Editor: Thư
Kéo cánh tay của anh lại, Sở Kiều biết mạnh bạo không được, chỉ có thể mềm mỏng. Đôi tay cô đè bả vai anh lại, nhón chân lên đặt một nụ hôn lên mặt anh, cười nói: “Ta thật sự có chuyện phải đi gấp! Anh giúp em che giấu đi nha.”
Căn bản Quyền Yến Thác không ngờ cô lại có động tác như thế, mất hồn một lúc, cô đã xách ví da chạy biến từ bên cạnh anh, lái xe thật nhanh ra khỏi đại viện.
Giơ tay lên sờ sờ chỗ bị cô hôn, sau đó Quyền Yến Thác mới phản ứng kịp, cô đang dùng mỹ nhân kế ư?
Trì Việt ngồi trên ghế sofa, đáy mắt ngập sự u ám. Một màn vừa diễn ra ở phía sau cầu thang kia, anh ta nhìn thấy rõ ràng đầu đuôi, nụ cười trên môi mỏng hơi thu lại một chút.
Lái xe chạy tới khách sạn Vân Phàm, Sở Kiều gia tốc chạy thẳng. Cô đi tới sảnh trước của khách sạn, thấy Tô Lê đang đi qua đi lại nhìn quanh.
“Là người nào?”
Tô Lê lôi kéo Sở Kiều đi vào thang máu, vừa đi vừa nói, “Lúc mới tới, nhân viên lễ tân cho tôi biết, người nọ đã lên đi.”
Cô nhìn nhìn bên ngoài, cau mày nói: “Đã được nửa giờ.”
Đến thang máy , Sở Kiều và Tô Lê đi vào, hai người đi thẳng tới phòng số 2280.
Leng keng ——
Chuông cửa phòng nghỉ reo lên, một lát sau mới truyền đến giọng nói của người ở bên trong, “Ai vậy?”
Là giọng nói của một người đàn ông.
Hai người Tô Lê và Sở Kiều liếc mắt nhìn nhau, Tô Lê đè thấp giọng nói, nói: “Tiên sinh, rượu đỏ ngài gọi đã đến.”
Hồi lâu, cửa phòng nghỉ mở ra, người mở cửa là một người đàn ông trung niên, chừng hơn bốn mươi tuổi, vóc người hơi phát phì, ót bóng loáng, ông ta nhìn chằm chằm người ngoài cửa, tỏ ra ngạc nhiên: “Tôi không có gọi rượu đỏ!”
Đầu tiên Tô Lê cảm thấy sửng sốt một chút, nghĩ thầm con mắt Hứa Khả Nhi bị gì rồi, làm sao tìm được ông già này hả? ! Chỉ là cảm giác chánh nghĩa của cô nhanh chóng phát huy tác dụng, không nói hai lời tiến lên một bước, đẩy cửa liền hỏi: “Ông chính là bạn trai của Khả Nhi?”
“Khả Nhi?” Người đàn ông trung niên nhăn mày, tựa hồ đang suy tư: “Khả Nhi nào?”
Tô Lê lập tức tức giận, tên khốn này đánh người xong thậm quên luôn tên người bị đánh là gì!
Lúc này, bên trong cửa truyền đến một giọng nói mềm mại, “Ông xã, ai vậy?”
Một người phụ nữ từ trong phòng đi ra, trên người chỉ mặc bộ áo choàng tắm màu trắng, xem tuổi tác cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Trâu già gặm cỏ non!
Mẹ nó, đây là ngựa quen đường cũ (*)!
(*): gốc là “kẻ tái phạm” nhưng em nghĩ “ngựa quen đường cũ” có vẻ hay hơn hẳn nhỉ
Lửa giận đáy lòng Tô Lê vùn vụt bốc lên , cô giơ nón tay chỉ thẳng mũi người đàn ông kia mà mắng: “Lão già háo sắc! Ông dám khi dễ em gái nhà chúng tôi à? Nghĩ hôm nay bà chị không đập được ông à?!”
“Các cô là ai?”
Người đàn trung niên phát giác có cái gì không đúng, lập tức phải đóng cửa, lại bị Tô Lê đưa tay kéo mở.
Nàng đá một cước về phía trước, sắc mặt độc ác, “Chúng tôi là bà nội ông!”
Động tác của Tô Lê rất nhanh, người đàn ông không có phòng bị nên bị cô đạp trúng. Người nọ khom lưng ôm bụng đau kêu, mắng: “Đàn bà thúi, người điên từ đâu tới!”
Vốn là Sở Kiều cảm thấy hơi cổ quái, nhưng nghe thấy ông ta mắng chửi người, lại thấy ông ta đứng dậy định đánh trả, không kịp suy nghĩ gì nữa, vớ luôn ví da trong tay mà giáng tới, đập thẳng xuống đầu người đàn ông kia.
“A ——”
Người phụ nữ mặc áo choàng tắm trong phòng sợ đến mức mặt đẹp thất sắc, ôm đầu chạy tới, bảo vệ người đàn ông kia: “Các người làm cái gì vậy? Tại sao đánh chồng tôi!”
Đôi tay người đàn ông trung niên bảo vệ đầu, đề phòng ví da của Sở Kiều. Tô Lê nhìn thấy sơ hở, một tay đẩy người phụ nữ kia ra, lạnh lùng nói: “Em gái nhỏ à, em đừng bị ông ta lừa, ông ta là đồ cặn bã chuyên đùa bỡn phụ nữ!”
“Ai là cặn bã chứ?” Người phụ nữ kia khóc lắc đầu, giải thích: “Anh ấy là chồng tôi!”
Tô Lê hung ác trợn mắt nhìn, chê cười không dứt. Hiện tại tiểu tam này thật không biết xấu hổ, bắt được đàn ông liền kêu ông! Con mịa mày, thật là bị coi thường!
Trong lòng cô tức giận, giơ tay lại đẩy người phụ nữ ra, không để ý tới cô ta nữa.
Người đàn ông trung niênôm đầu tránh né, bất đắc dĩ gặp phải Sở Kiều liên thủ với Tô Lê, hai người quả thật khỏe quá đi.
Lúc đi học Sở Kiều thường đánh nhau, động tác rất có kỷ xảo. Tô Lê phối hợp với cô không chê vào đâu được!
Người phụ nữ kia mắt thấy tình thế không đúng, vội vàng chạy ra hành lang la to: “Mau tới người đi, cứu mạng với! Cứu mạng với!”
“A ——”
Người đàn ôn trung niên bị đau kêu lên, một đấng mày râu lại bị hai người phụ nữ đánh không nhẹ.
Trong lúc nhất thời, tiếng quát tháo vang không ngừng trong hành lang.
Cửa phòng đối diện, phòng số 2208 lại mở ra, một bóng dáng to lớn tựa tại cạnh cửa, khóe miệng hắn ta nở nụ cười, tóc nhuộm highlight thành màu vàng kim. Vốn sắc mặt người đàn ông đang ngập ý cười, khi nhìn rõ hai người đối diện rồi, nụ cười dần dần thu lại.
“Giang thiếu. . . . . .” Sau lưng có đàn bà quấn tới.
Giang Hổ đóng lại cửa lại cái “rầm”, một tay che miệng người phụ nữ nọ, nhỏ giọng nói: “Không cho phép lên tiếng!”
Tiếng ồn ào trên hành lang kinh động đến bảo vệ khách sạn, rất nhanh sau đó, có năm, sáu người mặc đồng phục bảo vệ.
“Chuyện gì xảy ra?”
Có người tiến lên ngăn trước Tô Lê và Sở Kiều, lúc này mới coi như giải thoát được người đàn ông kia.
Người phụ nữ mặc áo choàng khóc kể, nói đại khái tình huống sự việc một chút.
Nửa giờ sau, đồn cảnh sát.
Tô Lê cùng Sở Kiều ngồi ở bên trái, người đàn ông trung niên và người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở bên phải.
Trên mặt người đàn ông trung niên có vết thương, đau đến mức mở miệng trách móc, “Anh cảnh sát, các anh phải làm chủ cho tôi!”
“Yên tĩnh một chút!”
Vị cảnh sát mặc đồng phục gõ gõ cái bàn, nói: “Chuyện đã xảy ra nói lại một lần.”
Bên này thu khẩu cung, bên kia có người ra ngoài, nhìn thấy Sở Kiều ngồi ở trước bàn, lập tức tiến tới gần.
Nhìn viên cảnh sát đang đi tới, Sở Kiều vội vàng cúi đầu. Cô đã tới đồn cảnh sát nhiều lần, có rất nhiều người biết cô.
“Cô Sở?”
Người cảnh sát kia nhận ra cô, đáy mắt có một chút kinh ngạc.
Nghe được câu này, nụ cười Sở Kiều trầm xuống, chán nản thở dài.
Xong đời!
Lúc đó, ở nhà tổ họ Quyền.
Phạm Bồi Nghi bưng thức ăn ra ngoài, nhìn thấy trên bàn thiếu người, lập tức không vui: “Sở Kiều đâu?”
“Cô ấy có chuyện!” Quyền Yến Thác cụp mắt , giọng nói tự nhiên: “Con để cho cô ấy đi trước rồi.”
Khó có được dịp người nhà ăn chung bữa cơm, chuyện của cô có quan trọng bằng dịp này à? Phạm Bồi Nghi giận tái mặt, ngại trước mặt bà cụ, cũng không nhiều lời, dặn người hầu mang thức ăn lên.
Trên bàn ăn, rau cải tề bị, ở giữa bàn là một đĩa sủi cảo nóng hổi.
Mọi người thấy sủi cảo, toàn bộ cầm đũa lên ăn.
Quyền Yến Thác tay mắt lanh lẹ, gắp lên một cái to. Trì Việt muốn giành với anh, anh lại trước một bước bỏ vào trong chén.
“Tiểu tử thúi!”
Quyền Yến Thác hả hê bĩu môi, đùa giỡn nói: “Cậu giành không lại tôi.”
Câu này nói đùa, cũng làm cho khóe mắt Trì Càng trầm xuống, con mắt chứa đầy ảm đạm xuống. Anh im lặng không lên tiếng, đưa tay gắp lại, trên mặt đã mất đi nụ cười vừa rồi từ lâu.
Dùng chiếc đũa tách sủi cảo, Quyền Yến Thác gắp một nửa lên thổi nguội, vừa muốn bỏ vào trong miệng, điện thoại di động liền vang lên. Anh trượt màn hình, không nhịn được nghe điện thoại.
Chỉ là, nội dung trong điện thoại khiến cho sắc mặt anh càng ngày càng nặng nề.
Sủi cảo chưa ăn được một miéng, Quyền Yến Thác bỏ lại đũa, đứng dậy đi ra ngoài: “Con đi trước.”
Anh thường như thế, mọi người cũng đều tập mãi thành thói quen, không để ở trong lòng.
Trì Việt ngồi gần anh, nội dung vừa rồi trong điện thoại nghe được không ít, gương mặt tuấn tú căng thẳng, anh ta nén lại khao khát muốn đứng dậy, ngón tay nắm chặt chiếc đũa, động tác cứng ngắc.
Lái xe một mạch tới đồn cảnh sát, Quyền Yến Thác nhìn thấy người ngồi trên ghế xong, trầm mặt đi tới.
“Ai đánh em?”
Sở Kiều cắn môi, nhích sang bên chỉ chỉ.
Quyền Yến Thác con ngươi, nhấc chân sắp phải đá qua, làm người đàn ông kia hoảng sợ kêu ra tiếng: “Không phải là tôi, không phải là tôi!”
Mắt thấy anh hiểu lầm, Sở Kiều vội vàng ngăn trở, giải thích: “Sai lầm rồi! Không phải ông ta đánh em, là em đánh ông ta!”
Quyền Yến Thác thở phào nhẹ nhõm, đưa tay kéo cô đến trước mặt nhìn một chút, khinh thường nói: “Đánh thì đánh đi!”
Cảnh sát phía sau trợn mắt há hốc mồm nhìn, người đàn ông trung niên tức giận giận sôi lên.
Hồi lâu, người đàn ông trung niên hôn thú đỏ tươi đặt lên bàn, Sở Kiều cùng Tô Lê hoàn toàn yểu xìu.
“Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.” Người phụ nữ kia ôm chồng khóc lóc kể lể, than thở khóc lóc: “Chồng tôi dẫn tôi đi hưởng tuần trăng mật, chúng tôi mới vừa trở về phòng họ liền xông tới! Xông tới không tính là gì, họ còn đánh chồng tôi!”
Người đàn ông trung niên nam nhân che mắt phải bầm tím, tức giận tố cáo những việc làm “độc ác” của các cô một lần.
May là Quyền Yến Thác đi nhiều thấy rộng, nghe được chuyện đã xảy ra xong, gương mặt tuấn tú cũng hoàn toàn đen thui.
Đây là tình huống gì?!
Anh quay đầu, một đôi sắc bén bắn về phía Sở Kiều, ánh mắt hung ác.
Sở Kiều cắn môi, đôi mắt đen nhánh đen nhánh liền ảm đạm. Cô tội nghiệp đứng ở bên cạnh, níu lấy dưới quần áo.
Tô Lê cùng cô đứng chung một chỗ, lúc này hai người cũng không lời nói nào, hận tìm không thấy một cái lỗ để chui vào.
Mất thể diện, thật thật mất thể diện!
Giây lát, Quyền Yến Thác đứng lên, đi tới trước mặt đôi vợ chồng kia, khó có dịp hạ thấp tư thế như vậy, đến xin lỗi trước mặt mọi người. Lại dặn dò người dưới chuẩn bị các dịch vụ chăm sóc từ dừng chân đến du lịch cho bọn họ.
Coi như là bồi thường cho trò náo tối nay.
Đầu tiên người nọ chết sống không đồng ý, sau lại có người lặng lẽ nói cho ông ta biết thân phận của Quyền Yến Thác, mặc dù người nọ không cam, cũng chỉ có thể mặc cho xui xẻo!
Cũng may là chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát thì trời bên ngoài đã tối đen.
Tô Lê thận trọng núp ở sau lưng Sở Kiều, nhỏ giọng nói: “Cái kia, hai người về nhà đi, tự tôi đi là được.”
Cô ôm ví da, nháy mắt mấy cái với Sở Kiều rồi chuồn mất.
Một đường không nói gì, Quyền Yến Thác lái xe trở về biệt thự, sau khi tắt máy trực tiếp xuống. Sở Kiều không dám trêu chọc anh, ngoan ngoãn đi theo vào nhà.
Người nào đó trầm mặt đi lên lầu hai, Sở Kiều cũng chỉ có thể vâng lời đi theo.
Trở lại phòng ngủ, Quyền Yến Thác ngồi ở chân giường, khuôn mặt tuấn dật trầm xuống.
Sở Kiều không dám tới gần quá, đứng cách anh một bước, thế đứng thẳng tắp, giống như đứa bé làm sai đang chờ phạt.
“Em được lắm!” Quyền Yến Thác nới lỏng cổ áo sơ mi, giọng nói đầy tức giận, “Thật không nhìn ra, em còn biết bắt kẻ thông dâm háo sắc nữa à?”
Giọng điệu của anh châm chọc, Sở Kiều cũng không dám cãi lại, quả thật chuyện đêm nay đúng là quá phận, cô đuối lý!
Hít sâu một hơi, cô cố gắng giải thích, “Chúng em cho là người đàn ông kia là bạn trai của Khả Nhi, cho nên mới động thủ. . . . . .”
“Câm miệng ——”
Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, tức giận nói: “Mặt của anh cũng bị em vứt sạch, em còn dám già mồm? !”
“Được rồi, “ Sở Kiều cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Chuyện đêm nay là bọn em không đúng, liên lụy anh.”
Liên lụy?
Người đàn ông lạicau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt xám trắng của cô, lửa giận đáy lòng dần dần tản đi.
Giây lát, anh kéo người trước mặt qua, lật người đè cô ở trên giường: “Sở Kiều, về sau trước khi làm loại chuyện như thế này, em nói cho anh biết một tiếng được không hả?”
“Anh cũng có hứng thú ư?” Sở Kiều trừng mắt nhìn, vô tội nhìn hắn.
Quyền Yến Thác dở khóc dở cười, giơ tay lên búng vào ót cô, giọng căm hận nói: “Nói trước để anh biết còn sắp xếp người khắc phục hậu quả giúp em!”
Nghe vậy, Sở Kiều không phục bĩu môi.
Trước mắt hiện ra bộ dáng vô tội biết lỗi của cô, Quyền Yến Thác không nhịn được bật cười, đáy lòng lại mềm xuống. Anh cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng rơi xuống, hôn lên trên xương quai xanh của cô.
Dần dần, hô hấp của anh dồn dập, hơi nóng phả ra bên tai cô, “Cái kia của em không có chứ?”
Cái kia?
Sở Kiều thông minh hiểu ý, cô cắn môi, không dám trả lời.
Người đàn ông thấp giọng cười một tiếng, đưa tay dò vào trong quần áo của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chậm rãi vân vê.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh gây kích thích, hơi thở Sở Kiều rối loạn, run giọng hỏi anh: “Anh muốn làm gì?”
Môi mỏng của Quyền Yến Thác mỉm cười, đầu lưỡi lướt qua vành tai trắng nõn của cô, ở bên tai cô mập mờ thở khẽ, “Thích bắt kẻ thông dâm như thế sao, vậy chúng ta hai người gian dâm, ai tới bắt đây?”
Sở Kiều bị lời nói của anh kích thích khiến cơ thể nóng lên.
Đôi tay cô bấu víu bờ vai của anh, mắt rơi vào bên trên hầu kết khêu gợi, “Cái gì gian dâm? Nói rất khó nghe!”
“Vậy em nói thế nào mới dễ nghe, cho anh nghe chút?” Lồng ngực Quyền Yến Thác vững chắc chống đỡ cô, trong ánh mắt hiển lộ dục vọng rực lửa, khiến Sở Kiều rụt cổ một cái, cắn môi không nói lời nào.
Trên làn môi cô rơi xuống một hàng dấu răng, môi mỏng của Quyền Yến Thác cong lên mấy phần ý cười . Hắn nhẹ giơ tay, đầu ngón tay điểm lên khóe môi mềm mại của cô, nói “Tiếng ông xã nghe một chút nha?”
Sở Kiều sợ run lên, bất giác cắn chặt hàm răng.
Người đàn ông nọ cũng không gấp, rất kiên nhẫn chơi với cô. Ngón tay anh động nhẹ, chuyên hướng nơi nhạy cảm trên thân thể cô mà kích thích.
Giây lát, gương mặt Sở Kiều đỏ bừng, bất đắc dĩ mở miệng: “Ông xã. . . . . .”
Cô kêu hai từ kia không lớn, đôi mắt sâu của Quyền Yến Thác rơi vào đáy mắt cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
“Lại kêu một lần nữa.”
“Ông xã.”
“Lớn tiếng chút!”
“. . . . . . Ông xã.”
“Ở bên tai anh lại gọi một lần.”
“Cút ——”
Sở Kiều giơ tay lên muốn đẩy anh, người đàn ông này không biết xấu hổ, còn không chịu ngừng!
Trước khi cô ra tay, đột nhiên Quyền Yến Thác cúi đầu, đôi tay nhẹ nhàng khẽ kéo, đè cả người cô bên dưới, không cho phản kháng!
Sáng ngày hôm sau, mắt Sở Kiều còn chưa mở ra, đã bị Tô Lê điện thoại đến đánh thức. Hai người bọn họ vội vã chạy tới bệnh viện, y tá nói sáng nay bệnh nhân đã tự mình xuất viện.
Cả duật phong thị, Hứa Khả Nhi cũng không có người thân, hai người bọn họ gấp đến độ bể đầu sứt trán, cuối cùng bất đắc dĩ trở lại công ty.
Đẩy cửa phòng làm việc, bàn làm việc dọn dẹp chỉnh tề. Hứa Khả Nhi từ phòng giải khát ra ngoài, trong tay bưng cà phê pha sẵn thơm ngon.
“Chào buổi sáng!”
Nhìn thấy họ, sắc mặt Hứa Khả Nhi vẫn như thường chào hỏi.
“Khả Nhi, “ Tô Lê kéo cô lại, lo lắng nói: “Làm sao cô xuất viện?”
Hứa Khả Nhi mím môi cười cười, bộ mặt áy náy, nói: “Chuyện tối hôm qua, tôi đều biết.”
Nghe vậy, Sở Kiều cùng Tô Lê xấu hổ một hồi, xin lỗi cúi đầu.
“Cám ơn các cô.” Hứa Khả Nhi kéo tay của các cô, “Chuyện của tôi, các cô không cần xen vào nữa. Tôi đã chia tay với người đàn ông kia rồi!”
“Nhưng. . . . . .”
Tô Lê còn chưa cam tâm, lại bị Sở Kiều đưa tay ngăn lại.
Hứa Khả Nhi quay đầu nhìn về phía Sở Kiều, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh dị, “Kiều Kiều, tôi. . . . . .”
Cô muốn nói lại thôi, không nói ra miệng.
Sở Kiều không hề nghĩ sâu, cười an ủi cô, “Khả Nhi, ngươi có thể chia tay là tốt rồi.”
Mặc dù chuyện giải quyết không tính là hạnh phúc, nhưng các cô luôn luôn tôn trọng nguyện vọng của Hứa Khả Nhi, dù sao đây là chuyện của chính cô!
Chuyện của Hứa Khả Nhi chấm dứt, công ty lại bận công việc lu bù lên. Fashion show thế giới của tập đoàn JK cần lập tức bắt đầu chuẩn bị, Sở Kiều tự tin hơn gấp trăm lần, tin tưởng thiết kế của mình có thể chứng minh tất cả!
Phòng làm việc tầng hai mươi của tập đoàn JK, Hạ Yên Nhiên sắc mặt vui vẻ, thoải mái ngồi ở ghế xoay, “Quản lý Sở, phương án thiết kế thời trang lần này, cô có nắm chắc không?”
Vẻ mặt Sở Nhạc Viện đổi một cái, có chút chột dạ, tránh né mà nói: “Không cần khách khí như vậy, gọi tôi Nhạc Viện là tốt rồi.”
Đối với fashion show lần này, mặc dù cô ta có thể thuê thiết kế với giá cao, nhưng không nhất định có thể thắng được Sở Kiều.
Hình như Hạ Yên Nhiên nhìn thấu băn khoăn của cô, nhếch môi cười nói: “JK ký thác kỳ vọng vào Sở thị. Fashion show lần này là tổ chức quy mô thế giới, nhưng nếu Sở thị có thể cùng hợp tác, hai nhà đều có thể cùng có lợi.”
“Tôi hiểu.” Sở Nhạc Viện đương nhiên biết ảo diệu trong này. Mặc dù Sở thị đang là công ty thời trang có triển vọng nhất hiện này, nhưng từ vài năm trước đã bị nhóm công ty nhỏ hơn chèn ép đến khó khăn.
Sở thị cần một đối tác mạnh mẽ, trước mắt mà nói, tập đoàn JK là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Yên Nhiên đứng lên đi qua, giơ tay lên vỗ đầu vai cô ta, “Nhạc Viện, cơ hội chỉ có một lần, mà có thể thành công , cũng chỉ có một người!”
“Một người?” Sở Nhạc Viện nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Hạ Yên Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt u ám xuống, “Hoàn toàn đánh bại đối thủ thì thành công mới có thể là của cô.”
Lời của cô ta có ám hiệu, nụ cười của Sở Nhạc Viện trầm xuống, nhớ tới Sở Kiều, nụ cười trên đôi môi đỏ mọng trầm xuống.
Đúng, chỉ có hoàn toàn đánh bại Sở Kiều, người thành công mới có thể là Sở Nhạc Viện.