Thực Hoan Giả Yêu

Chương 280: Chương 280: Không còn lựa chọn




Trong hành lang bệnh viện rộng rãi, ánh mặt trời chiếu trên mặt đất, ánh sáng chói mắt.

Đèn phòng phẫu thuật đã bật sáng hai giờ đồng hồ, Sở Kiều nhìn chằm chằm màu đỏ ấy, hai tay buông xuôi bên người nắm thật chặt.

Người bên cạnh cầm tay cô, lòng bàn tay Quyền Yến Thác rất nóng, không chỉ khiến cô cảm thấy ấm áp mà còn giúp cô trấn an tinh thần.

Ngồi trên băng ghế, đôi mắt Sở Nhạc Viện hồng hồng, khuôn mặt lộ vẻ khẩn trương.

Sau hai giờ, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Bác sĩ mặc đồ giải phẫu đi ra, Sở Nhạc Viện đứng phắt dậy, đi tới hỏi, “Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?”

Bác sĩ tháo khẩu trang, nhăn mày nói: “Vết thương đạn bắn không nghiêm trọng lắm, đã được xử lý tốt. Nhưng mà......”

“Nhưng mà sao?”

Sở Kiều đứng dậy hỏi.

“Bệnh nhân bị bệnh thận, mọi người có biết không?” Bác sĩ trầm mặt.

Bệnh thận?

Sở Kiều nhìn về phía Sở Nhạc Viện, thấy cô cắn môi, ánh mắt hơi lóe, hiển nhiên là có biết.

“Có nghiêm trọng không?” Sở Nhạc Viện siết nắm tay, giọng nói run run hỏi bác sĩ.

Bác sĩ lắc đầu: “Bệnh nhân bị suy thận, phải nhanh chóng thay thế.”

Nghe bác sĩ nói vậy, Sở Kiều vô cùng hoảng hốt. Qúy Tư Phạm bị thận, hơn nữa còn là suy thận, tại sao đến bây giờ mà cô không biết?!

Mặc dù trước đó Sở Nhạc Viện biết anh có dùng thuốc, nhưng cụ thể bệnh tình đến mức nào thì cô không rõ. Hôm nay thấy bác sĩ nói phải thay thận, cô cắn môi lùi về phía sau, cả người suýt té ngã trên đất.

Bác sĩ quyét mắt qua mọi người, hỏi”Người thân có tới không? Bình thường mà nói, người trong gia đình sẽ có tỷ lệ thích hợp cao hơn một chút.”

Ánh mắt Sở Kiều tối sầm lại, chán nản nói: “Anh ấy không có người thân thích nào cả.”

Chuyện của Qúy Tư Phạm, mọi người đều đã rõ. Nghĩ đến điều này, trái tim Sở Kiều càng thêm chua xót.

Qúy Uẩn bởi vì mưu cầu lợi ích cá nhân mà phá hủy cuộc đời Qúy Tư Phạm.

Nghe vậy, bác sĩ bất đắc dĩ thở dài nói: “Vậy thì cần phải tìm người có thận tương thích, nhưng với tình huống trước mắt của bệnh nhân thì không tính là lạc quan, hi vọng mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần.”

Đôi mắt Sở Nhạc Viện mờ mịt, trái tim co thắt lại. Lời nói của bác sĩ trong lúc vô hình giống như lời tuyên án tử hình dành cho Qúy Tư Phạm.

Y tá vội vàng đẩy bệnh nhân ra, đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Viên đạn kia làm tổn thương đến da thịt, trải qua xử lý, tay phải đã được băng gạc trắng. Qúy Tư Phạm nằm trên giường bệnh, đôi mắt khép lại, cánh môi tái nhợt.

Y tá điều chỉnh tốt tốc độ truyền dịch, đồng thời ghi chép lại số liệu. Thuốc tê vẫn chưa hết, đại khái sáng sớm mai, Qúy Tư Phạm có thể tỉnh lại.

Sở Nhạc Viện ngồi bên giường bệnh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.

Ngoài phòng bệnh, Sở Kiều dừng chân trong chốc lát, lại không đi vào.

Cô kéo tay người đàn ông đứng bên cạnh.: “Chúng ta đi về trước đi.”

Trong trường hợp này, đi vào trong có vẻ không thích hợp.

Quyền Yến Thác đưa tay ôm chặt bả vai cô, cùng cô đi ra ngoài. Sở Kiều không rời viện mà đi lên khu nội trú lầu ba thăm Sở Hoành Sanh.

Sau khi Sở Hoành Sanh tỉnh dậy, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện, trừ bệnh tim thì những cái khác coi như không tệ.

Bác sĩ chỉ nói, nếu kiên trì rèn luyện, chân phải có thể khôi phục đi lại, nhưng tay phải chắc chắn không thể hồi phục được.

Tin tức này không tính là xấu, Sở Kiều thản nhiên đối mặt. Quyền Yến Thác đi theo bác sĩ vào phòng làm việc ký tên, cô đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

“Ba?”

Một người đang tựa đầu vào giường, ánh mắt rơi bên ngoài cửa sổ, hình như không nghe thấy tiếng cô đi vào.

Sở Kiều đi tới trước mặt ông, có thể nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn không tiêu cự.

“Ba.” Sở Kiều ngồi xuống, kéo tay ông, lại gọi một lần.

Sở Hoành Sanh khẽ quay đầu, đôi mắt ảm đạm giống như mất hồn, hỏi, “Kiều Kiều, con có hận ba không?”

Ông hỏi rất nhẹ, âm thanh nhuộm đầy vẻ tang thương.

Sở Kiều cụp mắt, trong lòng tư vị phức tạp, “Con đã từng hận ba.”

Cô nhấp nhẹ đôi môi, trả lời: “Sau khi đọc nhật ký của mẹ, con đã rất hận ba!”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn ông chằm chằm, “Nếu như hận ba có thể khiến mẹ trở lại, vậy cả đời này, con sẽ không tha thứ cho ba.”

Sở Hoành Sanh nhếch môi, ánh mắt ảm đạm.

“Con đã bỏ lỡ quá nhiều, “ chóp mũi Sở Kiều chua xót: “Con chỉ muốn những tháng ngày còn lại trôi qua thật vui vẻ. Hơn nữa, mẹ sinh ra con chắc chắn là bởi vì bà yêu ba, cho nên......”

Đôi mắt Sở Kiều cay cay, giọng nói nghẹn ngào, “Con không muốn làm mẹ đau lòng.”

“Kiều Kiều ——”

Cổ họng Sở Hoành Sanh nghẹn lại, bởi vì lời nói của cô mà nước mắt rơi như mưa.

Trên đường từ bệnh viện trở về, Sở Kiều rất yên tĩnh. Quyền Yến Thác cầm lái một tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại.

Về đến nhà, Quyền Yến Thác ôm cô vào ngực, hỏi: “Sao vậy? Em cảm thấy không khỏe à?”

Sở Kiều lắc đầu, cọ cọ trong lòng anh: “Em đi tắm trước.”

“Đi đi.” Quyền Yến Thác buông tay, nhìn cô cúi đầu đi lên lầu.

Tắm rửa xong, bình phục lại tâm tình, Sở Kiều mới bước ra khỏi phòng tắm. Quyền Yến Thác ngồi bên giường đợi cô, cầm máy sấy, ngoắc ngoắc tay: “Tới đây.”

Sở Kiều đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay thon dài của người đàn ông giũ tóc cho cô, nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc.

“Vợ, “ Quyền Yến Thác ôm cô vào lòng, thì thầm: “Cảm giác ôm vợ thật thích!”

Lồng ngực anh rắn chắc, ấm áp, Sở Kiều tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, ngẩng đầu lên nói, “Ông xã, anh phải đồng ý với em một việc.”

“Việc gì?” Ngón tay Quyền Yến Thác vén những sợi tóc của cô, mỉm cười hỏi.

Khóe mắt Sở Kiều hơi trầm xuống, khóe miệng mấp máy: “Nếu như có một ngày, anh không còn yêu em nữa, nhất định phải nói cho em biết.”

“......”

Hai mắt Quyền Yến Thác giật giật, bởi vì vẻ mặt nghiêm túc của cô mà cảm thấy khó hiểu.

“Nếu có một ngày anh không yêu em nữa, em sẽ không làm phiền anh, sẽ để anh được tự do.” Sở Kiều hít mũi, giọng nói ê ẩm có chút nức nở.

Quyền Yến Thác nhíu mày, thầm nghĩ thế này là thế nào? Đột nhiên nói những lời này, khiến cho lòng anh lo lắng.

Người đàn ông kéo cô vào trong ngực, bàn tay ôm lấy hông cô, hỏi: “Em biết gia đình anh có di truyền gì không hả?”

Di truyền?

Sở Kiều nhìn anh, nhìn trái nhìn phải, môi mỏng nhếch lên, “Di truyền lớn lên đẹp trai?”

Quyền Yến Thác cười khẽ, vội vàng gật đầu: “Ừ, đây chỉ là một trong những gen di truyền mà thôi.”

Sở Kiều bất đắc dĩ liếc mắt, oán thầm nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này quả thực không biết xấu hổ!

Quyền Yến Thác đưa tay xoay khuôn mặt cô lại đối diện với mình, hai người nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương. Vẻ mặt anh rất nghiêm túc khiến cho Sở Kiều bất giác cảm thấy căng thẳng.

“Nhà anh có di truyền chỉ lấy một vợ một chồng.” Quyền Yến Thác mỉm cười, dịu dàng nói, “Cho nên em đừng có lo lắng, không cần phải suy nghĩ đến những chuyện không đâu. Bây giờ việc chúng ta cần làm là nỗ lực sinh đứa bé mà thôi!”

Sở Kiều cúi đầu, khóe mắt ướt át.

“Em nhìn mà xem, nhà Cận Dương cũng đã sinh con trai, chúng ta không thể để bị rơi phía sau!” Quyền Yến Thác siết chặt hôn Sở Kiều, cười nói: “Vợ, em nhất định phải để cho họ biết năng lực của ông xã em đấy!”

“Ưmh ——”

Sở Kiều che miệng, đột nhiên khóc nức nở.

Quyền Yến Thác thấy cô khóc thì sợ hết hồn. Anh nâng khuôn mạt cô lên, dỗ dành: “Ơ ơ, mới nói vậy mà đã khóc rồi hả! Được rồi, là anh sai, anh không nên nóng vội muốn sinh con gây áp lực cho em, anh chỉ thuận miệng nói thôi. Thật ra thì anh cũng không thích trẻ con cho lắm, rất ồn ào, hết ăn lại chơi, rất đáng ghét!”

Sở Kiều nhìn anh chằm chằm, nước mắt lại càng rơi lã chã. Cô lau sạch nước mắt nước mũi, chỉ vào anh, nói lớn: “Ông xã, anh yên tâm, nhất định em sẽ sinh con trai cho anh!”

“Phì ——”

Bởi vì lời cô nói mà Quyền Yến Thác không nhịn được phì cười. Anh kéo Sở Kiều cười nghiêng ngả: “Vợ, sinh con gái cũng vậy, con gái càng quý!”

“Đúng thế, con gái cũng tốt.” Sở Kiều gật đầu, vẽ vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Em muốn sinh hai đứa, một trai một gái.”

Loại yêu cầu này, Quyền Yến Thác đương nhiên sẽ thỏa mãn. Anh lật người, đè Sở Kiều xuống phía dưới, bàn tay vội vàng thò vào trong cởi sạch quần áo Sở Kiều.

“Tối nay sinh sinh con gái luôn!” Quyền Yến Thác mỉm cười, cúi xuống hôn lên khóe miệng Sở Kiều: “Giống như anh và chị gái anh vậy, có chị gái thật hạnh phúc.”

Sở Kiều làm sao còn nói được gì nữa, ừ ừ à à lầm bầm mấy tiếng, ý thức mơ hồ.

Ngày hôm sau Sở Kiều thức dậy từ sớm đi tới bệnh viện.

Dĩ nhiên đi tới bệnh viện trước khiến cho Quyền Yến Thác không khỏi khó dễ cô một phen. Dù sao thì mối tình đầu luôn khiến cho lòng người kiêng kị, cảm thấy không thoải mái.

Sở Kiều nài nỉ một phen mới khiến người đàn ông đồng ý. Nhưng mà lúc đi ra cửa, sắc mặt Quyền Yến Thác cũng không tốt lắm.

Đi tới phía ngoài phòng bệnh, y tá bưng khay thuốc ra ngoài, nhìn thấy Sở Kiều thì mỉm cười, hiển nhiên là còn nhớ rõ cô, “Bệnh nhân đã tỉnh rồi.”

“Cám ơn.” Sở Kiều nói cảm ơn, đẩy cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình Qúy Tư Phạm đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh cau mày quay đầu, sau khi nhìn thấy người trước mặt, đáy mắt thoáng kinh ngạc.

Sở Kiều xách túi đi vào, không nhìn thấy Sở Nhạc Viện.

“Em......” Quý Tư Phạm nhếch miệng, cánh tay phải bị thương vẫn phải quấn băng gạc, không tiện cử động.

Bỏ túi xuống, Sở Kiều rót một ly nước ấm, hỏi: “Muốn uống nước sao?”

Quý Tư Phạm lắc đầu, thấy cô đặt ly nước xuống, lẩm bẩm nói: “Muốn.”

Sở Kiều nhếch môi đưa ly nước đến bên miệng anh, nhìn anh uống gần nửa ly. Sau đó cô kéo ghế ngồi bên giường, hỏi: “Tại sao giấu bọn em?”

Cô trầm giọng hỏi, sắc mặt Qúy Tư Phạm hơi đổi, thấp giọng nói, “Nói cho mọi người biết cũng không để làm gì.”

Sở Kiều nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt tuấn tú tiều tụy rất nhiều, gò má cũng lõm xuống.

Một Qúy Tư Phạm đã từng rất hăng hái, tài năng đã không còn. Người đàn ông đang ngồi trước mặt cô chỉ là một bệnh nhân giai đoạn cuối, thậm chí có thể ra đi vĩnh viễn.

“Quý Tư Phạm, anh vẫn luôn như vậy.” Sở Kiều oán trách.

Người đàn ông nhếch môi, khẽ bật cười. Anh nắm lại năm ngón tay, nheo mắt hỏi, “Có phải em mắng rất nhiều? Nguyền rủa anh rất nhiều?”

Phì ——

Sở Kiều phì cười, tò mò nhìn anh: “Tại sao không hỏi có phải em hận anh rất nhiều hay không?”

“Hận?” Quý Tư Phạm nhăn mày, gương mặt tuấn tú thoáng mất mát, “Kiều Kiều, nếu như em hận anh, có lẽ hai chúng ta đã không có kết cục như ngày hôm nay.”

Đáy mắt Sở Kiều trầm xuống, trái tim thoáng qua một cảm giác không rõ.

“Thật ra thì, anh hi vọng em hận anh, càng hận càng tốt.” Quý Tư Phạm chợt nhíu mày, khóe miệng mang theo ý cười.

Sở Kiều kinh ngạc: “Anh bệnh hả.”

Lúc cô cười lên, gò má xuất hiện núm đồng tiền nhàn nhạt. Qúy Tư Phạm nhìn cô cười, đôi mắt ảm đạm, “Sở Kiều, nếu trong hai chúng ta phải có một người chịu bất hạnh thì anh nguyện ý người đó là anh.”

Anh nguyện ý, giành tất cả hạnh phúc cho em.

Nghe vậy, nụ cười nơi khóe miệng Sở Kiều vụt tắt, hốc mắt dần ẩm ướt.

Năm ấy dưới tàng cây, nụ cười của anh ấm áp tinh khiết, cho đến hôm nay, Sở Kiều vẫn nhớ giây phút lòng cô rung động.

Cho dù vật đổi sao rời nhưng nụ cười xuất phát từ đáy lòng trong giây phút đó, như vậy là quá đủ rồi.

Nhưng mà, Qúy Tư Phạm, anh có bao giờ nghĩ đến, thật ra thì giữa chúng ta vẫn còn lựa chọn thứ ba.

Nếu ban đầu anh có thể buông bỏ tất cả, đưa em cao chạy xa bay, vậy thì cục diện ngày hôm nay đã khác.

Đáng tiếc, chỉ có thể là nếu như.

Mà nếu như, sẽ vĩnh viễn không bao giờ thành sự thật.

Sở Kiều chép miệng, cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng. Ngày hôm nay dù có nói gì cũng vô ích, tất cả không thể quay lại được.

“Tư Phạm, không nên nản chí.” Sở Kiều lại mỉm cười, “Em sẽ giúp anh, em tin rằng có nhiều người nguyện ý giúp anh. Nhất định sẽ tìm được người có thận tương thích..”

Loại chuyện phó thác cho số phận, Qúy Tư Phạm đã coi nhẹ, anh chỉ mỉm cười, không nói gì.

Từ bệnh viện trở lại Thì Nhan, tâm tình Sở Kiều không tính là tốt. Sở thị đã tuyên bố phá sản, nước đổ khó hốt, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể giữ được.

Sở Kiều dựa vào ghế, thở dài. Cô đã làm hết sức, cô không có bản lĩnh xoay trời chuyển đất, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là được rồi.

Ăn cơm tối xong, Sở Kiều thần thần bí bí đi vào phòng ngủ. Lúc Quỳen Yến Thác đẩy cửa đi vào đã thấy cô đặt laptop trên đùi, đang loay hoay gì đó.

“Em làm gì vậy?”

Sở Kiều nghe thấy giọng nói của anh, sắc mặt cứng đờ, muốn tắt máy vi tính cũng không kịp.

“Ha ha......” Sở Kiều mỉm cười ngọt ngào, dịu dàng lại gần anh.

Quyền Yến Thác thấy cô cười là biết có vấn đề. anh quay đầu liếc nhìn, gương mặt tuấn tú trầm xuống, “Em đăng tìm người hiến tặng hả?”

“Đúng vậy.” Sở Kiều gật đầu: “Nhiều người thì càng tốt mà.”

“Stop!”

Quyền Yến Thác chọc ngón tay vào trán cô, cười nhạo: “Em nghĩ đây là hiến máu sao. Là hiến thận, rất khó!”

“Vậy thì sao chứ?” Sở Kiều xoa trán, giọng nói buồn buồn, “Dù sao chúng ta có hai thận, cho một cũng được.”

Quyền Yến Thác không muốn đả kích cô, thân thể tráng kiện nằm lui về phía sau.

Liếc qua thấy sắc mặt anh không tệ, Sở Kiều bĩu môi, thử dò xét: “Ngày mai em cũng muốn đi kiểm tra xem có tương thích hay không......”

“Em dám?!”

Người đàn ông ngồi phắt dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Sở Kiều, “Sở Kiều, con mẹ nó em muốn chết hả!”

“Sao anh mắng em......” Sở Kiều cúi gằm mặt, rõ ràng là hơi nhụt chí “Em muốn đi kiểm tra xem thế nào, chưa chắc đã được mà.”

“Vậy cũng không thể ——”

Quyền Yến Thác không đồng ý, giọng nói kiên định.

“Vậy anh để em thấy chết mà không cứu à?” Sở Kiều giận dỗi, bực tức hỏi.

Quyền Yến Thác quặm mặt, ánh mắt lo lắng, “Có nhiều người như vậy, em không cần tham gia náo nhiệt?”

“Em chỉ muốn góp một phần sức lực thôi.” Sở Kiều chống nạnh, sống lưng thẳng tắp, nói: “Nếu không, cả đời này lương tâm em khó an được.”

“Không được, em chết tâm đi!”

“Quyền Yến Thác, anh không có quyền cấm em!”

“Sao lại không có quyền, anh là chồng em!”

“......”

Mẹ nó!

Tức chết!

Sở Kiều hầm hừ nằm vật ra giữa giường, trong lòng lửa giận cuồn cuộn. Lúc lâu sau, cô cảm thấy có người tiến lại gần, sau đó lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông dán lên, ôm cô vào lòng.

“Buông tay!” Sở Kiều tức giận giãy dụa, lại bị anh nhấc chân đè lại.

Quyền Yến Thác ôm người trong ngực, giọng nói nhỏ nhẹ, “Nếu muốn kiểm tra thì anh sẽ làm.”

“Anh? Không được!”

Sở Kiều đột nhiên xoay người, níu lấy cổ áo của anh: “Không được..., anh không thể đi.”

“Sao anh không được?”

“Anh là con trai độc nhất trong nhà, nếu mẹ biết sẽ mắng em đó.”

“Vậy chúng ta không để cho mẹ biết.”

“Vậy cũng không được.”

“Không phải em nói là muốn góp sức hay sao?”

“À......, em có nói vậy nhưng không có nghĩa là để anh tham gia chứ sao.”

Quyền Yến Thác cúi đầu, dựa cằm lên vai cô: “Ngủ.”

Giọng nói của anh rất nghiêm túc khiến Sở Kiều hoảng hốt, cô vòng chắc tay quanh hông anh, nói: “Ông xã, anh nghe em nói này, về việc hiến thận phụ nữ sẽ thích hợp hơn so với đàn ông......”

“Ưmh!”

Sở Kiều còn chưa nói hết, Quyền Yến Thác đã cúi đầu chặn môi cô lại. Lúc này anh không muốn nghe gì cả, chỉ muốn ôm cô ngủ.

Nhưng mà, ngày hôm sau dậy sớm, Sở Kiều vẫn bị Quyền Yến Thác kéo đi bệnh viện kiểm tra.

Mặc dù cô cố sống cố chết nói, nhưng Quyền Yến Thác vẫn không cho cô làm xét nghiệm khiến cô nóng ruột, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi vào một mình.

Kết quả sau ba ngày mới có, Quyền Yến Thác cười tươi, dắt theo Sở Kiều với khuôn mặt lo lắng đi xuống lầu dưới.

Đi qua phòng xét nghiệm lầu hai, Sở Kiều vô thức thoáng nhìn, bước chân bất chợt dừng lại.

Vừa lúc đó có một thanh niên tuổi chưa quá hai mươi, đang hỏi y tá bên ngoài phòng xét nghiệm, “Chị y tá, thông tin tìm người hiến thận trên web là ở đây phải không ạ?”

Y tá gật đầu đưa cho cậu ta một mã số: “Mời xếp hàng phía sau.”

Sở Kiều đưa mắt nhìn người tới kiểm tra, kinh ngạc đến không khép được miệng, “Ông xã, thực sự có người tới!”

Cô vui mừng kéo tay Quyền Yến Thác, tâm trạng rất vui vẻ. Ngay tại lúc tưởng chừng như tuyệt vọng lại nhìn thấy cơ hội, khiến cho lòng người ấm áp.

Quyền Yến Thác bĩu môi, đôi mắt lóe sáng.

Có hai bóng dáng quen thuộc đi ra từ phòng xét nghiệm, Sở Kiều nhíu mày, “Thầy!”

Mai Kiệt đang che miệng đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm.

“Thầy, sao thầy lai ở đây?” Sở Kiều vội vàng chạy tới. Hàn Thu Dương cũng đi theo từ phòng xét nghiệm ra ngoài, trên môi nở nụ cười thản nhiên.

“Thầy bị choáng vì nhìn thấy máu.” Hàn Thu Dương kéo tay áo xuống, sau đó bổ sung.

Sắc mặt Mai Kiệt trắng bệch, không còn hơi sức mắng chửi người, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Thu Dương với ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

Sở Kiều cũng không biết nên khóc hay cười, kéo tay ông, nói: “Thầy, không ngờ thầy cũng là người tốt như vậy!”

“Ôi trời ơi, con nhóc chết tiệt này, lắc lắc ta choáng cả đầu.” Mai Kiệt cau mày mắng.

Sở Kiều vội vàng buông tay, cười nói: “Con xin lỗi.”

Ngược lại, Quyền Yến Thác không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Thu Dương, có điều Mai Kiệt cũng đến thì quả thật hơi kinh ngạc.

Hàn Thu Dương đưa nước cho Mai Kiệt, ông uống một ngụm, sắc mặt mới tốt hơn chút ít.

“Em không ngờ hai người cũng đến.” Sở Kiều cười nói.

Sắc mặt Mai Kiệt trầm xuống, “Nói thế nào thì cái thằng nhóc thối tha Qúy Tư Phạm kia đều là một tay ta dạy dỗ, chẵng lẽ để cho ta nhìn nó cứ vậy mà...... chết đi hay sao?”

Lúc nhắc tới hai chữ kia, ánh mắt Mai Kiệt vô cùng ảm đạm.

“Sẽ không.” Hàn Thu Dương vỗ vỗ bả vai Mai Kiệt: “Con tin rằng Tư Phạm có thể qua được ải này.”

Mai Kiệt không chịu được mùi bệnh viện, Sở Kiều tiễn họ ra ngoài cửa, dừng ở trước xe, cười nói: “Thầy, thầy về nghỉ ngơi trước, tối con qua thăm thầy.”

“Ừ.” Mai Kiệt đáp lời, sau đó lại bổ sung: “Không được cho ta leo cây.”

“Vây vâng.” Sở Kiều mím môi cười, nhìn theo xe bọn họ rời đi.

Xe hơi màu đen dần dần đi xa, tâm trạng Sở Kiều rất vui vẻ, mỉm cười quay đầu, nắm chặt tay Quyền Yến Thác: “Ông xã, anh có thấy không, còn rất nhiều người tốt!”

Sở Kiều hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ mới đăng tin ngày hôm qua mà hôm nay đã có mấy chục người tới kiểm tra.

Quyền Yến Thác xoa đầu cô, nụ cười dịu dàng. Hai núm đồng tiền nhàn nhạt bên má cô, cặp mắt sáng ngời tinh khiết.

Quyền Yến Thác tỏ ra vui vẻ, nhưng mà trong thoáng chốc, đáy mắt anh lộ ra vẻ khác thường. Người tốt thì tất nhiên là có nhưng cũng phải kèm theo điều kiện, treo giá một trăm triệu, có thể không tới hay sao?

Ba ngày sau, kết quả xét nghiệm đã có. Nhưng mà cũng không có gì lạc quan. Tất cả những người tới kiểm tra đều không tương thích cùng Qúy Tư Phạm, vẫn chưa thể tiến hành giải phẫu được.

Sở Kiều biết được kết quả, tâm trạng vô cùng nặng nề. Mặc dù mấy ngày nay cô đều lo lắng kết quả xét nghiệm của Quyền Yến Thác nhưng đến hôm nay không thấy được một tia hi vọng lại khiến cô cảm thấy bi thương.

Buổi sáng, dì Thái cho canh nóng vào trong bình giữ nhiệt, Sở Nhạc Viện thay quần áo đi ra ngoài, xách theo đồ tới bệnh viện.

“Cô chủ, để tôi đi cùng cô.”

Sở Nhạc Viện hiểu được ý tốt của bà nhưng vẫn nói: “Không cần, mấy ngày nay dì cũng rất vất vả.”

Tài xế lái xe tới đến bệnh viện, Sở Nhạc Viện mang đồ ăn đi lên lầu. Cửa chính phòng bệnh khép hờ, cô vừa định đẩy cửa ra lại nghe thấy tiếng người đàn ông đang nói chuyện bên trong.

“Tôi muốn lập di chúc, “ Qúy Tư Phạm cầm điện thoại di động, môi mỏng tái nhợt, “Tất cả tài sản của tôi đều để lại cho...... đứa bé sắp ra đời.”

Sở Nhạc Viện kinh ngạc đứng tại chỗ, chân tay bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Cô Qúy, cô có sao không vậy?” Y tá tới đưa thuốc thấy sắc mặt cô không tốt, quan tâm hỏi.

Sở Nhạc Viện đưa tay lên vuốt mặt, ngón tay đẫm nước mắt. Cô lắc đầu: “Không có việc gì.”

“A đúng rồi, kết quả xét nghiệm của cô đã có.” Y bưng khay thuốc, “Bác sĩ dặn lúc nào cô tới thì qua đó nói chuyện.”

Sở Nhạc Viện đưa bình giữ nhiệt cho y tá, nói qua loa đôi câu liền đi đến phòng bác sĩ.

“Cô quý, đây là báo cáo xét nghiệm của cô.” Bác sĩ đưa kết quả kiểm tra cho cô, Sở Nhạc Viện nhìn mấy con số chằng chịt cũng không hiểu được.

“Bác sĩ, thế này nghĩa là sao?”

Bác sĩ nhăn mày, thái độ vừa tiếc nuối vừa vui mừng, “Kết quả của cô có độ tương thích cao nhất với ông Qúy, có thể tiến hành hiến thận.”

“Thật?”

Sở Nhạc Viện mỉm cười đứng lên, đôi mắt ảm đạm cũng lóe sáng, “Lúc nào thì có thể giải phẫu?”

“Cái này......” Bác sĩ liếc nhìn chiếc bụng nhô lên của cô, khó khăn nói: “Cô Qúy, nếu tiến hành phẫu thuật thì không thể giữ được đứa bé.”

Không giữ được đứa bé?

Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Nhạc Viện tái nhợt, ngã vào trong ghế.

“Bác sĩ, không thể như vậy!” Sở Nhạc Viện khóc lóc kéo tay bác sĩ khẩn cầu: “Hi vọng anh nghĩ cách giúp tôi, tôi không thể để mất đứa bé này!”

Bác sĩ chán nản thở dài, thành thật nói: “Nếu như thai nhi chừng bảy tháng thì còn có hi vọng sống. Nhưng hiện tại, các chức năng của thai nhi vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nếu sinh non thì tỷ lệ sống sót cũng không cao!”

“Không ——”

Sở Nhạc Viện, khóe mắt ướt át.

“Lúc này, bỏ đứa bé quả thật rất đáng tiếc.” Bác sĩ có chút không đành lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì, “Nhưng bệnh tình của ông Qúy đã rất nghiêm trọng, nếu bỏ qua cơ hội tốt nhất này, coi như sau này có tìm được người tương thích cũng không còn tác dụng gì.”

Ngừng một lát, bác sĩ quay đầu nhìn Sở Nhạc Viện, trầm giọng nói,: “Cô Qúy, sau này vẫn còn có thể có đứa bé, nhưng nếu ông Qúy bỏ qua cơ hội lần này thì chỉ có thể chờ chết!”

Sau này vẫn còn có thể có đứa bé?!

Sở Nhạc Viện khóc lóc lắc đầu, trong lòng cô hiểu, mất đi đứa bé này, cả đời cũng không thể có lại được!

Sở Nhạc Viện xụi lơ trên ghế, ánh mắt mơ hồ.

Tại sao phải khiến cô đưa ra lựa chọn như vậy?

Tại sao?

Tại sao?!

Sự lựa chọn này, giống như thanh đao sắc bén, khoét thật sâu vào tim cô. Dù cô có quyết định thế nào, kết quả chỉ có một!

Giờ phút này, trong lòng Sở Nhạc Viện vô cùng tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.