Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tòa cao ốc Vân Tường rộng lớn, khí thế. Cả tòa nhà cao lớn có 46 tầng. Với độ cao như vậy, đủ để khiến người ta thỏa mãn cảm giác có thể quan sát được khắp nhân gian.
Trong phòng Tổng giám đốc, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Công việc được xử lý trọn vẹn, hai người đàn ông chia nhau ra ngồi ở hai bên. Trợ lý bên cạnh Quyền Yến Thác kiểm tra hợp đồng cẩn thận, sau đó cúi người, ghé sát vào tai anh mà nói, “Quyền tổng, không có vấn đề gì.”
Giọng nói rất thấp, nhưng vẫn có thể lọt vào tai của Sở Kiều.
Tuy rằng trước đó đã trao đổi về hợp đồng, nhưng vẫn còn một số chi tiết cần phải bàn lại. Hàn Thu Dương cầm hợp đồng lên, xoay người, hỏi người ở bên cạnh mình, “Kiều à, còn vấn đề gì sao?”
Sở Kiều nhanh chóng xem lại hợp đồng một lần nữa, sắc mặt trở nên ôn hòa, “Không có vấn đề gì lớn.”
Nghe vậy, Hàn Thu Dương liền cười nhẹ, ánh mắt chứa đầy ý cười dịu dàng. Sở Kiều cũng nhoẻn miệng, cong môi, để lộ lúm đồng tiền trên gò má nhợt nhạt.
Hai người cứ anh một câu tôi một câu, bây giờ lại liếc mắt đưa tình say đắm, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt đen thui của người đàn ông ngồi đối diện.
Bộp --
Quyền Yến Thác đặt bản hợp đồng lên trên bàn, trừng mắt, hỏi trợ lý, “Hợp đồng này không có vấn đề à?”
“Không có vấn đề!” Trợ lý không hiểu chuyện, trả lời một cách vô tội.
“Sao lại không có vấn đề?” Sắc mặt Quyền Yến Thác trở nên nặng nề, giọng nói gay gắt, “Vấn đề lớn như vậy mà cậu nhìn không ra à?”
Trợ lý trắng hết cả mặt, lắc đầu không hiểu, rốt cuộc là có vấn đề gì? Anh ta nhìn thế nào cũng nhìn không ra!
Trong chốc lát, Quyền Yến Thác thu hồi vẻ giận dữ trên mặt, quay đầu, nhìn chằm chằm vào Hàn Thu Dương, thấp giọng nói, “Hàn tổng, người của tôi làm việc không ổn, sợ là không thể ký hợp đồng trong hôm nay rồi.”
“Không sao cả.” Hàn Thu Dương nhếch môi cười, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhẹ nhàng, “Chúng ta còn có thời gian.”
Chính là còn có thời gian!
Quyền Yến Thác khẽ nhếch đôi môi mỏng, khóe môi hơi cong một cách nghiêm nghị. Anh đứng lên, chỉ nói vài câu khách sáo đơn giản rồi xoay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn Sở Kiều một cái.
Chỉ là trong khoảnh khắc xoay người đó, ý cười bên miệng của anh bỗng nhiên cứng ngắc, sắc mặt hoàn toàn đen thui, nặng nề.
Thấy anh đã rời khỏi, Hàn Thu Dương mới quay đầu, nhìn người bên cạnh mình rồi nói, “Hợp động của chúng ta không có vấn đề sao?”
“Không có.” Sở Kiều trả lời chắc chắn.
Hàn Thu Dương gật đầu, ánh mắt lẫn vẻ mặt đều tràn đầy sự tín nhiệm, nói, “Chuyện hợp đồng, em cứ để người khác đi làm, show diễn tháng sau được chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã xác định ý tưởng về tổng thể xong xuôi,” Sở Kiều tiện tay lấy một tập tư liệu ra, sau đó mở ra trước mắt Hàn Thu Dương, “Mẫu thiết kế cuối cùng trong show diễn, em còn muốn cân nhắc một chút.”
“Ừ.” Hàn Thu Dương gật đầu hài lòng, ánh mắt tràn đầy thương mến, “Còn kịp để chuẩn bị mà, em đừng gò ép bản thân quá.”
“Yên tâm, “ Sở Kiều đóng tập tư liệu, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, “Nhất định sẽ không làm anh bẽ mặt.”
“Khá lắm!”
Hàn Thu Dương khẽ vuốt cằm, mỉm cười hỏi cô, “Tổng giám đốc Kiều chuyên nghiệp như vậy, anh cũng nên tỏ lòng thành một chút. Mình đi ăn cơm nha?”
Dọn dẹp xong vài thứ trong tay, Sở Kiều lắc đầu, không nể mặt chút nào, cự tuyệt một cách quyết đoán, nói, “Hôm nay không được, em phải về nhà thu xếp hành lý, ngoài ra còn hẹn với người ta, không rảnh để đi cùng anh!”
Sở Kiều để đồ đạc lên bàn của Hàn Thu Dương, sau đó cầm túi xách, nói, “Hàn tổng, em có thể xin nghỉ nửa ngày không?”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt đen nhánh tựa như đang chớp chớp mấy cái, tràn đầy ý cười.
Hàn Thu Dương cũng đành bó tay. Anh vò nhẹ mái đầu cô, nở nụ cười, “Được.”
“Cảm ơn ông chủ.” Sở Kiều cười cảm kích, cầm theo túi xách rồi xoay người thật nhẹ, bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất trong nháy mắt.
Bình tĩnh ngắm nhìn bóng dáng xa dần của cô, đôi con người thâm thúy của Hàn Thu Dương khẽ xao động, khóe miệng nở nụ cười tươi đẹp. Lúc trước, khi ký kết với Sở Kiều, anh chỉ để ý tới tài năng thiết kế của cô. Sau một năm ở cùng nhau, anh ngày càng phát hiện trên người Sở Kiều không chỉ có tài hoa mà còn có sức hấp dẫn.
Mỗi lần nhìn cô chăm chú vẽ tranh, Hàn Thu Dương dường như thấy bản thân mình ngày trước ở trong cô. Hai người có cùng sở thích, cùng theo đuổi một thứ, cái gọi là rung động từ sâu tận đáy lòng, anh và cô đều hiểu nhau đến mức không cần phải nói.
Rời khỏi tòa cao ốc Vân Tường, suốt đường đi, sắc mặt Quyền Yến Thác vô cùng nặng nề, vậy mà trợ lý còn không biết sống chết, liên tục bước lên phía trước khiến anh chướng mắt, “Tổng giám đốc, hợp đồng của chúng ta có vấn đề ư? Vì sao lại không ký kết?”
Bước chân của Quyền Yến Thác ngừng lại. Anh trừng mắt, lạnh lùng nói, “Khi nào thì tới lượt cậu làm chủ?”
“Không!” Trợ lý sợ tới mức xua tay, vừa giải thích vừa hoảng hốt, sợ hãi, “Tuyệt đối không có!”
Trợ lý cúi đầu, âm thầm lau mồ hôi. Anh ta nhìn thế nào cũng nhìn không rõ, bản hợp đồng này do chính tay Tổng giám đốc làm, chẳng lẽ anh ấy lại tự nói bản thân có vấn đề?
Quyền Yến Thác bước ra ngoài trong tâm trạng nặng nề, lồng ngực tựa như nổi lửa, đốt yết hầu anh nóng cả lên, ngay cả cõi lòng cũng thấy khó chịu!
Rời khỏi công ty, Sở Kiều mang hành lý về nhà trước. Lúc mở cửa ra, cô cảm thấy thân thiết làm sao.
Tuy rằng phòng ở cũ kỹ, nhưng dù sao cũng là nhà mình. Ở trong này, cô là người chủ mới, muốn làm gì cũng được.
Mang hành lý về phòng ngủ xong xuôi, Sở Kiều mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu, cả người sảng khoái vô cùng.
Khắp căn phòng đều sạch sẽ, có lẽ là do Tô Lê thường xuyên tới đây quét dọn. Sở Kiều nở nụ cười cảm kích, bây giờ chỉ cần đổi chăn nệm là được rồi. Chăn nệm mới tinh được trải ra, rốt cuộc cũng khiến cô có cảm giác mình được về nhà.
Đã hơn một năm không về, Sở Kiều cảm thấy rất nhớ nhà.
Thời tiết nóng bức, cô nằm lăn qua lăn lại một hồi, cả người đầy mồ hôi, đành phải vào phòng tắm thay đồ, nhanh chóng sửa soạn lại cho bản thân.
Sở Kiều thay một chiếc đầm màu xanh nhạt, dùng lược chải tóc dài, buộc thành đuôi ngựa, vừa nhẹ nhàng lại vừa khoan khoái, sạch sẽ. Cô không đánh phấn trang điểm, da thịt trắng nõn, mịn màng, không xinh đẹp rực rỡ nhưng vẫn mang lại cảm giác tươi tắn, duyên dáng.
Lấy quà từ trong hành lý ra, Sở Kiều sửa soạn xong xuôi rồi mới ra cửa. Tô Lê không kiên nhẫn đợi chờ, gọi hai cú điện thoại để thúc giục cô.
Gọi một chiếc taxi, Sở Kiều bước lên xe, bảo tài xế chở tới Lam Điều.
Cô không về hơn một năm, Duật Phong Thị xây thêm rất nhiều tòa nhà cao tầng, phố xá buôn bán càng thêm phồn thịnh, hoa lệ. Tài xế dừng xe, Sở Kiều thanh toán tiền xong xuôi rồi khoan khoái bước vào nhà hàng.
Cô vừa bước chân tới cửa lớn đã nghe tiếng gọi to của Tô Lê, “Ở đây này - - “
Tính cách của Tô Lê vẫn cứ “thầm thì nho nhỏ” như vậy đấy, một chút chẳng thay đổi. Sở Kiều nhìn ánh mắt của người xung quanh, vội bước nhanh tới chỗ cô bạn.
“Kêu lớn tiếng như vậy làm gì!”
“Mình sợ cậu không nhìn thấy mình!”
Sở Kiều bĩu môi. Lần nào cũng vậy, Tô Lê đều nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
“Quà mình đâu?” Tô Lê nóng vội, hỏi.
“Cậu nhớ quà hay cậu nhớ mình hả?” Sở Kiều nhíu mày, nhìn chằm chằm cô bạn, vẻ mặt hiển nhiên rất mất hứng.
Tô Lê dùng hai tay chống cằm, cười đùa, “Nhớ hết cả hai!”
Sớm biết cô bạn sẽ nói như vậy, Sở Kiều đã không so đo rồi. Cô mở túi xách da, lấy một cái hộp được gói thật đẹp ra, đưa cho Tô Lê rồi nói, “Nè, quà cho cậu!”
Cái hộp được gói đẹp đẽ như vậy, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ rồi. Tô Lệ hậm hực, cầm hộp lên, không nén nổi sốt ruột mà mở ra, kế đó liền than thở, “Trời ạ, Kiều Kiều... cậu phát tài rồi!”
Sở Kiều nhíu mày. Cô nhìn qua, trông thấy một chiếc kim cài áo tinh xảo liền kinh ngạc. Trước khi về nước, cô mải lo bản vẽ thiết kế, không có thời gian để đi chọn mua quà.
Đúng lúc đó, Hàn Thu Dương cũng đi chọn mua vài thứ cho bạn, cô đành phiền anh mua hộ một món, chỉ nói rằng mình tặng cho cô bạn thân nhất, đâu có ngờ anh lại chọn một chiếc kim cài áo thế này?
“Thích không?” Sở Kiều nhìn chằm chằm vào chiếc kim cài áo, mỉm cười hỏi bạn.
Tô Lê cười đến mức không khép miệng được, gật đầu một cái, “Thích lắm!”
Cô cúi đầu, cài nó lên áo rồi ưỡn ngực, hỏi Sở Kiều, “Đẹp không?”
“Rất đẹp!” Sở Kiều dùng tay vuốt tóc. Chiếc kim cài áo này quả thật rất hợp với Tô Lê, càng tuyệt hơn khi kết hợp với khí chất của cô ấy.
Tô Lê đắc ý, gật đầu rồi hút nước trái cây một hơi, trêu chọc Sở Kiều, “Quả nhiên là khác lúc trước! Tổng giám đốc Kiều của tập đoàn Mộ Luyến, bây giờ cậu rất là tươi sáng đó!”
“Xùy - -” Sở Kiều trừng mắt với bạn, tỏ vẻ không vui, “Cậu không có câu nào dễ nghe cả.”
Hai người không gặp nhau đã lâu, tán gẫu một hồi với biết bao nhiêu chuyện hỉ, nộ, ái, ố. Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ăn cơm tối xong, Tô Lê còn muốn gọi toàn bộ bạn học tới, muốn chúc mừng Sở Kiều trở về. Sở Kiều đã bôn ba liên tục mấy ngày, mệt tới mức chịu không nổi, làm gì còn sức lực để xã giao, cho nên cô đã trực tiếp từ chối.
Thấy cô không đi, Tô Lê đành phải thôi, sau đó lại quấn lấy cô, dặn cô lần sau nhất định phải họp mặt với cácbạn.
Rời khỏi Lam Điều, Sở Kiều gọi xe về nha. Sắc trời đã tối, tài xế dừng xe lại ven đường. Cô đẩy cửa bước xuống, lấy chìa khóa rồi mở cửa nhà mình, đi vào.
Góc sân nhỏ cạnh vách tường không có một nhánh cây cỏ nào. Sở Kiều quét mắt, gò má hơi nhô lên. Trước kia, cô không hề coi sóc hoa cỏ, nhưng tay nghề bây giờ của cô không hề kém một chút nào. Vào ngày chủ nhật, cô muốn đi mua một ít thứ, khiến góc sân nhỏ này trở lại dáng vẻ như ngày mà bà ngoại cô còn sống.
Đã hơn một năm qua, cô học được rất nhiều thứ, ví dụ như chăm sóc hoa, nấu cơm, ví dụ như... quên lãng.
Sở Kiều xuống xe, trực tiếp đẩy cửa vào nhà, không để ý thấy một chiếc Hummer màu đen đang dừng ở bên đường.
Người đàn ông bên trong, một tay anh đặt lên cửa kính xe, đôi mắt như hai viên ngọc màu đen cứ nhìn chằm chằm vào cô. Anh trơ mắt nhìn cô xuống taxi, lấy chìa khóa mở cửa, ung dung vào nhà.
Mà anh chỉ biết ngồi ngơ ngác trong xe, không hề xúc động, tiến lên một bước.
Trong chốc lát, Quyền Yến Thác châm một điếu thuốc, hít sâu một cái, thở chậm rãi, tạo ra một màn khói như sương trắng. Anh bỗng nhiên không dám tiến lên, càng không biết khi đối diện với cô rồi, anh sẽ nói cái gì.
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc gặp lại cô, nhìn thấy đôi mắt ung dung, không có một gợn sóng kia, hơn nữa còn lạnh lùng, nhàn nhạt, anh cảm thấy chột dạ, không đủ dũng khí để mở miệng.
Phù – phù –
Quyền Yến Thác nhíu mày, vứt đầu thuốc lá trong tay đi, phiền chán đến mức muốn mắng người! Chẳng qua là qua một khoảng thời gian lâu như vậy, anh nhìn thấy một người phụ nữ mà không dám nói một lời, không dám nhìn thẳng, thậm chí tới gần cũng không dám!
Con bà nó, Quyền Yến Thác, mày có bệnh rồi!
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thất bại như vậy. Thời thơ ấu, anh được ông nội bà nội dạy dỗ, tuyệt đối phải là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nước mắt hay mấy lời nỉ non đều vĩnh viễn không xuất hiện ở anh.
Đi theo ông nội, anh không biết cái gì gọi là sợ hãi! Trong suốt thời tuổi trẻ nổi loạn, anh đã đánh nhau với người khác, quả thực là không muốn sống mà. Chỉ cần trong tay có cái gì, anh đều dùng nó để đón đầu người khác, có lần còn cầm một cây sắt dài, đánh người ta thừa sống thiếu chết.
Từ đó về sau, ba anh quản thúc anh rất nghiêm ngặt, sự kiêu ngạo trong anh mới giảm xuống một chút. Sau này, khi đã lớn hơn, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, anh mới thu lại sự hung tợn, mạnh mẽ của mình.
Đối với phụ nữ, anh chưa từng có một suy nghĩ nho nhỏ nào. Với gia thế của nhà họ Quyền, cộng với tướng mạo của anh, tuyệt đối không thể lảng tránh phụ nữ, nhưng phụ nữ lọt vào mắt anh quả thật không nhiều!
Quyền Yến Thác lại lấy một điếu thuốc, bật lửa rồi kẹp vào giữa các ngón tay. Lúc trước, khi nhìn thấy Sở Kiều lần đầu tiên, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ của cô cũng không tệ, vẻ mặt chẳng hề căng thẳng, trói buộc, coi như cũng thoải mái.
Anh cân nhắc, người nhà bảo anh cưới, mà anh lại không có lựa nào khác, muốn cưới thì cưới thôi! Nhìn cô cũng đâu tới nỗi chán ghét!
Ai mà ngờ được, lần đầu tiên gặp mặt, cô dám giơ ngón giữa lên. Suốt cả cuộc đời, Quyền Yến Thác chưa từng gặp người phụ nữ nào dám đối xử với anh như vậy!
Sau này, khi đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn, trong lòng Quyền Yến Thác cũng kinh ngạc, sao anh có thể dẫn cô đi nhận giấy một cách kỳ diệu như thế? Về vấn đề ấy, anh luôn suy nghĩ, cân nhắc, cho tới ngày hôm nay cũng chưa nghĩ ra.
Đối với anh mà nói, kết hôn không phải việc ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Còn nhớ trước khi Sở Kiều bỏ đi, cô từng hỏi anh, “Vì sao anh lại cưới em?”
Anh không trả lời được.
Anh thừa nhận rằng bản thân mình không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng có một chút, đó là từ trước tới nay, anh chưa từng lừa gạt Sở Kiều. Sau khi kết hôn, anh không hề nghĩ tới việc ly hôn.
Đúng vậy, vào lúc này, trong lòng Quyền Yến Thác chắn chắn một điều, anh chưa hề nghĩ tới việc ly hôn.
Dập tắt điếu thuốc, Quyền Yến Thác cảm thấy bản thân mình thật ngốc. Ngay cả cơm tối anh cũng chưa ăn, lái xe tới đây rồi đợi chờ khổ sơ hơn hai tiếng đồng hồ, trơ mắt nhìn người ta đi vào mà chẳng dám tiến lên, chỉ biết âm thầm ở một chỗ, rối bời hết cả đầu.
Đây không phải là tác phong của anh!
Quyền Yến Thác nhếch môi, khuôn mặt trầm xuống. Anh muốn đẩy cửa xe ra, nào ngờ ở phía đối diện lại có một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc chạy tới, người trong xe vô cùng cao hứng, bước ra trong sự hưng phấn, chạy tới gõ cửa.
“Sở Kiều - - “
Trì Việt chạy vài bước đã tới cửa lớn của nhà Sở Kiều, hai tay đập vào cửa sắt, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy vui sướng.
Nghe tiếng gọi của anh ta, Sở Kiều vội vàng chạy ra mở cửa. Hàng xóm xung quanh đều đã ngủ, anh ta kêu lớn như vậy, chỉ sợ người ta đều thức giấc hết cả.
“Sao anh lại tới đây?” Sở Kiều nhíu mày, nhìn Trì Việt, sắc mặt không vui.
Trì Việt khinh thường sự lo lắng của cô, đôi mắt lợi hại nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô một lần, khuôn mặt đẹp tràn đầy ý cười. Anh ta đột nhiên bước tới phía trước, ôm cô vào trong lòng, đôi môi mỏng nỉ non bên tai cô, “Sở Kiều, anh rất nhớ em.”
Sở Kiều trốn tránh không kịp, bị Trì Việt ôm trọn trong lòng. Cô tựa vào trong lòng anh với dáng vẻ cứng ngắc, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.
Cách đó không xa, Quyền Yến Thác kinh ngạc nhìn bọn họ, vẻ mặt anh dần dần tựa như có khói mù. Bàn tay cầm vô lăng của anh cứng ngắc, đôi môi mỏng nhếch lên một cái thật nhanh, trong nháy mắt, hơi lạnh đã tỏa ra khắp bốn phía.