Thực Hoan Giả Yêu

Chương 146: Chương 146: Chương 98: Hoạt Sắc Sinh Hương (*)




Editor: Hepc

Beta: Thư

(*)

1. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa.

2. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh)

3. Hình dung văn thơ tranh vẽ rất đẹp giống thật.

Nụ hôn mãnh liệt rơi xuống môi, Sở Kiều không thở nổi. Đã uống rượu đến đầu choáng váng bây giờ hô hấp lại không thoải mái bởi vì thiếu dưỡng khí mà thở dốc dồn dập.

Thân thể Sở Kiều rất mềm, Quyền Yến Thác vẫn luôn biết. Hiện tại cô đã uống rượu, cho nên lòng bàn tay anh rơi xuống nơi nào, cũng có thể biến thành đường cong mà anh muốn.

Môi người đàn ông khẽ cười, chỉ có thể nghĩ đến một từ, mềm mại không xương.

Tỉ mỉ hôn môi, vốn là anh muốn an ủi cảm xúc của cô. Nhưng hôn rồi lại hôn, Quyền Yến Thác cảm thấy, thân thể nằm dưới như tiểu yêu tinh vậy, chỉ là hôn thôi thì quá giả dối rồi!

Hiện tại suy nghĩ trong đầu anh đều là bộ dạng quyến rũ cô nằm ở dưới người mình thở gấp, làm sao còn có thể lòng không tính toán chỉ hôn môi mà thôi được. Nên an ủi càng toàn vẹn hơn một chút cũng được!

Cái này không tính là thừa dịp người gặp nguy chứ? !

Đối với dục vọng của mình, xưa nay anh sẽ không ẩn nhẫn. Hơn nữa hiện tại người anh đè là người anh danh chánh ngôn thuận có thể hưởng dụng!

Tư tưởng đã được đả thông thì động tác cũng trở nên nóng bỏng.

Quyền Yến Thác cúi đầu, môi mỏng hôn lên xương quai xanh tinh xảo của cô, hôn từng cái một thấm ướt dày đặc xuống.

Sở Kiều choáng váng đầu, nhưng ý thức cũng không có mất toàn bộ. Cô biết người đàn ông đè ở trên người là người nào, cũng biết anh sắp làm gì.

“Ưmh!”

Cổ đột nhiên đau nhói, Sở Kiều cau mày kêu đau.

Người nằm ở trên sô pha màu trắng, không kìm hãm được cong người lên, lộ ra đường vòng cung mị hoặc tuyệt đẹp. Ánh mắt Quyền Yến Thác tối đi, môi mỏng theo sát lên rơi vào cổ của cô gặm cắn.

“Đừng cắn em ——”

Sở Kiều trợn tròn mắt, đôi con ngươi giống như ngâm ở trong nước. Cô nhìn người đàn ông nằm trên người, đôi mày thanh tú nhíu lại, gương mặt phiếm đỏ hồng nhàn nhạt, bộ dáng này khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.

Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người trong ngực, hai bên huyệt thái dương giật giật, toàn thân anh phun trào tình triều, hận không làm đủ các loại tư thế với người dưới thân, tận tình đoạt lấy.

Ý nghĩ như vậy có chút đáng sợ, Quyền Yến Thác hít sâu một hơi, bắt buộc mình tỉnh táo lại.

Mặc dù ghế sa lon lớn, nhưng cuối cùng cũng không thể thoải mái như giường được. Đôi tay Quyền Yến Thác ôm chặt hông của cô, trực tiếp ôm cô đi lên lầu.

Thân thể đột nhiên bay lên không, mặt Sở Kiều liền biến sắc, vội vàng ôm hông của anh, đồng thời hai tay vòng chặt vào trên vai của anh.

Quyền Yến Thác cười khẽ một tiếng, ôm chặt người trong ngực lên lầu, rất hài lòng với tư thế này.

Từ dưới lầu trở lại phòng ngủ, ngắn ngủn mười mấy giây. Sở Kiều còn chưa có lấy lại tinh thần, sau lưng đã chống đỡ lên nệm mềm mại, mà trói buộc trên người cô cũng bị động tác nhanh chóng của người đàn ông rút đi.

“Em. . . . . .” Sở Kiều muốn mở miệng, môi liền bị anh chận lại. Anh linh hoạt đưa vào nguồn lửa, cuồn cuộn cuốn lưỡi của cô mút thỏa thích để cho cô tê dại da đầu.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông thả lỏng, môi mỏng từng cái hôn lên vành tai của cô, giọng nói căng thẳng lộ ra nguy hiểm, “Tối nay em không có việc để làm, làm theo anh sẽ không lầm!”

Sở Kiều trừng mắt nhìn, thật giống như hơi hiểu lời của anh. Nhưng cô không có cơ hội mở miệng, liền bị anh hung hăng hôn lên, tất cả lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng.

Lần này thật là đau, Sở Kiều cắn môi, nén giận nhìn anh chằm chằm!

Thật ra thì cô muốn nói cô còn chưa tắm, hiển nhiên lời này cũng là dư thừa.

Rõ ràng đã hôn cô hồi lâu, nhưng thân thể này còn chưa đủ nóng, Quyền Yến Thác cũng cảm thấy động tác có chút nặng nề, nhưng anh lại dừng không được, chỉ có thể cúi mặt xuống, dịu dàng hôn lên khóe môi cô cố gắng hóa giải sự căng thẳng của cô.

Động tác của anh ôn nhu lại, toàn thân Sở Kiều đang căng thẳng cũng dần dần giãn ra. Hàm răng cô khẽ cắn cánh môi kiều diễm ướt át, Quyền Yến Thác nâng hông của cô lên, mặt đối mặt cùng với cô, hai trán chạm nhau.

Lồng ngực anh loã lồ vạm vỡ nóng bỏng, lòng bàn tay Sở Kiều đặt lên, mơ hồ cảm giác rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trong không khí phiêu tán hương thơm rượu đỏ nhàn nhạt tinh khiết, dư vị ngọt lành.

Hoạt Sắc Sinh Hương.

Sở Kiều nheo mắt, nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt này, cô há miệng, lại phát hiện chỉ thốt nên những âm thanh vỡ vụn.

Người đàn ông bất ngờ không kịp chuẩn bị mà bộc phát, buộc cô nghênh đón một hồi hoa mắt run rẩy.

Dục vọng vơi đi, người trong ngực cơ hồ mệt lả. Quyền Yến Thác bình phục hô hấp lại, cúi đầu hôn chóp mũi của cô một cái, chặn ngang ôm cô lên đi vào phòng tắm.

Toàn thân đều là mồ hôi, không tắm rửa sạch sẽ, khẳng định cô sẽ không ngủ ngon.

Sở Kiều không còn hơi sức nói chuyện, càng không còn hơi sức phản kháng. Theo vận động, rượu tản đi một phần, nhưng còn dư lại một ít ở trong thân thể, đầu vẫn còn có chút choáng váng.

Cũng may người đàn ông nào đókhông có tiến thêm một bước, chỉ là đơn thuần tắm, tắm xong rồi ôm cô ra ngoài, đặt cô ở trên giường, liền từ phía sau ôm hông của cô rồi cùng nhau ngủ.

Sở Kiều chỉ cảm thấy người không thăng bằng, đầu dính vào trên gối đầu, ý thức liền bắt đầu mơ hồ. Cô cũng không để ý tới người đàn ông phía sau, nhắm mắt lại nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ.

Ngày hôm sau mở mắt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng chói rơi vào trên giường, Sở Kiều nằm ở trong chăn, nâng cánh tay duỗi lưng một cái, nhưng không nghĩ làm động tới thần kinh bắp đùi, đau đến cô “á” một tiếng.

Quây lấy chăn ngồi dậy, Sở Kiều giơ tay lên xoa xoa hai bên trán, cảm giác khó chịu sau khi say rượu khiến cho cô cau mày, thân thể đau nhức càng làm cho cô cắn răng, tóm lại toàn thân cao thấp của cô không có một chỗ nào không đau!

“Khốn khiếp ——”

Sở Kiều cắn răng nghiến lợi nói nhỏ, lời của cô mới vừa dứt, cửa phòng ngủ liền bị người đẩy ra, giọng nói người đàn ông từ tính truyền đến: “Mở mắt ra liền chửi anh à?”

Người đàn ông đi tới, khóe miệng hàm chứa mấy phần nụ cười, gương mặt tuấn tú nhìn không ra nửa điểm tàn khốc.

Sở Kiều hung hăng nhìn anh chằm chằm, ngọn lủa nơi đáy lòng nhảy lên .

Quyền Yến Thác khẽ mỉm cười, cúi người ôm cô lên, trực tiếp đi tới phòng tắm. Trên người cô còn chưa có mặc quần áo, Sở Kiều nhanh chóng cau mày, ở trong lòng anh giãy giụa, “Buông em xuống.”

“Có hơi sức đi bộ sao?” Quyền Yến Thác cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tươi cười, lại lộ vẻ mặt nghiêm túc.

Sở Kiều cắn răng từ trong ngực anh giãy giụa xuống đất, hai chân mới vừa giẫm ở trên mặt đất liền cau mày. Chỉ là cô nén giọng lại, kéo áo ngủ qua mặc vào, tự mình đi vào phòng tắm.

Người đàn ông cũng không giận, nhắm mắt theo cô đi vào.

Đứng ở bệ rửa tay Sở Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Sao anh còn không đi ra ngoài?”

“Anh lo lắng cho nhu cầu của em.” Quyền Yến Thác trả lời nghiêm túc, không nhìn ra anh đang nói năng tùy tiện.

Sở Kiều giận tái mặt, hiển nhiên đã muốn bộc phát.

Liếc thấy sắc mặt của cô có cái gì không đúng, người đàn ông nọ thông minh lập tức giơ tay đầu hàng.

Quyền Yến Thác cầm ly nước xúc miệng lên đổ nước, lại nặn kém đánh răng lên bàn chải đánh răng, sau đó đều giao vào trong tay Sở Kiều, cúi đầu hôn mặt của cô một cái cười nói: “Rửa mặt nhanh lên một chút, anh đi xuống chuẩn bị bữa ăn sáng.”

Anh xoay người xuống lầu, quả nhiên không tiếp tục dây dưa nữa. Sở Kiều sững sờ nhìn bàn chãi đánh răng và ly nước trong tay, nửa ngày mới phản ứng kịp, lại là người người đàn ông kia tự tay chuẩn bị cho cô.

Đây là tình huống gì?

Sau khi rửa mặt, Sở Kiều từ trên lầu đi xuống, cô nhíu mày nhìn phòng bếp, chỉ thấy Quyền Yến Thác đứng ở trước bếp, trên người mang theo tạp dề.

Không phải chứ? !

Sở Kiều dùng sức nhắm lại hai mắt, sau đó sẽ mở ra, vẫn cứ thấy được anh mang theo tạp dề xoay tới xoay lui, rốt cuộc hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Bữa ăn sáng bưng lên bàn, trong chén sứ trắng canh nóng giải rượu bốc hơi. Sở Kiều cầm muỗng lên nếm chân mày nhíu chặc giãn ra, vấn đối trước mặt người nhíu mày, “Canh này là dì Lan nấu hả?”

“Chậc chậc, “ Quyền Yến Thác gắp trứng chiên trong khay cho cô môi cười cười, “Bà xã, miệng của em càng ngày càng xảo quyệt, cứ liều mạng cùng anh!”

Ai muốn liều mạng cùng anh! Sở Kiều liếc mắt, chỉ là cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến anh cũng sẽ không nấu cơm đâu, chỉ đun nóng đồ có sẵn mà thôi.

Hình như người đàn ông này nhìn thấu vẻ mặt cô có vẻ khinh miệt, đẩy cái dĩa về phía trước, nói: “Trứng chiên là anh làm ,em nếm thử một chút?”

Sở Kiều quệt miệng, bất đắc dĩ cầm nĩa lên, nếm trứng chiên trong dĩa, sau đó cười ra tiếng, “Quyền Yến Thác, anh làm trứng chiên em ăn có ngon đâu? Về sau không có tư cách cười nhạo em nấu cơm ăn không ngon!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.