Cô không phải Thiên Sứ, anh cũng không phải người lương thiện.
Trong phòng rửa tay, cô bị bóp cổ, lưng tựa lên bờ tường lạnh lẽo.
“Người ở bên ngoài đều nói tôi đã dùng bàn tay này để khoa tay múa chân với
cô, cho nên chỗ nào trên người cô cũng rách nát phải không?”
Lồng ngực vững chắc của anh áp sát cô, môi lạnh khẽ nâng lên.
Trong mắt cô đầy vẻ châm chọc, khuôn mặt lạnh nhạt không mang theo một chút ý cười: “Của anh ngắn lắm hả, phải dùng đến tay sao?!”
. . .
Anh là người thừa kế nhà họ Quyền, bề ngoài gia thế không thể bắt bẻ.
Cô là trưởng nữ nhà họ Sở, lại không được hưởng quyền lợi thuộc về cô.
Hai người bọn họ lấy nhau, hoàn toàn là vì anh hiếu thắng, cô mạnh mẽ, mới khiến cho hai bên chen vào chỗ trống.
Trong đêm tối, anh đè ép người dưới thân, ngón tay thon dài nhẹ nhàng áp sát từ từ vân vê.
Hơi thở của cô trở nên rối loạn: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười, ở bên tai cô mập mờ thở nhẹ: “Thích bắt kẻ thông
dâm như vậy sao, thì hai người chúng ta ở đây thông gian, ai sẽ tới bắt
đây?”
. . .
Một loạt những âm mưu tàn nhẫn, cuối cùng cũng đánh tan được sự ham mê của cô.
Khi hôn nhân biến thành một loại vũ khí lợi dụng, cô thông qua anh làm một cuộc giao dịch lớn, thay mẹđòi lại công bằng.
Ở trong trò chơi này, tình yêu thật tầm thường, không có thứ tự đến trước và sau.
Ai yêu người kia trước, không nhất định sẽ thua.
Ai đó từng nói: Thời gian không chịu được tan vỡ, tìm đến hoa lau kể chuyện tình.
Chỉ là cô không biết, trong chớp mắt ấy khi cô xoay người đi, thì thế giới của anh cũng hoàn toàn sụp đổ.
. . .
Đoạn ngắn đặc sắc:
Một tờ khế ước, theo như nhu cầu.
Đôi mắt người đàn ông khẽ khép lại: “Khoản giao dịch này, em không lỗ vốn, hẳn là nhận được không ít.”
“Điều kiện kèm theo.” Đầu ngón tay Sở Kiều cuộn tròn, từ đáy mắt đến sắc mặt đều rất bình tĩnh: “Tôi muốn được tự do!”
Người đàn ông đốt ngọn lửa màu lam trong tay, lúc sáng lúc tối, nụ cười trên
môi như thuốc độc chết người: “Sở Kiều, nếu anh không muốn buông tay,
thì đến chết em cũng chỉ có thể là Quyền phu nhân!”