối quá.”
Dường như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, anh đưa cho cô một cái đèn pin, giọng nói trầm xuống, “Rừng cây đó cách nơi này 15 thước. Yên tâm, không có nguy hiểm đâu.”
Khoảng cách bao nhiêu đều nói rõ ràng, Sở Kiều không thể cự tuyệt, đành phải cầm lấy đèn pin rồi đứng dậy, bước nhanh về phía rừng cây.
P/S: Mấy ngày qua mình hơi kẹt nên không up truyện kịp. Ngày mai mình sẽ up phần 2 và 3 , có thể là hơi trễ một tý...