Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nội dung được thuyết minh chính là câu chuyện cũ mà Hàn Thu Dương từng kể cho Sở Kiều nghe vào đêm nào đó.
Câu chuyện cũ giữa anh và An Nặc.
Cuối cùng là bức tranh vẽ một nhà ba người nắm tay nhau. Có bé nhỏ thắt hai bím tóc, tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ.
Hình ảnh chợt dừng lại. Phía dưới bức tranh ấy chỉ có vỏn vẹn bốn chữ: Nhất Nặc Thiên Kim.*
*Nhất Nặc là tên của con gái Hàn Thu Dương. Thiên kim ở đây có thể hiểu là Nhất Nặc như một thiên kim tiểu thư – đáng quý tựa ngàn vàng.
Có tiếng ồn ào xôn xao.
Toàn trường vỗ tay như sấm dậy.
Hàn Thu Dương ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, hầu kết nơi cổ anh bắt đầu lăn lên lăn xuống. Anh quay đầu, đúng lúc bắt gặp Sở Kiều đi ra từ phía sau màn và nụ cười rực rỡ của cô.
Đa số mọi người đều cảm động vì bức tranh nhưng họ lại không biết câu chuyện bên trong.
Chỉ có duy nhất Quý Tư Phạm hiểu được. Ánh mắt anh trầm xuống, vừa nhíu mày vừa nhìn Hàn Thu Dương. Quả nhiên trông thấy đối phương nhìn Sở Kiều mãi mà chẳng chuyển mắt, đáy mắt Quý Tư Phạm bỗng rộ lên những cảm xúc chập chờn, cuồn cuộn.
Tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió, tiếng reo hò. Bầu không khí toàn trường chưa từng nhiệt liệt như thế.
Dường như mọi người đều đứng dậy, cực kỳ xúc động vì buổi trình diễn thời trang này.
Sở Kiều dẫn toàn bộ người mẫu và nhân viên công tác bước ra để nói lời cảm ơn. Cô cúi đầu, tiếng vỗ tay phía dưới khán đài càng thêm cuồng nhiệt và kịch liệt.
Ánh đèn flash lóa mắt trên đỉnh đầu. Sở Kiều đứng trên khán đài, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng. Rất nhiều năm về trước, cô đã từng chờ đợi một ngày này, cuối cùng nó cũng đến rồi!
“Cô ấy là ai?” Mai Kiệt nhếch môi, mở miệng hỏi người ngồi bên cạnh.
Hàn Thu Dương lấy lại tinh thần, khóe miệng nhoẻn thành một đường cong ấm áp: “Sở Kiều.”
“Là cô ấy sao?” Mai Kiệt có trí nhớ siêu tốt, cậu còn nhớ lần trước khi nhìn thấy mẫu thiết kế áo cưới, bản thân đã không khỏi híp mắt lại.
Mọi người không ngừng vỗ tay không ngừng, Sở Kiều cũng không rời khỏi. Cô vẫn ôm bó hoa tươi trong lòng, đứng cười trên khán đài như cũ.
Buổi trình diễn thời trang lần này đã thành công. Mặc dù trong lòng cô đoán được ít nhiều nhưng thời khắc rực rỡ thế này vẫn khiến cô có quá nhiều cảm xúc chẳng thể gọi tên.
Dáng vẻ đứng vững ở vị trí trung tâm khán đài của Sở Kiều quả thực đã kích thích cái nhìn của Hạ Yên Nhiên. Cô ta cắn môi, đôi môi đỏ mọng dần trở nên trắng bệch, gò má đẹp đẽ xen lẫn với vẻ mặt lạnh lùng.
Thành công của đêm nay vốn nên thuộc về cô ta mới phải.
Trong số những ánh mắt đông đảo phía dưới khán đài, Sở Kiều chợt nhìn thấy một đôi mắt sáng như những viên đá màu đen kỳ diệu. Người đàn ông ấy vừa dùng vuốt cằm vừa bắn ánh nhìn tràn đầy ý cười về phía cô.
Sở Kiều trông thấy mà sửng sốt. Cô có hơi kích động, vội xoay chuyển tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào người ta.
Vô vàn tiếng reo hò ủng hộ xôn xao, Sở Kiều nhoẻn miệng cười tươi. Cô nhíu mày, nhìn lướt qua vị trí chỗ ngồi ở bên trái, bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt của ba mình.
Ông hơi mím môi, đáy mắt lẫn vẻ mặt đều dịu dàng, khóe miệng cười như không cười, không khác mấy với những gì cô dự liệu.
Sở Kiều cúi đầu xuống trong nháy mắt, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, nét cười trên môi bỗng nhiên thu lại.
Buổi trình diễn thời trang đã kết thúc trong tiếng khen ngợi reo hò nhiệt liệt.
Phóng viên săn tin của các tạp chí, tờ báo lớn cũng đã có mặt. Sở Kiều phỏng vấn xong rồi trở về hậu trường, nhận lời chúc mừng của các đồng nghiệp.
*Tiếng cụng ly*
Mọi người reo hò một hồi, nắp chai rượu sâm banh vút bay lên cao, tiếng chúc mừng không ngừng vang dội.
Ở bên ngoài, khách khứa lần lượt ra về hết, những việc còn lại sẽ do nhân viên phụ trách xử lý. Sở Kiều trở về phòng nghỉ, Hàn Thu Dương cũng đi theo cô: “Kiều à, mọi người nói muốn chúc mừng, em cùng đi với anh chứ?”
“Không đâu.” Sở Kiều khoát tay, khuôn mặt cô hiện lên vẻ lúng túng: “Em mệt lắm, mấy anh cứ đi với nhau đi!”
Cô đã thức trắng mấy đêm, lúc này thật sự rất mệt. Hàn Thu Dương cũng không khó xử cô, nhưng trước khi rời đi, anh chợt ngoái lại: “Bốn chữ Nhất Nặc Thiên Kim trong đêm nay đã khiến anh hoàn toàn bất ngờ. Rất tuyệt vời!”
“Em xin lỗi... trước đó vẫn chưa được sự đồng ý của anh mà em đã tự tiện dùng rồi.” Sở Kiều mở miệng, vẻ mặt trở nên u tối.
Hàn Thu Dương cười dịu dàng, vẻ mặt anh không hề có ý trách cứ: “Không đâu, em dùng được mà.”
Nghe anh nói vậy, cuối cùng Sở Kiều cũng yên tâm. Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ mệt mỏi, Hàn Thu Dương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn cô nghỉ sớm, đừng quá cố sức.
“Thu Dương!”
Sở Kiều gọi khi anh đang định xoay người đi, trong lòng cô tràn đầy cảm xúc phức tạp, ánh mắt càng u tối hơn: “Một năm qua, nếu như không có anh thì đêm nay em sẽ không có thành công! Thu Dương, cảm ơn anh đã cho em cơ hội!”
“Là do bản thân em nỗ lực đấy chứ!” Hàn Thu Dương không dám tranh công, lời anh nói rất chân thành.
Khóe miệng anh tươi cười ấm áp, Sở Kiều vội mở to mắt, cô không muốn anh nhìn thấy điều gì bất thường: “Mau đi đi, họ còn chờ anh đó.”
“Được.” Hàn Thu Dương gật đầu, nhưng chợt cảm thấy có gì không đúng nên thuận miệng hỏi một câu: “Hay là anh đưa em về?”
“Không cần đâu.” Sở Kiều giơ chìa khóa xe trong tay lên, nói: “Em tự lái được.”
Cô đã nói vậy rồi, Hàn Thu Dương cũng không hỏi thêm nữa. Anh xoay người rời khỏi.
Sở Kiều thu dọn lại đồ đạc. Người bên ngoài đã đi hết cả rồi, cô mới cất bước đi lên khán đài hình chữ T, dạo khắp bốn phía. Bước lên trung tâm khán đài một lần nữa, cô nhắm nhẹ mắt lại, tự mình hưởng thụ cảm giác sung sướng và thỏa mãn.
Cô thích khán đài này, thích những tiếng vỗ tay khẳng định của mọi người.
Lưu luyến một hồi, Sở Kiều bước xuống khỏi khán đài hình chữ T, hoài niệm cảm giác thắng lợi và vui sướng một hồi rồi mới xoay người rời đi.
Cô lái xe về, lấy chìa khóa vào nhà, chuyển số hành lý đã được sửa soạn trước đó lên xe. Cô nhìn lướt qua mấy chậu hoa bên cạnh bức tường chắn, do dự một hồi rồi cũng chất cả đám lên xe và rời khỏi đó.
Lái xe về biệt thự, Sở Kiều đỗ xe xong xuôi rồi mới chuyển hành lý xuống sau, đồng thời xếp mấy chậu hoa ở bên cạnh tường sao cho gọn. Làm đi làm lại một hồi, cô mệt đến mức thở hổn hển.
Sở Kiều chợt ngẩng đầu, có một người đàn ông dựa vào tay vịn ở trên ban công lầu hai rồi nhìn xuống đất, khuôn mặt đẹp trai hơi hạ thấp, khóe miệng nở nụ cười trêu chọc, hiển nhiên là đang thưởng thức dáng vẻ bận rộn của cô.
Sở Kiều hung hăng, trợn mắt nhìn anh, nghĩ rằng anh đúng là đồ khốn chỉ biết đứng nhìn và phớt lờ, không thèm hỗ trợ.
Cô thu dọn xong bên ngoài rồi mới kéo hành lý vào trong nhà.
Người đàn ông kia đã xuống lầu và đi tới bên cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng.
Hai tay anh ôm cô thật chặt, đôi môi mỏng dán vào tai cô, nói rất dịu dàng: “Chào mừng em về nhà.”
Về nhà?
Hai tiếng này nghe rất ấm áp, Sở Kiều vòng tay ôm eo anh, tiện thể chùi hết bùn đất dính bẩn vào áo sơ mi của anh.
Động tác của cô rất nhỏ nhưng lại khiến người khác thật bất đắc dĩ. Quyền Yến Thác chẳng thèm so đo, anh buông lỏng cô ra, cười nói: “Có mệt không? Định tắm chưa?”
Quả thật rất mệt.
Sở Kiều gật đầu rồi để hành lý sang một bên. Cô bước lên lầu, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Vừa vào cửa, cô đã cởi giày cao gót, kéo khóa bộ lễ phục dạ hội trên người ra rồi quẳng nó vào ghế, bước thẳng vào trong nhà tắm.
Van vòi vừa được mở, nước ấm lập tức chảy xuống. Sở Kiều đứng dưới guồng nước, để nước tùy ý chảy xuống từ trên đỉnh đầu rồi lan theo đường cong thân thể, chảy xuống dưới chân.
Cô đã phải mang giày cao gót hơn mười phân cả đêm, bây giờ lại đi chân trần trên đất, gót chân bỗng nhiên hơi tê. Đùi cô vừa xót vừa đau giống như không còn là của cô vậy, đúng là muốn mạng người ta mà!
Sở Kiều thở phào một hơi mệt mỏi, thầm nghĩ tắm nhanh rồi ngã xuống giường để ngủ một giấc.
Cửa phòng tắm được đẩy ra rất nhẹ, lồng ngực nóng rực của ai đó đang tiến gần. Sở Kiều giật mình ngay tại chỗ. Cô vẫn đưa lưng về phía đối phương, không hề động đậy.
Cô biết người đó là ai, cho dù phản kháng cũng vô dụng.
Điều thứ nhất trong thỏa thuận: Cô không được cự tuyệt sinh hoạt vợ chồng.
Từng chiếc hôn tinh tế ấn xuống sau gáy một cách dịu dàng, Sở Kiều cảm thấy hơi ngứa. Cô quay đầu đi để tránh né, vòng eo đột nhiên bị người ta ôm lấy, đồng thời cô cũng bị kéo vào trong lồng ngực của người ta.
Quyền Yến Thác vén mái tóc dài của cô lên, đôi môi mỏng hôn vào chiếc cổ mảnh khảnh, vừa nhẫn nại vừa cẩn thận. Hình như anh đặc biệt thích, do đó mà độ mạnh yếu của chiếc hôn dần tăng lên, anh không nhịn được nữa và hít hà.
“A... “
Đầu lưỡi anh liếm vào, kèm theo đó là từng lần cắn tê dại. Sở Kiều bị đau, cô rụt cổ lại để tránh anh.
“Không thích sao?”
Hai tay Quyền Yến Thác ôm ngang eo cô, lật cô lại rồi áp vào tường, mặt đối mặt nhìn chằm chằm vào cô.
Người đàn ông phía trước đang áp lấy mình, lồng ngực nóng rực lửa. Sở Kiều khẽ giơ tay lên, lòng bàn tay chạm vào những cơ bắp căng đầy của anh, trong lòng cô bỗng run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng co lại.
“Em rất mệt.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, dòng nước chảy xuôi từ trên mái tóc anh xuống, chảy dọc theo những đường vân trên da thịt anh tạo nên một cảm giác khêu gợi khác lạ.
Cô không nói nhiều, mấy chữ ngắn gọn cũng đủ để biểu đạt ý tứ rồi.
Quyền Yến Thác đương nhiên hiểu được, anh vòng tay ôm trọn eo cô, cố gắng không để cô phải dùng sức.
Phía sau lưng là gạch men lạnh như băng, vừa thô vừa dính khiến tấm lưng hơi đau, Sở Kiều nhíu mày khó chịu, lòng bàn tay cô bám vào bờ vai Quyền Yến Thác, nhịn không được mà cấu chặt lấy anh.
Thân thể cô rất mềm mại, Quyền Yến Thác chỉ cần tiêu phí chút sức đã có thể khiến cô theo như góc độ mà mình mong muốn. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, kỹ xảo khiêu khích gợi cho cô kích tình.
Người đàn ông này đang cố gắng kiềm chế bản tính của mình. Đợi đến lúc thấy được, anh mới từ từ nghiêng người về phía trước, nhưng chợt nghe thấy tiếng kêu đau của cô.
“Ưm...!”
Sở Kiều cau mày, ngũ quan* xinh đẹp đồng loạt nhăn lại.
*Ngũ quan (năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình); thường chỉ các khí quan trên mặt
Thân thể càng co rúm lại, anh đừng hòng động vào.
Quyền Yến Thác nổi giận. Anh cúi đầu nhìn, vốn dĩ từ nãy tới giờ anh chẳng tiến thêm được chút nào cả, vì thế mới nói bằng giọng căm hận: “Thả lỏng người.”
Sở Kiều cũng muốn thả lỏng nhưng thân thể không theo như ý cô muốn. Cô đau đến mức nhíu mày, người đàn ông trước mặt vẫn khó tiến nửa bước như trước.
Anh đã nghĩ không để cô dùng sức thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng sự thật hiển nhiên lại không được như vậy!
Quyền Yến Thác khóa van vòi nước. Anh kéo khăn bọc Sở Kiều lại rồi đưa cô ra khỏi nhà tắm, trực tiếp để cô ngã xuống giường trong phòng ngủ.
Bờ lưng rơi xuống mặt nệm mềm mại, Sở Kiều không kịp thở gấp một hơi, người đàn ông trước mắt đã áp cô xuống. Cô không thể không nề hà, cũng tự hiểu rõ nếu đêm nay không làm thì anh sẽ chẳng chịu bỏ qua.
Muốn làm thì làm, nhưng quan trọng là có thể làm hay không!
Thân thể của cô rất dễ cảm lạnh, Quyền Yến Thác biết điều đó. Anh sốt ruột cũng vô dụng, nếu như tiểu tổ tông* này không chịu phối hợp, anh cũng đừng mơ đến việc dễ chịu.
*Tiểu tổ tông – ý nói đứa nhỏ mà bạn yêu thương nhất, tuy rằng nó rất nghịch ngợm, thường gây sự khiến bạn gặp không ít rắc rối, phiền toái nhưng bạn lại đánh nó không được, mắng nó không xong vì bạn quá thương nó. Ở đây, Quyền Yến Thác đã coi Sở Kiều là một cô bé như vậy.
Nếu nhất định không thể cứng rắn thì còn cách mềm dịu mà thôi.
Quyền Yến Thác cầm ly rượu trên tủ đầu giường lên rồi ngậm một hớp, sau đó mớm qua miệng Sở Kiều. Rượu đỏ tinh khiết và thơm lừng tràn qua cổ họng, Sở Kiều không hề cự tuyệt mà còn nuốt rất ngoan ngoãn.
Cô cũng cảm thấy cần phải uống rượu trong những tình huống thế này.
Môi mỏng của người đàn ông lại hạ xuống, chỗ nào cũng là nơi mẫn cảm trên thân thể Sở Kiều. Cô thở dốc không còn sức, mở to đôi mắt long lanh và nhìn chằm chằm vào người đang ở phía trên mình, ánh mắt lẫn vẻ mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Mãi đến khi bị anh chạm phải chỗ đó thật mạnh, cô mới lấy lại tinh thần, kìm lòng không đặng mà cong người lên.
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông tựa như đang có một nguồn lửa mênh mông mãnh liệt, nhưng lại vì lo cho sự yếu ớt của cô nên mới không dám bừa bãi.
Sở Kiều tựa vào người anh một cách yếu ớt, thân thể mềm mại chỉ có thể lên xuống phập phồng theo động tác của anh.
Cô cắn môi anh, bật ra tiếng của cái gì đó bị rách.
Sự chua xót xen lẫn đau đớn lan ra khắp thân thể, Sở Kiều nhắm mắt lại, cảnh tượng kích thích vẫn không thể thay thế được cho cõi lòng quạnh quẽ của cô.
Sau một hồi thở dốc dồn dập, tất cả tình cảm mãnh liệt đều bùng nổ, phóng thích ra ngoài.
Người đàn ông đưa tay vén mấy sợi tóc ẩm ướt cho cô, khóe miệng anh nở nụ cười độc ác xấu xa: “Cái miệng nhỏ của em đã đói bao lâu rồi mà còn dùng sức cắn anh như vậy?!”
Sở Kiều không còn sức nói chuyện, cô nhắm mắt cũng tìm được môi anh, cứ thế mà cắn thật hung hăng.
Lần cắn này không mạnh lắm vì cô không còn sức nữa.
Mồ hôi dính khắp người, Quyền Yến Thác biết cô có nhiều tật xấu, anh ôm ngang người cô rồi lại vào phòng tắm tẩy rửa thêm một lần nữa.
Sau khi tắm sạch sẽ, anh ôm cô ra ngoài, tiện tay ném drap giường hỗn độn xuống đất rồi nằm thẳng xuống nệm. (Nệm không phủ drap)
Người trong lòng không giãy dụa cũng chẳng phản kháng, ngược lại nghe lời khiến ai nấy đều mến thương. Quyền Yến Thác cúi đầu, nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ, cố gắng nhịn cơn dục vọng để buông tha cô.
Thân thể cô không thể chịu nổi nếu anh làm thêm lần nữa, ít nhất thì đêm nay cứ tha cho cô trước vậy.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức của đồng hồ kêu to vang dậy khiến cho ai nấy đều phẫn nộ.
Sở Kiều tùy ý vứt gối ra ngoài. Sau một hồi phát tiết cơn giận, cô mới cố gắng chống tay ngồi dậy, toàn thân lẫn các đốt ngón tay đều đau nhức, cô vào nhà tắm để rửa mặt.
Người đàn ông bên cạnh sớm đã không còn ở đó, Sở Kiều nghĩ chắc anh đi tập thể dục buổi sáng, cô không kìm được mà mắng nhỏ vài câu.
Vốn dĩ cô đã rất mệt rồi, tối qua anh còn cố sống cố chết đi vào, rốt cuộc lại thành họa vô đơn chí. Đáng thương thay cô ngủ không đủ, sáng sớm còn phải xuống giường vì hôm nay có việc quan trọng phải làm.
Sở Kiều mở tủ quần áo, nhớ lại lúc rửa mặt đã nhìn thấy nhiều dấu hôn, cô đành chọn một chiếc áo vải dệt cổ cao để che đi những dấu hôn nho nhỏ. Anh cứ đặc biệt thích hôn cổ cô như vậy, vừa hôn vừa cắn, cô thấy anh giống y như ma cà rồng!
Thay quần áo xong, Sở Kiều cầm túi xách da rời khỏi phòng ngủ và xuống lầu, không ngờ tới người đàn ông kia đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, vẻ mặt âm u.
“Chào buổi sáng.”
Thấy cô ăn mặc chỉnh tề, Quyền Yến Thác cười cười rồi bỏ tờ báo trong tay xuống, nhìu mày nhìn cô.
Sở Kiều mím môi, gật đầu cho có lệ, vừa xuống lầu cô liền rời khỏi.
“Đi gấp như vậy làm gì?”
Quyền Yến Thác giữ chặt cổ tay cô, nhíu mày mất hứng.
“Đi trễ thì người ta bán hết!” Sở Kiều mím môi, đẩy anh ta ra, nào ngờ phát hiện mình bị nhấc bổng lên. Anh ôm ngang người cô rồi đặt cô ngồi lên bàn.
“Không vội.” Quyền Yến Thác cười cười, giọng nói rất dịu dàng.
Má nó!
Sở Kiều giận đến mức thay đổi sắc mặt, cô đang gấp muốn chết vậy mà anh cứ từ từ chẳng nhanh chẳng chậm, người đàn này đúng là cố ý mà!
“Quyền Yến Thác!”
Lửa giận đã nhịn cả đêm của Sở Kiều được dịp bùng nổ: “Trong thỏa thuận đã viết rõ anh phải hết sức phối hợp khi tôi cần!”
“Anh không phối hợp ư?”
Đôi môi mỏng của anh hàm chứa ý cười, ánh mắt thâm thúy cứ nhìn mãi vào cánh môi cô, nơi sâu nhất của đôi mắt có màu sắc khá u ám: “Tối qua anh phối hợp không tốt sao? Em nói động thì anh động, em nói nhanh anh không dám chậm, chẳng lẽ còn chưa dùng hết sức?”
Nói hưu nói vượn!
Sở Kiều lười tào lao với người đàn ông này, về phương diện không biết xấu hổ thì cô chắc chắn không phải đối thủ của anh. Cô đẩy anh ra rồi nhảy xuống bàn, hai chân vừa chạm đất liền trở nên yếu ớt, suýt chút là ngã.
Quyền Yến Thác thuận thế ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô và cười: “Đợi anh.”
Anh lướt qua cô, đi vào trong nhà bếp, lấy một cái túi đựng thực phẩm rồi đặt vào tay cô: “Anh mới mua hồi sáng.”