Thực Hoan Giả Yêu

Chương 111: Chương 111: Chương 79: Bước ngoặc số mạng




Editor: Hepc

La Mã tháng tư, là khí hậu dễ chịu. Lắng đọng mấy ngàn năm di tích lịch sử, nhiều lần hủy diệt lại nhiều lần phục hưng. Đấu trường La Mã Colosseum, đền thờ Panthéon, sân khấu xiếc rộng lớn, những thứ kiến trúc cổ đại này, đã từng là lịch sử huy hoàng.

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người. Một cô gái mặc áo T shirt màu hồng và quần jean cởi xe đạp chạy xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ ở La Mã .

Xe đạp trước mặt có giỏ làm bằng trúc phía trong để thật nhiều tờ báo, Sở Kiều dựa theo biển số nhà để báo vào hòm thư.

Bốn mươi phút sau, cô đưa xong tất cả các báo ngày hôm nay. Trên đường trở về, cô hiển nhiên đạp xe chậm lại, dọc đường thưởng thức kiến trúc cổ của La Mã.

Chương trình dạy học của trường không tính là nghiêm khắc, mỗi ngày cô dậy sớm nửa giờ đi đưa báo, không chỉ có thể kiếm được tiền tiêu vặt mỗi tháng, còn có thể thưởng thức kiến trúc đặc sắc từng vùng ở nơi nà

Lúc trước ở chỗ này một năm, nhưng là việc học bận rộn, cô không có thời gian đi các nơi đi xem một chút. Lần này trở về chỉnh đốn khóa học còn dư, rõ ràng so với trước kia nhẹ nhõm không ít.

Xuyên qua một ngõ hẻm nhỏ hẹp, hai bên kiến trúc là điển hình phong cách La Mã. Đây là con đường tắt, ra khỏi ngõ hẻm là có thể đi tới một đài phun nước nhỏ ở trung tâm.

Mỗi ngày Sở Kiều đều phải đi qua nơi này, cô một tay cầm tay lái, tay còn lại từ trong túi tiền móc ra một đồng tiền xu, lui về phía sau dùng sức ném, tiền xu chính xác rơi vào trong hồ nước.

Mặt nước khẽ dao động, tiền xu màu vàng trong nháy mắt chìm vào đáy hồ, mặt nước rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Sở Kiều quay đầu, cô nhìn tiền xu lọt vào trong hồ, đáy mắt dâng lên một mảnh ý cười. Tất cả mọi người nói cầu nguyện trong hồ này rất linh nghiệm, cô cũng không biết có đúng hay không, mỗi ngày đều kiên trì tới quăng tiền xu.

Đụng ——

Trước mặt phát ra một tiếng vang, bánh trước bị cái gì ngăn trở. Sở Kiều theo bản năng siết chặt thắng xe, hai chân chống trên mặt đất dừng xe lại.

Xong đời!

Mới vừa rồi chỉ lo nhìn hồ cầu nguyện, cô không có nhìn đường xá, thế nhưng đụng vào xe của người khác.

Thật may là tốc độ xe cô không nhanh, đụng vào cơ bản không mạnh, nhiều nhất coi như là sát qua. Mặc dù âm thanh không nhỏ, căn bản chiếc xe kia không có tạo thành bất cứ thương tổn gì.

Xe dừng lại, tài xế mở cửa xe đi tới, là dân bản xứ cao lớn, nói qua một hơi tiếng Ý lưu loát.

Sở Kiều nghe không hiểu lắm, vội vàng áy náy cười cười, vì vốn tiếng Ý cô không nhiều nên chỉ nói: “Thật xin lỗi!”

Cô cúi đầu, nhìn kỹ cái đuôi chiếc xe kia một chút, ngay cả lớp sơn cũng không có bị ma sát, có thể thấy được xe này chất lượng tốt cỡ nào.

Tông xe là cô không đúng, nhưng cô xin lỗi! Nhưng người tài xế kia nhất quyết không tha, cậy vào chính mình người cao ngựa lớn, trong miệng huyên thuyên nói cái gì không dứt.

Tốc độ nói người kia quá nhanh, trên căn bản Sở Kiều nghe không hiểu lắm. Bất quá trên mặt anh ta biểu lộ không chút nào thân thiện, trong mắt là dáng vẻ khinh miệt, chỉa về phía cái mũi cô mà gầm rú.

Chiều cao của Sở Kiều cũng không tính là thấp, nhưng đứng với người đàn ông trước mặt này, lại chỉ đến bộ ngực anh ta, khí thế rõ ràng bị áp bức.

Nhấc chân từ trên xe đạp bước xuống, Sở Kiều trầm mặt đi tới, cô cúi đầu hướng trong xe nhìn qua. Cửa kiếng xe không biết làm thế nào lại đen như mực, cái gì cũng nhìn không được.

Đôi tay cô chống nạnh, vẻ mặt không nhường bước chút nào, dồn đủ tức, cô nói thuần thục nhất một câu tiếng ý mắng trả lại: “Thằng kia, mày muốn đánh nhau không? !”

Người đàn ông kia ngẩn người, miệng lảm nhảm cứng ngắc lại, hình như không ngờ người con gái hiền dịu trước mắt như vậy mà dám nói lời này với anh ta!

Thật ra thì đáy lòng Sở Kiều cũng sợ, sợ một cái tay của người đàn ông này là có thể tóm chặc cô. Nhưng kinh nghiệm đánh nhau, cô tuyệt đối không ít, khí thế muốn vượt trên đối phương mới là chân lý!

Mắt thấy người nọ kinh ngạc, Sở Kiều vội vàng bước lên xe, trợn mắt hung ác nhìn anh ta một cái, mắng: “Mẹ nó, có gì đặc biệt hơn người! Còn dám lên mặt, có tin hay không chị đây cạo sờn xe của mày! Hừ!”

“Haha ——”

Trong buồng xe, người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng không nhịn được cười phun, nói: “Hàn, cái người tài xế này thậm chí ngay cả cô nhóc nhỏ cũng không đối phó được!”

Người đàn ông được gọi là Hàn kia, ánh mắt đang nhìn chằm chằm tài liệu trong tay. Anh không nhịn được cau mày, giơ tay lên khẽ gõ cửa sổ xe hai cái.

Giây lát, tài xế lập tức trở vào trong xe, không dám lỗ mãng, vội vàng khởi động xe lái đi.

Tưởng Thiếu Hằng quay đầu đi, híp mắt nhìn về phía bóng lưng cởi xe đi xa, nhớ tới bộ dáng cô mới vừa nói tiếng Trung, ý cười thú vị trên khóe môi quan tâm nói.

“Tôi có dự cảm, chúng ta còn có thể gặp lại cô ấy!”

“Tốt nhất anh dự cảm một chút, ông cụ có phải sẽ lột da của anh hay không!”

“. . . . . .”

Tưởng Thiếu Hằng chán nản dựa người vào trong ghế xe, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ khinh bỉ: “Hàn, càng ngày anh càng không thú vị.”

Người đàn ông khép lại tư liệu trong tay, giơ tay ném qua cho anh ta, âm thanh từ tính: “Anh xem một chút.”

Xem qua những thứ đó, Tưởng Thiếu Hằng thu hồi thần thái nhạo báng, khẽ cau mày , “Nếu như chúng ta không thể đúng hạn giao ra bản thiết kế, phải bổi thường nhiều tiền như vậy sao?”

Nghe vậy, mặt người đàn ông lạnh lùng thoải mái một chút, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe.

Cởi xe đạp trở lại trường học, Sở Kiều đậu xe được, ôm quyển sách đi về phòng học.

“Kiều ——”

Có người sau lưng đến gần, Sở Kiều quay đầu lại, cười chào hỏi: “Shary.”

Shary là người Singapore, là bạn học cùng một ngành với Sở Kiều, bình thường quan hệ rất tốt.

“Cô nghe nói không, tập đoàn Mộ Luyến muốn công khai chiêu mộ thiết kế, có thể trúng tuyển ngoại trừ có một số tiền thưởng bên ngoài, còn có cơ hội sau khi tốt nghiệp làm việc tại Mộ Luyến!” Shary kéo cánh tay của cô, vì tin tức chấn phấn không thôi.

Sở Kiều tới vội vàng, không có đi xem cột thông báo, lúc này nghe cô ấy vừa nói, lập tức cảm thấy vui mừng.

Tập đoàn Mộ Luyến chiêu mộ bản thảo, là cơ hội với tất cả mọi người. Đối với cô mà nói, cũng không ngoại lệ.

. . . . . .

Thành phố Duật Phong, tầng cao nhất ở phòng làm việc của Quyền thị.

Trước bàn làm việc màu đen, người đàn ông dựa lưng vào cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng lạn, rơi vào đầu vai anh, phác hoạ khuôn mặt lạnh lùng càng thêm thâm thúy mê người kia.

Gần đây, thời gian làm việc của tổng giám đốc rõ ràng kéo dài, làm việc đến mười giờ, thậm chí cả đêm không về.

Vừa cả đêm làm thêm giờ, trợ lý mua được bữa ăn sáng đưa vào phòng làm việc, cúi đầu đứng ở một bên, nói: “Tổng giám đốc, ngày mai tôi muốn đi La Mã tham gia một nghiên cứu hội thảo, tôi sẽ an bài người mới tới thay thế công việc.”

Quyền Yến Thác chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt sâu sắc giật giật, môi mỏng hé mở nói, “Ngày mai?”

“Vâng” Trợ lý gật đầu một cái, cầm tài liệu anh đã ký.

Quyền Yến Thác bỏ cấy bút Pike màu vàng kim trong tay, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nói: “Đặt cho tôi vé máy bay đi La Mã .”

“À?” Trợ lý kinh ngạc, theo bản năng nói: “Lịch trình gần đây của anh không có đi La Mã.”

“Cậu có ý kiến gì không?” Mày kiếm người đàn ông nhíu chặt, sắc mặt không vui.

Trợ lý chắt lưỡi, vội vàng gật đầu một cái, nói: “Không có ý kiến gì, tôi lập tức đi đặt trước.”

Haizz, bây giờ tâm tình tổng giám đốc giống với thời tiết tháng bảy vậy mặt trời chiếu cao rực rỡ một lát rồi lại chuyển thành sấm chớp đùng đùng.

Gần tối, Quyền Yến Thác lái xe trở lại nhà thờ tổ. Bà cụ đi chơi không có ở nhà, dì Lan cũng đi theo chăm sóc.

Trong nhà không ai, một mình anh càng không tâm tình ăn cơm, chấp nhận ăn hai miếng thì trở về đến phòng ngủ.

Vào phòng tắm tắm rửa, Quyền Yến Thác thay quần áo ở nhà màu đen ra ngoài. Kể từ sau khi Sở Kiều rời đi, anh trở về nhà thờ tổ ở đã có hơn ba tháng nay.

Thời tiết từ từ trở nên ấm áp, cành lá khô héo cũng tươi mới lên.

Đẩy cửa sổ ra Quyền Yến Thác khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào phía trước cửa sổ. Anh quay đầu đi, nhìn bồn hoa trong sân nhà xuân ý dào dạt, môi lạnh bạc khẽ mím.

Đứng ở bên cửa sổ không lâu, anh xoay người từ phòng chứa đồ lặt vặt lấy ra rương hành lý, tự mình chuẩn bị đồ đi ra ngoài.

Quần áo của người đàn ông cũng không nhiều, đều là tây trang, rất ngay ngắn. Còn có một chút đồ linh tinh, mỗi lần ra ngoài cần phải mang, anh kéo ngăn kéo ra ngoài lựa ra từng loại.

Lần trước đi La Mã cô của anh không yên lòng, kêu anh tới xem Trì Việt một chút. Nghĩ đến là một đoạn thời gian đã đi qua rồi.

Quyền Yến Thác ngồi ở bên giường, lục soát một món đồ nhỏ trong ngăn kéo, trong lúc vô tình ngón tay chạm đến một vật. Anh lấy ra, để trong lòng bàn tay đó là một cái vòng tay.

Quyền Yến Thác bĩu môi, bỏ cái vòng tay trong ngăn kéo. Vòng tay cũng không đáng chú ý, chỉ là phía trên có thanh chìa khóa, cho nên anh vẫn không có vứt bỏ.

Chẩn bị đồ đạc xong, anh đặt rương hành lý ở bên cạnh. Lần nữa trở lại bên cửa sổ, móc ra một điếu thuốc đốt khói mù nhàn nhạt lượn lờ, cặp mắt kia giống như Hắc Diệu Thạch, sâu xa như biển.

. . . . . .

Tập đoàn Mộ Luyến chiêu mộ bản thiết kế, tuyên bố mấy ngày sau nộp, làm sân trường xôn xao. Phía trước là nhóm du học sinh của các quốc gia, mỗi người cũng ôm trong lòng một phần thành công khát vọng, tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội này.

Mộ Luyến lựa chọn bản thảo ở trường học này, hoàn toàn là bởi vì người sáng lập tập đoàn Mộ Luyến, cũng chính là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn ngài Hàn Thu Dương, tốt nghiệp ở trường đại học này.

Đối với trường học cũ rất tôn trọng cho nên lần tranh cử này mới chọn trường cũ mà tổ chức.

Thời gian chuẩn bị chỉ có ba ngày, cũng không tính đầy đủ. Bản thiết kế yêu cầu rất đơn giản, chỉ yêu cầu bản gốc, theo sát trào lưu đương thời là đủ.

Thời gian cấp bách, không còn kịp suy nghĩ nữa. Trước mắt Sở Kiều dự thảo nhiều bản thiết kế, cô chọn áo cưới nhưng không biết có hoàn toàn hoàn thành không. Lần trước cô chỉ vẻ đại khái hình dáng, chi tiết bộ phận còn có thiếu sót.

Lần này cạnh tranh tương đối kịch liệt, tất cả mọi người đang chuẩn bị, quyết tâm háo hức. Sở Kiều cũng không biết chọn đề tài gì mới có thể trổ hết tài năng ra, không thể làm gì khác hơn là theo tâm ý của mình .

Đêm hôm trước, cô tự nói với mình, tuỳ theo lòng mình là tốt rồi. Chỉ cần cô dụng tâm thiết kế, người biết tự nhiên có thể cảm giác được.

Mở đèn bàn, Sở Kiều chuyển chế độ hơi tối, tận lực không ảnh hưởng đến những người khác nghỉ ngơi.

Trước bàn đọc sách, cô nhìn chằm chằm bản vẽ áo cưới, suy nghĩ mất hồn hồi lâu. Rổi cô cười khinh bỉ, cầm bút chì trong đầu nghĩ tới gì thì tất cả chứng thực dưới ngòi bút của cô.

Lần đầu tiên Sở Kiều thiết kế áo cưới, rất nhiều chỗ cũng không tính là thông thạo, toàn bằng cảm giác để hoàn thành bản thiết kế.

Như vậy chịu đựng cả đêm.

Khi cô làm xong cũng là lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã từ từ dâng lên. Sở Kiều để bút xuống, duỗi lưng một cái, đứng lên đi tới bên cửa sổ hoạt động gân cốt.

Mặt trời nơi xa đỏ rực, tượng trưng cho thịnh vượng dồi dào. Sở Kiều hít sâu một hơi, đã lâu không chiến đấu, máu trong thân thể sôi trào.

Bản thiết kế Mộ Luyến của cô, coi như bước bước đầu tiên. Hơn nữa tự nói với mình, lần này cô phải toàn lực ứng phó, bắt đầu lần nữa!

Trước mặt là học viện chính, có một tảng sân cỏ lớn. Mỗi sáng sớm, rất nhiều học sinh thích ôm sách, ngồi trên mặt đất, tốp năm tốp ba ở chỗ này tâm sự.

Trên mặt cỏ trồng không ít cây tùng. Thẳng tắp đứng lặng, ở ngọn cây chia nhiều nhánh, tán cây hướng xuống thướt tha động lòng người.

Một chiếc xe hơi màu bạc dừng ở dưới tàng cây, người đàn ông trong xe hạ cửa xe xuống, khớp xương giữa ngón tay rõ ràng, đang kẹp một điếu thuốc, phía trước một đoạn thuốc lá thật dài đã nhiễm thành tro bụi.

Sáng sớm máy bay hạ cánh, Quyền Yến Thác liền lái xe tới tới đây. Anh biết Sở Kiều học ở chỗ này, cũng biết cô ở lầu mấy, khoa nào, thậm chí biết kí túc xá cô ở nơi nào.

Nhưng anh không hề đến gần, chỉ đậu xe ở chỗ này, lẳng lặng chờ nắng ấm lên cao, nhìn bóng người trong sân trường nhốn nháo.

“Kiều ——”

Shary đeo túi xách, thở hổn hển đuổi tới, “Chờ tôi một chút cùng đi chung!”

Nghe được âm thanh của cô ấy, Sở Kiều xoay người, kéo tay của cô ấy, hai người bước nhanh đi ra cửa lớn.

Chung quanh người đến người đi không ít, nhưng thời điểm có bóng dáng xuất hiện, Quyền Yến Thác cố sức bắt được.

Mắt người đàn ông giống như Hắc Diệu Thạch theo sát bóng lưng của cô di chuyển, mãi cho đến khi cô đi ra khỏi tầm mắt của mình.

Điếu thuốc trong tay đốt đến hết, Quyền Yến Thác nhíu mày, vứt tàn thuốc đi. Anh mím môi cho xe chạy, lái xe ra cửa chính sân trường, vừa vặn thấy Sở Kiều nhấc chân ngồi lên xe buýt.

Xe buýt từ từ đi qua anh, một tay người đàn ông khẽ cầm tay lái, quay lại hướng sau, chạy về phía bên khác.

Mở mui xe ra, hai tay Quyền Yến Thác nắm tay lái, tốc độ xe cũng không nhanh.

Gió nhẹ thổi lưu loát lên tóc anh, anh mang một câp mắt kính màu trà, che lại con ngươi sâu thẳm. Cách đó không xa là đấu trường La Mã rộng lớn, kiến trúc ngàn năm sau vẫn động lòng người như cũ.

Anh khẽ liếc mắt, môi lạnh bạc dần dần nhếch thành một đường thẳng.

Lòng Sở Kiều như lửa đốt chạy tới tập đoàn Mộ Luyến, vẫn là đến trễ. Tòa nhà đồ sộ đứng đầy người báo danh, xung quanh rất chật chội, không khống chế được.

Bên này là thang máy dành riêng, cửa thang máy mở ra, từ bên trong có mấy người ra ngoài.

Người đàn ông bị vây quanh ở chính giữa, nhíu mày thấy đám người chen lấn, mày kiếm lập tức nhíu lại, “Chuyện gì xảy ra?”

Trợ lý thấy được sắc mặt anh không tốt, lập tức an bài người phụ trách duy trì trật tự.

Hàn Thu Dương không nói gì thêm nữa, nhận lấy lịch trình trong ngày mà trợ lý đưa tới, tròng mắt đen lướt qua.

Phía trước đột nhiên có một hồi xao động, hiển nhiên là có người nhìn qua bên này, vô số ánh mắt hoa si của kèm theo tiếng thét chói tai vang lên.

Trợ lý bảo vệ anh đi ra ngoài, không để cho bất luận kẻ nào đến gần.

Trong đám người, không biết người nào đi phía trước đụng tới, Sở Kiều cứng rắn bị gạt ra ngoài thật xa. Shary bị chặng ngang không có giữ người, bị sợ đến kêu to: “Sở Kiều!”

Lướt qua nhau trong nháy mắt, mắt Hàn Thu Dương giật giật, anh quay đầu đi, ánh mắt nhìn trên người Sở Kiều chợt lóe lên.

Tài xế cung kính mở cửa xe, đợi người đàn ông ngồi vào trong xe, lập tức đóng kỹ cửa xe.

Sau khi ngồi, Hàn Thu dương khẽ hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn lại vào cao ốc, mắt sáng híp lại.

Sở Kiều? Cái tên này, anh cũng không xa lạ.

Hồi lâu, Hàn Thu Dương phân phó tài xế lái xe, nửa người trên anh ấy dựa vào sau và ghế, môi mỏng mím chặt chợt cong lên.

Hết chương 79.

--bing bong--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.