Editor: Hepc
Beta: Thư
Sở Kiều ôm tài liệu còn chưa đi đến phòng làm việc, liền nghe được tiếng vỗ bàn vang động bên trong.
Cô mím nhẹ môi, ở ngoài cửa hơi đứng một chút, sau đó mới gõ cửa đi vào.
“Ba!”
Sở Kiều nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Sở Nhạc Viện đứng ở một bên, sắc mặt trắng bệch. Nghe được giọng nói của cô, cực kỳ không thân thiện liếc tới, trong đôi mắt ấy hàm chứa oán giận.
Ánh mắt của cô ta có trong dự liệu nên Sở Kiều không hề kinh ngạc, cười gật đầu với cô ta một cái, ánh mắt ôn hòa.
“Ngồi đi.”
Nhìn thấy cô, sắc mặt Sở Hoành Sanh mới hòa hoãn một chút, xoay người ngồi vào trong ghế.
Sở Kiều ngồi xuống ở bên cạnh ba mình.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Sở Kiều nhíu mày nhìn về phía ba mình, thử hỏi thăm.
Đưa hợp đồng trong tay cho cô, sắc mặt Sở Hoành Sanh rất khó nhìn, “Dị Thành làm trái với điều khoản.”
“Trái với điều khoản?” Sở Kiều nhận lấy hợp đồng nhìn kỹ một chút, truy vấn, “Tháng sau những vật liệu may mặc chúng ta cần dùng đều là của Dị Thành, nếu như bọn họ làm trái với điều khoản, tổn thất lớn nhất là chúng ta!”
“Đúng vậy!” Sở Hoành Sanh nhăn mày, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt mệt mỏi.
Sở Nhạc Viện đứng ở một bên cắn môi, sắc mặt từ từ trầm xuống, “Ba, con kêu luật sư chuẩn bị khởi tố, chúng ta. . . . . .”
“Câm ngay!”
Sở Hoành Sanh giận tái mặt, ánh mắt lạnh lẽo, “Nếu như lên tòa án có thể giải quyết, vậy còn có người phá sản sao? Có biết những vụ án thế này mà thưa kiện, ít thì một hai năm, cũng sẽ không có kết quả gì! Chúng ta có thể đợi lâu như vậy sao?”
Sở Nhạc Viện mím môi, từ từ cúi đầu, “Con cũng bị bọn họ chọc tức! Dị Thành cũng hợp tác với chúng ta được một khoảng thời gian rồi, vẫn luôn rất tốt, tại sao đột nhiên lại nháo đòi hủy hợp đồng?”
“Con còn không biết xấu hổ sao mà còn nói, “ Sở Hoành Sanh cau mày khiển trách cô ta, giọng điệu nghiêm khắc, “Bình thường đều là con tiếp xúc với DịThành, bên kia có động tĩnh gì, thế nhưng con lại không có phát hiện, làm Tổng giám đốc làm gì?”
Sở Nhạc Viện tức phồng má, nửa chữ cũng nói không ra được. Trong lòng cô ta uất ức, rõ ràng tuần lễ trước nhìn thấy người phụ trách Dịch Thành, còn không nhìn ra chút khác thường nào, thế nào chỉ trong chớp mắt lại muốn làm trái với điều khoản?
Bất giác cô ta quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Sở Kiều, lại chỉ có thể nhìn đến vẻ mặt cô bình tĩnh không có gì khác thường.
“Ba, “ Sở Kiều mở miệng đúng lúc, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, “Bằng không con tìm người phụ trách Dị Thành, cùng bọn họ nói chuyện lại?”
“Con biết người phụ trách Dị Thành?” Sở Hoành Sanh kinh ngạc quay đầu, ánh mắt mang theo mấy phần chờ đợi.
Sở Kiều gật đầu một cái, trả lời rất khiêm tốn, “Trước kia ở Mộ Luyến có tiếp xúc với bọn họ, cũng không tính quen thuộc, nhưng con có thể đi thử một chút.”
Sở Hoành Sanh cong môi, liên tiếp nói hai câu, “Tốt, Rất tốt.”
Mắt thấy Sở Kiều cướp đoạt trắng trợn, Sở Nhạc Viện tức giận xanh cả mặt, vừa vặn lại không có kế khả thi. Vấn đề về Dịch Thành, hiện tại vô luận cô ta giải thích thế nào, ba cũng sẽ không nghe vào!
Đáng hận!
Chỉ tiếc, loại đả kích này còn thiếu rất nhiều.
Sở Kiều mở ra cặp tư liệu màu đen, đẩy tới trước mặt ba mình, cười nói: “Ba, lần trước con nói vật liệu may mặc đã gần đủ rồi, ba xem một chút nếu như không có vấn đề, tháng sau đã có thể đưa ra thị trường.”
“Nhanh như vậy?”
Sở Hoành Sanh có chút không dám tin, ông đeo kính cận lên, tường tận nhìn một chút tài liệu trong tay Sở Kiều, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng, “Chuyện này, giao cho con toàn quyền làm, ba ủng hộ con!”
Toàn quyền?
Ánh mắt Sở Nhạc Viện trầm xuống, nụ cười u ám. Vốn là để cho Sở Kiều đảm nhiệm chức tổng giám đốc đã là quyền lợi không nhỏ, hiện tại lại để cho Sở Kiều toàn quyền quyết định sản phẩm mới, tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa vị trí cô ta khổ cực cũng cố chỉ sợ sẽ bị Sở Kiều đẩy ra ngoài? !
Về thiết kế, Sở Nhạc Viện cũng không biết cái gì, nhiều nhất chỉ biết nhìn. Chi tiết cụ thể về bản vẻ không có ý kiến gì, cho nên cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ba mình và Sở Kiều ngồi trên ghế, ba một câu con một câu thảo luận, mà cô ta mấy lần muốn mở miệng, cũng không tìm được cơ hội.
Lửa giận trong lòng bùng nổ.
Sở Kiều hài lòng đi ra, cô rất vui vẻ, gương mặt Sở Nhạc Viện tức giận đi theo phía sau, cắn răng nghiến lợi, “Sở Kiều, đừng cho là tôi không biết chị đang tính kế gì. Không phải chị muốn vị trí của tôi, mà hạ thấp tôi chứ?”
Bước chân khẽ ngừng, Sở Kiều quay đầu đi nhìn cô ta chợt cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Khóe miệng cô đùa cợt nụ cười chói mắt, Sở Nhạc Viện thấy phải giận sôi lên, tăng nhanh hai bước ngăn trở đường đi của cô, ép hỏi: “Chị nói chuyện đi, chớ che giấu mà giở trò đấy!”
“Cô nói đúng rồi.” Sở Kiều không tức giận, hai con ngươi sáng ngời chớp chớp, chiều cao của cô và Sở Nhạc Viện không kém bao nhiêu, thậm chí mang giày cao gót còn cao hơn một ít.
Hai người vóc người đều thuộc về cao gầy đứng mặt đối mặt thân hình và bóng lưng cũng không khác mấy, hình dáng gương mặt cũng tương tự.
“Sở Nhạc Viện!”
Sở Kiều mở miệng, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh, rồi lại chứa đựng nụ cười nhạt nhòa, “Trước kia không muốn tranh cùng cô, cho nên cô nên cảm động đến rơi nước mắt vì những năm này cô lấy được chỗ tốt! Nhưng mà bây giờ, tôi nghĩ thứ thuộc về tôi nên trở về rồi, cô còn muốn tranh với tôi? Có thể, tôi tuyệt đối hào phóng hơn so với cô, chúng ta cạnh tranh công bằng, chỉ cần cô có thể thắng được tôi!”
“Chị …. Chị . . . . . .”
Sắc mặt Sở Nhạc Viện biến đổi trắng xanh, tức giận toàn thân phát run, nhưng cũng nói không ra cái gì.
Nơi này là công ty, cô ta còn phải chú ý hình tượng, tuyệt đối không thể giống như người đàn bà chanh chua ồn ào. Ba cũng ấn tượng nhất định về cô ta, nếu như cô ta đối nghịch Sở Kiều, sẽ chỉ làm ba càng ngày càng không coi trọng mình!
Vào giờ phút này, đầu óc Sở Nhạc Viện coi như tỉnh táo, có thể lý trí phân tích vị trí và hoàn cảnh của cô ta lúc này!
Cô ta căng thẳng xoay người, trở lại phòng làm việc của chính mình. Đóng cửa lại, nháy mắt bên trong liền vang lên một hồi động tĩnh không dứt, ngay sau đó là âm thanh ném đồ vật chói tai.
Mặt Sở Kiều không biến sắc trở lại phòng làm việc, đóng cửa, ngăn cách những thứ âm thanh rơi vỡ phiền lòng.
Cô còn rất nhiều chuyện phải làm, không có nhàn hạ thoải mái lãng phí thời gian ném đồ vật!
Cửa phòng làm việc đối diện khép chặt, buổi trưa cũng không còn thấy có người ra ngoài. Đã tới giờ tan việc rồi, Sở Kiều xách theo ví da đi ra ngoài, trực tiếp đi thang máy xuống lầu.
Đâ gọi điện thoại di động thúc giục rồi, vốn là cô đang có linh cảm vẽ vời trước khi tan việc. Nhưng cô biết tính khí người đàn ông kia, không muốn cho mình thoải mái, không thể làm gì khác hơn là bỏ bản vẽ vào trong ví da, chờ buổi tối bổ sung thêm.
“Sao lâu quá mới xuống?” Người đàn ông dựa vào trước cửa xe, giọng nói rõ ràng không nhịn được.
Sở Kiều đoán được anh không có tính nhẫn nại, không khỏi trêu ghẹo nói: “Dù gì tôi cũng là tổng giám đốc, tiền lương nhiều hơn người khác nên cũng không thể là người muốn đi về đầu tiên thì đi!”
Quyền Yến Thác vứt bỏ thuốc trong tay mím môi không nói gì, chủ động đi tới trước cửa xe mở cửa, nói: “Lên xe thôi.”
Loại động tác galant như chủ động mở cửa thế này khiến Sở Kiều lạnh run lần nữa, cô do dự ngồi lên xe, toàn thân không nhịn được căng thẳng.
Haizzz, chừng nào “chúng bệnh dịu dàng” của người đàn ông này có thể qua đi đây? Cô thật lòng không thích ứng nổi!
Sở Nhạc Viện vừa bước ra tòa nhà đồ sộ có cửa kiếng xoay tròn, liếc mắt liền thấy Sở Kiều ngồi lên chiếc xe Hummer màu đen, người đàn ông ân cần mở cửa xe cho cô, vẻ mặt dịu dàng.
Trong nháy mắt xe lái đi, cô ta mím môi, trong lòng ê ẩm khó chịu, trầm mặt lái xe về nhà.
Móc chìa khóa nhà ra mở cửa, nhà cửa sang trọng trống không, hơi thở vắng lạnh.
Chỉ có trong phòng bếp truyền đến chút động tĩnh, những chỗ khác đều lặng lẽ không tiếng động.
Anh ta lại không trở về.
“Bà chủ trở về rồi.” Dì Thái nhìn thấy cô ta trở về, miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi, động tác nhanh chóng mang cơm tối lên bàn.
Bỏ ví da trong tay xuống, Sở Nhạc Viện kéo ghế dựa ngồi xuống, lại không hề mắng chửi người, cũng không nói chuyện.
Xưa nay cô ta không dễ ở chung, hôm nay Quý Tư Phạm không có ở nhà, dì Thái càng không muốn nói nhiều một cậu với cô ta. Thời gian mới vừa đến, bà liền chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, không nói hai lời đã rời khỏi.
Cửa chính lúc mở lúc đóng, Sở Nhạc Viện an tĩnh ngồi ở trong ghế, khóe miệng nở nụ cười u ám.
Xem kìa, cả trong nhà cũng chỉ còn lại một mình cô ta. Nếu như cô ta không mở miệng nói chuyện, chung quanh sẽ tĩnh mịch như cõi chết vậy.
Không biết, loại an tĩnh này có thể bức người điên khùng!
Quý Tư Phạm mở cửa đi vào, nhìn thấy chính là Sở Nhạc Viện ngồi ở trước bàn ăn cũng không nhúc nhích, mặt không vẻ gì. Cho đến lúc nghe giọng của anh ta, cô ta mới quay đầu, trầm giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Quý Tư Phạm từ cửa đổi giày, ra nới cổ áo sơ mi, vừa đi vừa nói: “Ăn rồi.”
Người ngồi cạnh bàn ăn hình như cười khe khẽ một tiếng, Quý Tư Phạm không hề nghe rõ, anh ta hồ nghi quay đầu, lại thấy Sở Nhạc Viện đứng lên, dọn dẹp thức ăn trên bàn bưng vào phòng bếp.
Động tác của Sở Nhạc Viện cứng ngắc bỏ thức ăn vào tủ lạnh, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nữa.
Bây giờ cô ta hận nhất chính là tự ăn cơm một mình, cho nên thà bị đói bụng cũng không muốn nuốt xuống.
Dọn xong phòng bếp, cô ta mím môi trở lại phòng ngủ. Quý Tư Phạm sửng sốt một chút, đáy mắt có hơi kinh ngạc.
Chỉ là cảm xúc anh ta khôi phục rất nhanh xuống, không hề đi hỏi cô ta vì sao không vui. Cầm cặp công văn, anh ta đi vào phòng làm việc như thường, tiếp tục công việc của anh ta.
Đêm nay, đã sớm nhìn quen lắm rồi. Sắc mặt Quý Tư Phạm yên lặng, đáy mắt nhìn không ra nửa điểm gợn sóng, chỉ là tối nay khó được an tĩnh, không có tiếng ồn ào.
. . . . . .
Lái xe trở lại nhà tổ, Quyền Yến Thác mở cửa xe, dắt tay Sở Kiều đi vào trong.
Dưới sân có một bóng người đang đứng, nhưng lúc này người đó có mặt cũng không làm cho người ta vui mừng.
Trì VIệt cầm điếu thuốc trong tay, thân hình cao to tựa vào cửa hiên bên cạnh, con ngươi sắc bén liếc nhìn bọn họ, trong đôi mắt kia chứa đầy tàn khốc khiến da đầu Sở Kiều tê dại.
Đã sớm đoán được sẽ gặp anh ta, Quyền Yến Thác cũng không tránh, chỉ kéo người bên cạnh qua, cười nói: “Em vào trước đi.”
Mặc dù nói không biết đã xảy ra ái gì, nhưng Sở Kiều cảm giác thấy giữa hai người bọn họ có cái gì đó không đúng. Cô há miệng, liền nghe Trì Việt nói: “Vào nhà đi!”
Hai người này đều nói như vậy, Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là xách theo túi xách vào nhà.
Nhìn bóng lưng cô đi xa, mặt Quyền Yến Thác trầm xuống, nói: “Có lời cứ nói!”
Trì Việt hít sâu một hơi thuốc lá, vứt tàn thuốc trên mặt đất, giày da sáng bóng hung hăng đạp lên, đạp tắt tia lửa. Anh ta mím môi, híp mắt, nói: “Đừng tưởng rằng anh đưa Hạ Yên Nhiên lên trên giường tôi thì tôi liền sợ anh nha? ! Nếu tôi đã sớm ngủ với cô ta, cũng không ngại ngủ với cô ta thêm một lần nữa đâu.”
Quyền Yến Thác cười lành lạnh, đáy mắt thâm trầm. Tên khốn này nói chuyện sao không chịu hổ thẹn một chút sao? !
“Hèn hạ!”
Mày kiếm của Trì Việt nhíu chặt, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt lạnh giá, “Anh có bản lãnh dùng phương pháp quang minh chính đại sao!”
“Làm sao lại không quang minh chánh đại hả ?” Quyền Yến Thác nhíu mày theo dõi ánh mắt của anh ta, chỗ sâu đáy mắt hàm chứa thật sâu giễu cợt, “Thứ cậu uống là rượu, cũng không phải là xuân dược? Làm hay không làm, không phải chính cậu chọn à? !”
Tạm dừng một lát, anh trầm mặt, vẻ mặt lạnh lùng, “Trì Việt, con mẹ nó cậu tỏ ra người đàn ông được không? Đừng cứ than thở như phụ nữ nữa!”
“Sao ông đây lại giống phụ nữ?”
“Cậu có gan làm, không có gan nhận, không phải giống các bà các chị là thì là cái gì!”
“Tôi lại không thích cô ta, anh muốn tôi nhận thế nào?”
“Không thích người ta, mà cậu còn ngủ? Cậu cứ không hiểu đạo lí như vậy sao!”
“Tôi. . . . . .”
Trì Việt lấy tay vỗ tay vỗ má bị anh chặn lại, nói không ra lời. Gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên.