Editor: Thỏ Đần
Sở Kiều nghe Quyền Yến Thác nói bà nội gần đây tâm tình không tốt, cô liền tìm một khoảng thời gian rảnh rỗi, lái xe về nhà chính, tâm sự cùng bà.
Sân nhà bày những bình hoa được cắt sửa tinh xảo. Cành cây được cắt theo các loại thế, trông rất sống động.
Ngọn giả sơn được xây ở giữa sân, xuân ý dào dạt.
Sở Kiều đỗ xe xong, cất bước vào nhà, xa xa liền nhìn thấy bà nội đang cầm một cây kéo trong tay, cắt tỉa những bồn hoa kia.
“Mợ cả.” Dì Lan đứng ở sau lưng bà nội, trong tay bưng bình nước, thấy cô tiến đến.
Sở Kiều gật đầu một cái, giơ tay lên ý bảo dì không cần ồn ào, làm phiền tới bà nội.
Tai của Quyền lão phu nhân không kém, đã sớm nghe được động tĩnh của cô, nhưng không quay đầu, giọng nói hàm chứa vài phần ấm áp: “Sao con lại tới đây?”
“Con tới thăm bà một chút nha!” Sở Kiều khẽ cười một tiếng, đi tới phía bà. Cô cúi người xuống, cẩn thận nhìn những bồn hoa kia, đặc biệt thích thú. Đáng tiếc cô sẽ không trồng, chăm sóc hoa cỏ là việc quá khó khăn.
Bà nội thẳng thắt lưng lên, tiện tay tháo kính lão xuống, ánh mắt lợi hại quét qua, nói: “Thằng nhóc họ Quyền bảo con về đây à?”
Quả nhiên là cái gì cũng không thể gạt được bà nội.
Sở Kiều nâng môi, khóe miệng nở nụ cười lấy lòng: “Bà nội đúng là lợi hại!”
“Bớt nịnh nọt đi!” Bà xoay người, giao tất cả đồ đang cầm trong tay cho dì Lan, quay đầu nhìn về phía Sở Kiều, hỏi cô: “Con đã về đây, thì đi cùng bà một chuyến đi!”
Sở Kiều không hỏi đi nơi nào, vội vàng nhận lấy áo khoác dì Lan đưa cho, giúp bà nội mặc xong, đỡ bà ngồi vào trong xe đã có tài xế.
Xe hơi màu đen rời khỏi biệt thự, tài xế đã biết địa chỉ, lái xe thẳng một đường.
Lát sau, xe dừng bên ngoài một quán trà tĩnh lặng.
Có người tới mở cửa, cung kính nói: “Phu nhân, bà đã tới.”
“Ừ.” Quyền lão phu nhân chống gậy xuống xe, nhàn nhạt đáp lời.
Sở Kiều xiết chặt ví da, theo bà nội đi vào.
Hai tầng của quán trà đã cũ, trang trí cầu kì, vật liệu được dùng đều là loại thượng đẳng.
Sở Kiều nhìn qua đại khái, ngay sau đó theo bà đi lên lầu, đi vào một gian phòng trên lầu hai.
“Phu nhân, bà muốn uống gì?” Chủ quán trà đích thân ra tiếp đón, Sở Kiều nhíu mày nhìn sang, cảm thấy người kia có chút quen mặt. Suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nhớ lại, người này không phải là chủ nhân của nhà hàng tư nhân đó sao?!
Cô còn nhớ rõ vè diễm lệ của Đào Yểu, không ngờ còn có một quán trà có cùng phong cách như vậy.
Quyền lão phu nhân nhếch môi, cười nói: “Nhìn cách trưng bày, nơi này cái gì cũng không kém.”
Chủ nhân quán trà mặc một bộ trang phục màu trắng thời Đường, vội lấy cớ nói: “Hôm qua có người đặc biệt đưa tới một ít “đại hồng bào”*, bà có muốn nếm thử một chút không?”
*đại hồng bào: một loại trà
Bà nội khẽ gật đầu.
Người kia cười rời đi, phân phó nhân viên đi chuẩn bị.
Trong phòng, giấy dán tường toàn bộ mang phong cách Trung Quốc, chum nước bày ở góc tường còn nuôi những bông súng. Những đóa hoa sen trắng noãn, mùi thơm ngát tỏa ra, làm cho người ta vui tai vui mắt.
Khi xưa tới nhà hàng tư nhân kia, Sở Kiều cũng ít nhiều hiểu được chủ nhân là người có gu thưởng thức. Đồ trang trí đều vô cùng tinh xảo, tâm tư và độ xa hoa tuyệt đối không phải là bậc người bình thường có thể so sánh được.
Sở Kiều đưa mắt nhìn xung quanh, lại để ý sắc mặt của bà nội, đại khái đoán được mục đích tới nơi này. Cô do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: “Bà nội, có cần con tránh mặt một lúc không?”
Con bé này rất thông minh.
Quyền lão phu nhân nhếch mày, khóe miệng nâng lên một chút tươi cười: “Con là người nhà họ Quyền, đương nhiên phải ngồi ở đây.”
Lời của bà ý tứ rõ ràng, Sở Kiều cũng không nói thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa. Một lát sau, có nhân viên mặc sườn xám của quán trà đi vào, biểu diễn trà đạo ở trước mặt họ.
Lúc đó, bên trong một chung cư bình thường có một chiếc xe màu đen được lái vào.
Tài xế dừng xe ở bên ngoài tòa nhà, dựa vào biển số nhà tìm được gia đình kia.
Mặc dù cửa lớn đóng chặt, nhưng vẫn nghe được một cách mơ hồ tiếng ồn ào bên trong, thỉnh thoảng còn có tiếng động đổ vỡ.
Cốc cốc cốc ——
“Ai đó?!”
Cửa lớn bị một người đang tức giận hầm hừ kéo ra, Trì Quân Lương nhìn thấy người đứng bên ngoài, thoáng chốc sửng sốt.
“Trì tiên sinh, lão phu nhân muốn gặp ông.”
Những ngón tay đang cầm lấy nắm cửa căng thẳng lên, sắc mặt Trì Quân Lương thay đổi, vội vàng xoay người hô: “Mau cầm áo khoác tới đưa cho tôi.”
Người phụ nữ đưa quần áo cho ông ta, đôi mắt đỏ hoe, thò đầu ra liếc nhìn, tránh né cúi đầu.
“Bà đi vào.”
Trì Quân Lương cau mày, quát lớn một tiếng. Ông nhận lấy y phục, tiện tay đóng cửa lại, đi theo tài xế rời khỏi nơi này.
Uống hai ngụm, Sở Kiều cảm thấy có chút nhàm chán, cô nhìn qua thời gian, chuyển ánh mắt về phía người đối diện. Bà nội dựa lưng vào thành ghế, đang nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt không nhìn ra một tia khác thường.
Bà nội không lên tiếng, Sở Kiều cũng không dám mở lời.
“Thiếu kiên nhẫn sao?” Bà nội nhìn cô với ánh mắt thì ra là như vậy, đột nhiên mở miệng.
Sở Kiều lúng túng cúi đầu, lè lưỡi một cái.
Cửa phòng đẩy ra, tài xế bước một bước vào, nói: “Lão phu nhân, người đã mang tới.”
“Cho hắn vào đi.” Quyền lão phu nhân nhẹ nhàng mở mắt, bình tĩnh nói.
Sở Kiều nhíu mày, nhìn Trì Quân Lương đi tới. Trên người ông ta mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt đã từng hăm hở nhuộm vài phần mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy cực kỳ.
Nghe nói sau khi Trì Quân Lương rời khỏi Quyền thị, tự mình kết hợp với các bằng hữu mở một công ty nhỏ. Hiện tại doanh thu không khá khẩm, kinh doanh cũng không có chỗ nào xem là tốt. So với địa vị ban đầu ở Quyền thị, hôm nay chênh lệch lớn thế nào, chỉ có mình ông ta hiểu.
Sở Kiều bĩu môi, nghĩ thầm: Quyền Yến Thác vẫn còn chú ý theo dõi, công ty nhỏ của ông ta đừng mong kiếm tiền!
Nhìn thấy lão phu nhân, Trì Quân Lương nhìn như cố ý giữ vững tinh thần, nói: “Mẹ, mẹ tìm con à?”
“Đừng gọi khách khí như vậy.”
Quyền lão phu nhân thật thấp cười một tiếng, vung cây gậy trong tay lên, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi.”
Trì Quân Lương theo bản năng lùi từng bước về phía sau, tránh né gậy lão phu nhân vung tới. Nhìn thấy cây gậy đã hạ xuống, ông ta mới cứng rắn ngồi xuống phía đối diện.
Mắt thấy Sở Kiều cũng có ở đây, ánh mắt Trì Quân Lương càng u ám, đầu cúi xuống thấp hơn.
“Tất cả các người ra ngoài đi.” Đôi tay lão phu nhân đặt lên cây gậy, bình tĩnh nói.
Nhân viên phục vụ thức thời tươi cười bưng trà cụ rời đi, đồng thời đóng cửa lại.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, Trì Quân Lương không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Mẹ..... Mẹ tới tìm con có việc gì à?”
“Thế nào, làm việc trái với lương tâm, ngay cả một bà già như ta cũng sợ?” Lão phu nhân mím môi, ánh mắt yên lặng.
Trì Quân Lương cúi đầu, vẻ mặt chột dạ, không dám nói tiếp.
Quyền lão phu nhân ở nhà, trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh*, bình thường có ai dám cùng bà chống đối? Trì Quân Lương là con rể, ở trước mặt bà càng không dám càn rỡ.
(nhất ngôn cửu đỉnh*: Ý nói lời nói có trọng lượng.)
Mắt thấy ông ta không nói lời nào, lão phu nhân nhếch môi, nói: “Hôm nay tìm ngươi tới đây, là muốn bàn bạc một chút chuyện của Chính Nghi.”
Trì Quân Lương ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày kiếm: “Chính Nghi...... Thân thể có khỏe không?”
Hai mắt sắc bén của Quyền lão phu nhân đưa qua, Trì Quân Lương lại không dám tiếp tục chen vào, nói: “Mẹ nói đi.”
“Ban đầu hôn sự của ngươi và Chính Nghi, là hai người tự do yêu đương, nhà họ Quyền không ai ép buộc, có đúng không?” Quyền lão phu nhân mím môi, ánh mắt không nhìn ra vui hay giận.
Trì Quân Lương chán nản thở dài, gật đầu nói: “Vâng”
“Quyền Chính Nghi là con gái ta, cái tính khí bướng bỉnh của nó ta hiểu rõ nhất. Mấy năm nay, nó ương ngạnh phô trương, ta chưa bao giờ cho một sắc mặt tốt! Càng thiên vị ngươi không ít! Ở nhà, ở công ty, vô luận là ta hay Chính Nham, đều là đứng về phía ngươi, đúng không?” Lão phu nhân theo dõi sắc mặt của ông ta, trầm ổn nói, trên vầng trán lộ ra thần sắc lạnh thấu xương.
“Vâng.” Trì Quân Lương giơ tay lên, len lén lau cái trán một cái, đều là mồ hôi lạnh.
Quyền lão phu nhân ngẩng đầu lên, hai mắt không tự chủ híp một cái, nói: “Nó gả cho ngươi những năm này, có trông nom việc nhà, hiếu thuận cha mẹ chồng hay không? Có sinh con dưỡng cái cho ngươi, làm nội trợ hay không?”
“Có.” Càng nói về sau, âm thanh củ Trì Quân Lương càng thấp.
Rầm ——
Cây gậy trong tay lão phu nhân lay động, hung hăng đập lên trên sàn nhà, phát ra một âm thanh thật to.
Thân thể Trì Quân Lương nghiêng một cái, cả người từ trên ghế trượt xuống, theo bản năng bảo vệ đầu, sắc mặt trắng bệch.
Quyền lão phu nhân bỗng nhiên giận tái mặt, tàn khốc nơi đáy mắt tràn ra: “Quyền Chính Nghi không hề có lỗi với ngươi... Tại sao ngươi lại bạc đãi con gái ta?!”
“Mẹ, con......”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Trì Quân Lương trắng bệch, đôi tay chống đỡ trên thành ghế, không dám thở mạnh.
“Bà nội.” Sở Kiều vội vàng đỡ lão phu nhân, chỉ sợ bà tức giận.
“Trì Quân Lương!”
Lão phu nhân nhíu mày, sắc mặt lo lắng hạ xuống. Đôi mắt bà nhìn chăm chú người đối diện, tinh quang nơi đáy mắt bắn ra bốn phía: “Nếu như không phải là có Trì Việt, mười Trì Quân Lương cũng không đáng để nhà họ Quyền thu xếp!”
Ngừng một lát, lão phu nhân mím môi, bỗng nhiên nói: “Các ngươi làm việc không suy nghĩ cho đứa nhỏ, nhưng nó là cháu ngoại của ta, đến cuối cùng ta vẫn phải giữ thể diện cho nó.”
“Mẹ...” Trì Quân Lương cúi đầu, chán nản nói: “Là con thực xin lỗi mọi người!”
“Ta lười phải nghe ngươi những lời này.” Lão phu nhân đứng lên, đôi tay tựa trên gậy: “Ngươi nợ Quyền Chính Nghi một cái công đạo.”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt xám trắng của Trì Quân Lương, Quyền lão phu nhân giãn chân mày ra, bình tĩnh nói: “Một đời ta trong sáng như ngọc, còn chưa từng kinh doanh chèn ép người khác! Chỉ là ở thành phố Duật Phong này, chắc chắn sẽ người cho ta mấy phần mặt mũi, ngươi cân nhắc mà làm.”
Bỏ xuống những lời này, Quyền lão phu nhân sống lưng thẳng tắp trực tiếp lướt qua hắn.
Sở Kiều xách theo ví nhanh chân đuổi theo, đỡ bà nội xuống lầu.
Trong phòng, sắc mặt Trì Quân Lương trắng bệch, cả người chán nản ngã lên ghế. Lão phu nhân cảnh cáo, ông không dám khinh thường!
Từ quán trà ra ngoài, lão phu nhân không leo lên xe luôn, mà lôi kéo tay Sở Kiều, nói: “Nhóc con, đi dạo cùng ta một chút chứ?”
“Vâng.” Sở Kiều khéo léo gật đầu, kêu tài xế đi theo phía sau. Để khi bà nội mệt mỏi có thể ngồi lên xe bất cứ lúc nào.
Thời tiết tốt, gió nhẹ lướt qua, ngọn cây khẽ đung đưa.
Quyền lão phu nhân cũng đã mấy ngày không ra ngoài, lúc này có Sở Kiều đi cùng, tâm trạng coi như không tệ.
“Bà nội.” Sở Kiều để ý sắc mặt của bà, có chút lo lắng: “Bà không có tức giận chứ?”
Nói một chút cũng không tức giận, vậy khẳng định là gạt người.
Quyền lão phu nhân thở dài, nếp nhăn nơi khóe mắt hơi di chuyển: “Nhóc con, để con chê cười rồi.”
“Không đâu ạ.” Sở Kiều vội vàng khoát khoát tay, không biết phải giải thích thế nào. Sự tức giận hôm nay, loại chuyện như vậy ùn ùn kéo đến, Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, bởi vì liên tưởng đến cái gì, ánh mắt không khỏi tối đi.
Lão phu nhân khẽ cau mày một cái, trầm giọng nói: “Ban đầu hôn sự của Chính Nham không tính là vui vẻ, nhưng nó hiếu thuận, mặc dù trong lòng không muốn, cũng không đối nghịch với ý của chúng ta. Nhưng nó là con trai của ta, một người làm mẹ như ta đương nhiên biết nó nghĩ cái gì! Đợi đến thời điểm Chính Nghi kết hôn, ta liền mắt nhắm mắt mở, không có làm khó nó, buông tay để nó tự mình lựa chọn. Thế nhưng, ta tự nhận đời này không bao giờ nhìn lầm người, lại không nhìn ra Trì Quân Lương này là một tên khốn!”
Nhắc tới chuyện cũ, lão phu nhân nhăn mày, ánh mắt tối đi. Tóc mai đã nhuộm sương trắng, hình ảnh rơi vào trong mắt Sở Kiều chỉ làm cô cảm thấy đau lòng.
Đều nói con cái là khoản nợ của cha mẹ. Đối với bà nội cũng không phải là ngoại lệ, đã lớn tuổi như vậy, còn phải quan tâm đến con cái cháu chắt như bọn họ.
Dọc theo đường đi, Sở Kiều dường như không nói lời nào, chỉ yên lặng nghe bà nội kể cho cô rất nhiều chuyện đã qua.
Ăn cơm tối ở nhà tổ xong, Sở Kiều mới rời khỏi. Buổi tối Quyền Yến Thác có xã giao nên để cô ăn cơm ở đây.
Dùng qua cơm tối, Sở Kiều lái xe đi, trở lại biệt thự.
Trong phòng ngủ còn chưa sáng đèn, hiển nhiên Quyền Yến Thác còn chưa về nhà. Cô nhấn mở khóa vân tay. vào nhà, nhìn căn nhà trống rống, cảm thấy có chút cô đơn.
Bật đèn trong nhà lên, âm thanh báo điện thoại di động có tin nhắn bỗng nhiên vang lên.
Sở Kiều trượt mở màn hình, thấy người đàn ông gửi tới tin nhắn: anh sẽ về sớm.
Cô mím môi cười cười, ngón tay nhấn nút quay lại, trả lời một tin: em đang ở nhà đợi anh, lái xe cẩn thận.