#60
Con người có một loại năng lực, gọi là năng lực thích ứng.
Thích ứng với hòan cảnh mới, thích ứng với sự vật mới, thích ứng với nóng bức, thích ứng với rét lạnh, thích ứng với cô độc, thậm chí thích ứng với cả việc bản thân bị xâm chiếm....
Sự thích ứng, cũng có thể gọi là thói quen, từ thói quen biến thành một điều hiển nhiên, mà sau khi nó biến thành một điều hiển nhiên, thì lại đến sợ hãi. Sợ hãi vì mình đã thích ứng.
Lúc này Thiệu Huân cũng đang sợ hãi, sợ hãi vì đã thích ứng.
Bởi vì thứ mà anh đã thích ứng, chính là thứ mà từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến....
Cùng là đàn ông, nhưng anh lại dần trở nên quen thuộc với việc nằm dưới thân Bắc Tề Lạc, bị hắn chiếm cứ, thói quen tiếp xúc thân thể, chỉ cần bị hắn đụng chạm một chút, cơ thể anh liền nóng bỏng, anh muốn chống cự, nhưng lại chỉ có thể lực bất tòng tâm-
Sự thích ứng quả là một điều đáng sợ.
Thân thể anh cực nóng, nhưng trái tim lại lạnh như băng, cứ mỗi lần bị người đàn ông phía trên kia chiếm cứ, thì thân thể anh sẽ càng quen với việc tiếp nhận hắn. Phản ứng tự nhiên của cơ thể làm cho Thiệu Huân muốn cười, cũng chỉ có thể cười, cười mang theo đầy sầu não, chua sót.
Nhưng mà anh cười không nổi, khi anh mở miệng chỉ có thể phát ra hơi thở nóng bỏng, hoặc là tiếng kêu rên dục hỏa đốt người. Hết lần này đến lần khác, sự điên cuồng tác cầu của hắn, sự chiếm cứ tham lam của hắn, sự mãnh lệt đến mức làm cho trái tim người khác đập loạn nhịp của hắn, đều làm cho anh không thể ngăn cản ức chế nổi thứ thanh âm dâm đãng xấu hổ kia tràn ra khỏi miệng.
Anh không dừng lại được, dừng không được, dục vọng của đàn ông, anh không thể nhẫn nại...
Hết lần này đến lần khác, từng chút một, hắn khơi lên trong anh thứ tình dục mà anh nghĩ cũng không dám nghĩ... nằm ở dưới thân của một người còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, kêu lên thứ thanh âm đáng xấu hổ, không kiềm chế được mà đưa chân bao quanh thắt lưng của hắn...
Dục vọng, dục vọng, đây là thứ cảm giác nguyên thủy nhất, khó khống chế nhất, làm cho anh nôn nóng sợ hãi....
Trái tim anh không chịu nổi thứ đả kích mãnh liệt này, giống như sắp tan nát ra...
-
Cảm giác chết đi sống lại mệt mỏi bao phủ lấy Thiệu Huân...
Anh nằm trên giường, xoay xoay người, thứ dinh dính kia ở trong người là cho anh cảm thấy khó chịu...
Phòng khá tối, anh không đoán được là mấy giờ rồi, nghỉ thêm một lúc, anh mới xoay định người ngồi dậy, cầm lấy đồng hồ ở đầu giường để xem giờ, nhưng anh lại không thể ngồi dậy theo dự định được, vì vừa mới xoay người, anh đã bị người ta ôm cứng, không thể di động.
Tạm dừng một chút, anh chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy người kia vẫn còn đang ngủ xay.
Dựa vào ánh sáng mơ hồ, anh lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt xuất sắc của người kia, để ý thấy tóc mái che khuất mặt của hắn, anh vươn tay khẽ đẩy ra.
Sau đó, khuôn mặt xuất sắc tuấn tú làm cho người ta tán thưởng không ngừng, làm cho phụ nữ mê luyến liền xuất hiện ở ngay trước mặt anh, gần trong gang tấc, làm cho anh có cảm giác thật lạ thường.
Anh nhớ lại trong tiệc rượu thượng đẳng kia, lần đầu tiên anh nhìn thấy hắn gần gũi như vậy. Anh từng cho rằng, đấy là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh có thể tiếp cận hắn.
Khi đấy, hắn rất lạnh lùng kiêu căng, cũng quá hoàn mỹ, không dính chút bụi bẩn thế gian, cao xa vời vợi, làm cho người ta không thể tiếp cận nổi.
Cũng không ngờ, với thân phận chênh lệch nhiều như vậy, mà cuối cùng hai người vẫn lại gặp nhau, lần thứ hai nhìn thấy hắn, nhất thời mềm lòng mà chăm sóc hắn, sau đó gặp lại, anh lại trở thành người chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của hắn...
Duyên phận quả là một thứ không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên nhân gì làm cho quan hệ của hai người biến thành như hiện tại, anh vẫn không thể nghĩ ra, anh chỉ biết một chút, rằng với cá tính của Bắc Tề Lạc, nếu hắn không muốn sẽ không để mọi chuyện xảy ra.
Nghĩ đến đây, ngực anh lại trầm xuống, thu tay lại, anh nhẹ nhàng lôi tay hắn ra khỏi người anh, đi xuống giường.
Nếu cứ theo lí thuyết mà suy nghĩ, thì chẳng lẽ, vì Bắc Tề Lạc muốn anh, nên mới dùng thủ đoạn như vậy để giữ anh lại?
- không phải vì hận hay chán ghét, thời gian dài như vậy ở chung với nhau, thái độ của Bắc Tề Lạc với anh chắc chắn không phải là chán ghét căm hận. Như vậy sẽ là gì.......
Anh nhặt quần áo trên mặc đất lên mặc vào, mặc được một nửa, anh mới dừng tay, đi sang một bên mở chốt mở phòng quần áo.
Có một chiếc áo hoàn toàn không hề hài hòa với những trang phục sang quý ở đây, nhìn một cái là có thể nhận ra ngay, anh đi đến lấy nó từ giá áo xuống. Lần trước nhìn thấy nó, vì để Bắc Tề Lạc không thể phát hiện được, anh đã treo nó lại chỗ cũ, mà lúc này, nó quả nhiên vẫn ở chỗ cũ, không hề có dấu hiệu đã từng di chuyển.
Lúc ấy anh cũng không suy nghĩ vì sao Bắc Tề Lạc lại giữ lại chiếc áo này, hiện tại ánh mới cảm nhận được, người có tính cách giống như con mèo, rất ghét người khác xâm nhập vào lãnh địa của mình như Bắc Tề Lạc, làm sao lại có thể giữ lại một chiếc áo như thế này được...?
Hắn ghét có người vào phòng của hắn, ghét có người chạm vào đồ của hắn, ghét người khác để lại hương vị trên người hắn.... lúc đầu anh còn tưởng rằng hắn có bệnh khiết phích. Nhưng lúc sau, anh cũng rõ ràng, hắn đơn thuần chỉ là ghét có người xâm nhập địa bàn của hắn, là một người có tình cảm mãnh liệt, lại có độ độc chiếm cao, tính cách bướng bỉnh..
Chiếc áo khoác này của anh vẫn còn có mùi khói thuốc rất nặng, chứng tỏ từ khi Bắc Tề Lạc nhặt được nó, thậm chí còn chưa thèm giặt qua mà đã vất vào trong đống quần áo của hắn, chẳng lẽ hắn không sợ quần áo của mình cũng sẽ bị dính mùi thuốc lá sao?
Bắc Tề Lạc không thích thuốc lá, cũng rất mẫn cảm với mùi này. còn nhớ một lần khi anh mới tới đây, vì nghiện thuốc mà anh đã vụng trộm hút một điếu, sau đó cẩn thận thay quần áo rồi mới đi gặp hắn, vậy mà vẫn bị hắn ngửi thấy mùi. Sau đó, hắn dùng vẻ mặt căm ghét mà nói với anh, nếu còn dám hút thuốc hắn sẽ đuổi việc anh.
Nhưng mà bây giờ... nhìn lại chiếc áo khoác vốn thuộc về mình trong tay, có mùi thuốc lá nồng đậm, anh cảm thấy những điều mà Bắc Tề Lạc đã làm, làm cho anh như rơi vào sương mù dày đặc, hoang mang không thể hiểu nổi.
“A, bị ngươi phát hiện rồi.” người kia không biết đi xuống giường từ bao giờ, từ đằng sau ôm lấy anh.
#61
“Vì sao... cái áo này lại ở chỗ này...?”
Anh dùng thanh âm hơi khàn khàn hỏi, đồng thời anh cũng cảm nhận được độ ấm truyền đến từ phía sau, nơi da anh cùng ngực của hắn ma sát, Thiệu Huân cảm giác như mình đang bị bỏng, lưng cũng nóng lên.
“Đây là thứ mà ngươi để lại sau lần đầu tiên mà chúng ta gặp mặt. Nên ta đã mang nó về.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau...” uhm, chính xác mà nói thì đúng là lần đầu tiên, vì ở trong buổi yến tiệc kia, anh quá nhỏ bé không đáng hắn chú ý.
“Ngươi không nhớ.” Bắc Tề Lạc khẳng định nói.
“Không, ta nhớ rõ.” Anh lắc đầu.
Hắn hơi giật mình, xoay người anh lại đối mặt với hắn. “Ngươi thực sự nhớ?”
Sự giật mình khiếp sợ của hắn làm Thiệu Huân nhíu mày. “Chuyện ta có nhớ rất kì quái sao?”
Hắn không trả lời mà còn hỏi tiếp. “Nếu ngươi nhớ rõ, vậy thì tại sao ngày ấy, khi mẹ ta đưa ngươi đến đây, ngươi còn nói đây là lần đầu gặp mặt, còn nữa, lần trước khi ta ốm, ngươi còn còn cố ý làm bộ như không thể nhớ ra...?”
Hắn mím môi mất hứng, bộ dạng giống như một đứa trẻ nhỏ. Thiệu Huân tâm tình phức tạp, cúi đầu túm nhanh chiếc áo khoác trong tay, anh không trả lời hắn mà nói. “Ta lấy lại chiếc áo khoác này nhé?”
“Để làm gì?” Bắc Tề Lạc trừng lớn mắt, sau đó giật chiếc áo trong tay anh lại. “Đây đã là đồ của ta, ngươi không thể lấy đi được.”
Thiệu Huân nhíu mày, vì áo bị giật ra khỏi tay mà hơi khó chịu. “Đây chỉ là một chiếc áo khoác mà thôi, hơn nữa để ở chỗ ngươi cũng không có tác dụng gì, lại hôi lại bẩn, thà vứt đi còn hơn.”
“Nếu đã là đồ của ta, ta muốn xử lý như thế nào ngươi quản được sao?”
Thiệu Huân nhìn hắn thật kĩ, sau khi xác nhận rõ ràng hắn không phải là một đứa trẻ, anh thở dài... rốt cuộc Bắc Tề Lạc là người như thế nào vậy?
Đôi khi khôn khéo lãnh khốc làm cho người ta sợ hãi, đôi khi lại trẻ con đến mức làm cho người ta chỉ có thể lắc đầu thở dài...
“Ta nói thật đấy.” thanh âm Bắc Tề Lạc trầm xuống, hắn đặt chiếc áo của Thiệu Huân sang một bên, sau đó không để ý đến sự giãy dụa của anh mà ôm anh vào trong ngực. “Chỉ cần là thứ thuộc về ta, ta nhất định sẽ không cho phép kẻ nào cướp nó đi. Của ta chính là của ta.”
Lời nói cường ngạnh mà kiên định của hắn làm Thiệu Huân cảm thấy run rẩy, cảm giác tê dại truyền từ chân đến đỉnh đầu, suýt nữa anh đứng không vững.
Chẳng lẽ đối với hắn, anh chỉ là một thứ đồ vật gì đó thuộc về hắn?
Không biết vì sao, ý tưởng này làm cho anh cảm thấy ngực nằng nặng.
“Vì sao lại giữ chiếc áo khoác này lại, ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ vứt nó đi.”
Bắc Tề Lạc ôm Thiệu Huân, cằm không ngừng qua lại trên đỉnh đầu của anh, suy nghĩ một lúc, hắn mới nói. “Ta cũng không biết. Nhưng khi ta tỉnh lại, nhìn thấy ngươi đã bỏ đi, chỉ để lại một chiếc áo khoác, ta liền không muốn vứt nó đi, cũng không biết vì sao nữa, ta liền mang nó về giấu trong phòng quần áo này.”
“Vì sao vậy?... ta cũng vẫn luôn luôn thắc mắc điều này, cho đến nửa năm trước ta mới có thể hiểu được...”
“Vì sao?”
Anh ngầng đầu muốn nhìn mặt hắn, lại chỉ nhìn đến một khuôn mặt tối đen giấu trong đêm tối, bên tai anh truyền đến tiềng cười thâm hậu của hắn.
“Đáp án ngươi nhất định phải tự mình ngộ ra. Ta sẽ không nói cho ngươi biết, vì chỉ cần vừa nói ra, ta liền thua.”
“Cái gì?”
Thiệu Huân mở to mắt kinh ngạc nhìn, lại vẫn không thể nhìn rõ mặt của hắn....
“Bắc Tề Lạc, ngươi làm cái gì vậy??!”
Thiệu Huân tức giận hất bàn tay đang sờ sờ mông anh ra.
Tay hắn càng túm chặt lấy phần eo của anh, đầu cũng hạ thấp đến ngang mặt Thiệu Huân, để anh có thể nhìn rõ khuôn mặt đầy dục vọng của hắn.
“Huân, làm thêm một lần nữa có được không?”
Thiệu Huân trợn tròn mắt nhìn hắn.
Anh nói không được thì hắn sẽ ngừng lại sao? Đáp án đương nhiên là: không có khả năng.
Anh cảm thấy bàn tay vừa bị hất ra kia lại quay lại hạ thân của anh, nhẹ nhàng đùa bỡn mà xoa bóp mông anh.
“Huân, ngươi đừng dùng ánh mắt như vậy xem ta a, không phải ngươi cũng rất thoải mái hay sao?”
Hắn cúi đầu cắn cắn tai anh, sau đó dùng lưỡi mà liến, cảm giác ướt át làm cho Thiệu Huân tê dại nhũn cả chân, nếu không phải anh tận lực khống chế, thì chắc bản thân đã mất mặt mà quỵ xuống đất...
#62
Ma trảo của Bắc Tề Lạc sắp chui vào trong thân thể của Thiệu Huân, nhưng giây phút này, Thiệu Huân đột ngột dùng lực đẩy Bắc Tề Lạc ra, trước khi hắn kịp phản ứng, anh đã mở cửa phòng chạy mất.
Sau khi Bắc Tề Lạc bình tĩnh mà đứng lên, thì đã không thấy được thân ảnh của Thiệu Huân nữa.
Hắn nở nụ cười một chút, sau đó ngồi xuống giường, cầm lấy chiếc áo khoác của Thiệu Huân nhìn ngắm một lúc, sau đó nhịn không được mà gần sát khuôn mặt, ngửi ngửi mùi ở trên.
Ngoài mùi thuốc lá nồng đậm ra, còn có một loại hương vị mằn mặn khác.
Loại hương vị này còn trộn lẫn cảm giác đau thương, không biết có phải do quá mẫn cảm hay không mà hắn vẫn cảm thấy, trên chiếc áo này có có nước mắt của Thiệu Huân nữa, là nước mắt mang đầy chua xót bất đắc dĩ.
Vì sao lại có cảm giác như vậy, hắn cũng không rõ nữa. Vào đêm đó, hắn uống quá nhiều rượu nên thân thể khó chịu, mà Lam Cảnh Ngạn thì cứ theo sát đằng đuôi, nên hắn liền nghĩ cách cắt đuôi y.
Sau đó, không biết vì sao, hắn lái xe đến một ngã tư đường xa lạ, sau đó hắn cảm thấy chóng mặt, tay trượt một cái khỏi tay lái...
Vô cùng vất vả mới mở được cửa xe, hắn lại vô lực mà ngã xuống mặt đường, cho đến tận khi anh tiến đến nâng hắn lên.
... sau đó, tất cả mọi thứ cư như một giấc mơ.
Anh để cho hắn dựa vào, cho hắn gồi đầu lên đùi anh, lúc hỗn loạn, hắn lại cảm thấy thứ mùi thuốc lá vốn luôn làm hắn chán ghét trên người anh, lúc này lại dễ chịu, rất thoải mái, làm cho hắn yên bình mà ngủ.
Trước đó, hắn là một người rất ghét tiếp cận với người khác, nhưng hôm ấy, hai người gần sát như vậy, làm cho hắn cảm thấy thực an tâm. Hắn đã nghĩ nếu cứ được ngủ như vậy mãi thì thật là tốt.
Sau khi tỉnh lại, anh đã không còn ở đấy nữa, nhưng chiếc áo khoác mang theo hương vị của anh, hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ vứt nó đi, thậm chí vẫn còn duy trì nguyên hình dáng hương vị cũ.
Hắn không tin vào thứ gọi là “nhất kiến chung tình”, cũng không tin tưởng thứ gọi là duyên phận, nhưng việc hắn gặp Thiệu Huân lại là một việc khó hiểu, hắn cũng không hiểu được vì sao mình lại yêu phải anh.
Nếu nói hắn có thiện cảm với Thiệu Huân là từ tối hôm ấy, vậy thì rốt cuộc, điều gì ở anh đã hấp dẫn hắn?
Anh thuộc dạng người mà khi nhìn liếc qua, sẽ đưa ra nhận xét là không có gì độc đáo bắt mắt, nếu bỏ anh vào một biển người, thì chắc chắn anh sẽ bị người ta bỏ qua.
Nhưng anh có một thứ mị lực, mị lực im lặng trầm ổn, ở bên cạnh anh làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái, yên tĩnh.
Đúng là không thể tin nổi, tóm lại, chính là từng chút từng chút một, chậm rãi, hắn đã sa vào quá sâu.
Bắc Tề Lạc cũng không nằm trên giường nữa, mà đứng dậy thu dọn một chút, sau đó đi tắm rửa. Mới từ phòng tắm bước ra, điện thoại của hắn vang lên.
Nghe thấy âm thanh đặc biệt này, ánh mắt hắn chợt lóe một chút, vọt đến bên giường cầm điện thoại nghe.
Qua một lúc, nghe xong những lời đối phương nói, hắn buông điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu.
“Bắc Tề tiên sinh, tuy kế hoạch diễn ra rất thuận lợi.... báo chí cả nước đều viết rằng Lam tiên sinh đã có vị hôn thê, hơn nữa còn cùng nàng qua đêm trong khách sạn, nhưng mà phản ứng của Lam tiên sinh lại bình tĩnh đến mức kì lạ... ngài ấy cũng không hề giải thích cùng gia đình...”
“Còn nữa, sáng nay Lam tiên sinh đã về nước...”
“Hình như ngài ấy đã nhận ra được ngài là người đứng sau xếp đặt chuyện này... ngài ấy rất tức giận...”
“Mà người phụ nữ kia... cũng cùng ngài ấy về nước...”
“Bắc Tề tiên sinh, tiếp theo chúng ta phải làm gì tiếp ạ?”
-
Như bình thường, Thiệu Huân mở tivi nghe tin tức một chút, sau đó thu dọn qua nhà cửa một chút.
Chuẩn bị bữa sáng nếu như Bắc Tề Lạc không phân phó gì cho anh, thì có nghĩa là hắn sẽ xuống làm, nên anh chỉ cần chờ hắn xuống là được.
Thấy mấy bông hoa trong bình đã có chút héo úa, anh định bỏ chỗ hoa này đi, sau đó ra sau vườn cắt mấy bông hoa khác cho vào. Nhưng chưa kịp đi, thì một tin tức trên tivi làm cho anh ngừng chân, quay sang lẳng lặng nhìn vào màn hình.
Trên màn hình tivi, anh nhìn thấy Lam Cảnh Ngạn đang bước ra khỏi một khách sạn, y bị rất nhiều phóng viên vây quanh, mà đi sau y là người mà Thiệu Huân đã không gặp hơn nửa năm, Úc Ngôn....
Khuôn mặt Lam Cảnh Ngạn rất bình tĩnh, nhưng Úc Ngôn đi theo hắn lại vô cùng khẩn trương, sợ hãi. Hai người đều không trả lời bất cứ câu hỏi nào của phóng viên, cùng nhau bước lên một chiếc xe đen rời đi.
Sau đó tin tức mà tivi đưa đến làm cho anh khiếp sợ, những bông hoa héo rũ trên tay anh rơi xuống mặt đất.
- người thừa kế của tập đoàn Lam thị Lam Cảnh Ngạn tiên sinh đêm qua cùng bạn gái qua đêm trong khách sạn, theo như hiểu biết, thì người phụ nữ bí ẩn kia chính là một nhân viên trong tập đoàn Lam thị, từ lúc trước giữa hai người này đã có những lời đồn đãi ám muội, còn có người nói người phụ nữ bí ẩn này chính là vị hôn phu của Lam Cảnh Ngạn tiên sinh...
Sau đó, anh đã không nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ không ngừng mà lặp lại ba chữ: vị hôn thê.....
#63
Đến khi Thiệu Huân phục hồi lại tinh thần, anh phát hiện ra Bắc Tề Lạc đang đứng cách đấy không xa, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn anh.
“Hai ngươi mới chia tay được mấy tuần, mà nàng đã tìm đến người đàn ông khác, đây chính là thứ mà ngươi gọi là tình yêu thực sự sao? Đúng là nông cạn.”
Bên miệng Bắc Tề Lạc treo một nụ cười lạnh khinh thường, hắn đi đến trước mặt anh.
“... Không, không phải....” Thiệu Huân mê võng. “Không phải như vậy, tiểu Ngôn nàng... nàng...”
- Anh nên cãi lại hắn như thế nào... sự thật đang bày ra trước mắt a...
Đúng rồi, vì sao Lam Cảnh Ngạn lại cùng tiểu Ngôn?
- nhớ ra rồi, tiểu Ngôn làm việc ở Lam thị tập đoàn mà.
Nhìn ánh mắt mê mang của anh, Bắc Tề Lạc liền tiến đến ôm anh vào lòng, thầm thì bên tai anh. “Nếu không nghĩ ra, thì đừng nghĩ nữa. Đừng để bản thân phải buồn phiền vì loại phụ nữ như vậy, nàng đã quên ngươi rồi, ngươi cũng nên quên nàng đi... quên đi, chỉ cần nhớ đến mỗi mình ta là được rồi...”
Thanh âm trầm ổn giống như thôi miên, làm cho trái tim mỏi mệt bị thương của Thiệu Huân được an ủi, anh nhắm mắt lại, chủ động vươn tay ôm hắn.
Thứ toan sáp, bất lực trong ngực làm cho anh chỉ có thể ôm chặt lấy Bắc Tề Lạc, giống như một người chết đuối ôm lấy cây gỗ cứu mạng.
“Thấy mệt mỏi sao?” giọng nói của hắn thong thả. “Mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ gì cả, cứ đứng bên cạnh ta thì tốt rồi, đừng đi đâu cả. ta sẽ không làm cho ngươi bi thương, khổ sở, ta thề.”
Thiệu Huân dùng sức mà tựa vào bờ vai kiên định giúp anh cảm thấy an tâm kia, vành mắt nóng lên, nước mắt đã đầy ngập.
Lúc này anh yếu ớt như vậy, không biết là vì chuyện của Úc Ngôn cho anh đả kích quá lớn hay là vì sự quan tâm của Bắc Tề Lạc lúc này quá ôn nhu. Thật sự, anh không muốn nghĩ nhiều cái gì, vì anh thực sự cảm thấy mệt mỏi cực kì, toàn thân đều rơi vào tình trạng kiệt sức, cái gì cũng không nghĩ nổi.
Bắc Tề Lạc nâng mặt anh lên, nhìn anh một lúc, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu mà hôn anh, một nụ hôn triền miên kiên định, mà anh cũng im lặng thuận theo...
Đây là lần đầu tiên, hai người hôn yên tĩnh như vậy.
Bắc Tề Lạc trịnh trọng nói với Thiệu Huân, không cần đi ra ngoài, không nhận bất cứ cuộc điện thoại nào, chỉ cho anh ở trong nhà thôi.
Thiệu Huân mặc dù hoang mang, nhưng cũng lười đi tự hỏi, trầm tĩnh mà gật đầu đồng ý.
Sinh hoạt của Bắc Tề Lạc vẫn giống như bình thường, đúng giờ đi làm đúng giờ về nhà, không nhìn được hắn thay đổi ở đâu, nhưng vì Thiệu Huân rất trầm mặc, mà hắn cũng trầm mặc theo.
Ba ngày sau, thời gian hai người nói chuyện đã thiếu đến mức đáng thương, giống như đã đến mức không còn lời nào để nói với nhau.
Bắc Tề Lạc biết tâm trạng của anh không tốt, nên cũng tùy ý cho anh trầm mặc, hắn biết, anh cần một thời gian để điều chỉnh tốt tâm tình của bản thân.
Trong lòng Thiệu Huân, anh vẫn tự hỏi một việc, một việc chiếm hơn phân nửa tâm tư của anh, làm cho anh không còn tân trí để suy nghĩ truyện gì khác nữa...
Anh nghĩ, Úc Ngôn vì sao sẽ đến với Lam Cảnh Ngạn? không phải Lam Cảnh Ngạn yêu Bắc Tề Lạc sao?
Nhưng anh nghĩ như thế nào cũng không ra đáp án, nên chỉ có thể tận lực đặt chuyện này sang một bên không nghĩ đến nữa. Mà quay sang nghĩ Úc Ngôn đã thự sự buông tha cho anh sao?
Biết được tin nàng cùng một người đàn ông khác thành đôi, trái tim của anh giống như bị một tảng đá đè ép, vừa nặng vừa sâu, làm cho anh sắp không thở nổi.
Lúc trước, người đưa ra lời chia tay là anh, nguyên nhân là muốn cho nàng tìm được loại hạnh phúc thuộc về nàng. Nhưng khi anh biết nàng cùng một người khác thành đôi, anh lại khó chịu đến mức phát khóc, anh biết đây là do anh thực sự có tình cảm với nàng.
- hiện tại, ngoài việc chịu đựng sự đau khổ khi phải chia tay với nàng, anh chỉ có thể yên lặng mà chúc phúc cho nàng, mong nàng có thể tìm được thứ hạnh phúc chân chính của mình.
-
Buổi chiều thứ tư, tầm bốn giờ, Thiệu Huân đang định bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối, thì chuông cửa vang lên.
Anh vội vàng ngừng tay, đi ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người có sắc mặt âm trầm trước cửa, Thiệu Huân ngoài ý muốn mà cảm thấy có chút xa lạ.
“Lam tiên sinh... a?!”
Vừa nhìn thấy anh, Lam Cảnh Ngạn liền giơ tay cho anh một đấm, làm anh ngã lăn ra mặt đất...
#64
Thiệu Huân bị đánh bất ngờ, ngây ngốc mà ngồi trên mặt đất, sau một lát anh cảm thấy bên má trái đau đớn bỏng rát, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông có ánh mắt hừng hực lửa giận, khuôn mặt âm trầm trước mắt.
“Lam tiên sinh...”
“Vì sao ngươi lại làm như vậy?!” Lam Cảnh Ngạn hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Cái gì?” Thiệu Huân cũng trợn to mắt, anh không hiểu y đang nói gì.
“Rõ ràng... rõ ràng là ngươi biết ta yêu Lạc! Vì sao còn cướp hắn đi?!” Lam Cảnh Ngạn phẫn hận nhìn anh, nhưng cơn tức đã bốc lên đầu, y không nói nhiều mà xông lên túm cổ áo Thiệu Huân, lôi anh lên áp vào tường, tiếp tục chất vấn. “Ta đã yêu hắn như vậy, yêu đến liều lĩnh, vậy mà ngươi còn cướp hắn đi. Còn thiết kế để ta với bạn gái cũ của ngươi cùng một chỗ, vừa thoát được khỏi bạn gái của ngươi, còn loại bỏ được một tình địch là ta. Thiệu Huân, ngươi thực là ngoan độc. Thiệu Huân, ngươi điên rồi!”
Anh thực sự không hiểu y đang nói gì, nhưng Lam Cảnh Ngạn không chịu buông tha cho anh, thống hận mà túm chặt lấy anh, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh.
“Trả lời ta đi, vì sao ngươi làm như vậy? Lạc là của ta, ngươi có hiểu hay không? Hắn là của ta, ta sẽ không cho phép ngươi cướp hắn đi! Thiệu Huân, đem Lạc trả lại cho ta, đem hắn trả lại cho ta...”
Bị y điên cuồng lay động, Thiệu Huân hoa mày chóng mặt...
Lam Cảnh Ngạn đang cuồng nộ, Thiệu Huân thử nói chuyện với y, anh cố đẩy bàn tay đang nắm chặt mình ra. “Buông... trước... trước nghe tôi nói đã...”
“Còn có gì cần nói, còn có cái gì đâu? Lạc cư nhiên coi trọng ngươi, nực cười, đúng là nực cười...”
“... Đúng vậy! Chuyện hắn coi trọng ta thật nực cười, vậy thì tại sao ngươi lại còn đi tin tưởng hả?” cho dù là người hiền lành, mà phải nhận nhịn lâu cũng sẽ bùng nổ. Tính cách của Thiệu Huân rất tốt, nhưng anh cũng không chịu được mà hét to lên với Lam Cảnh Ngạn.
Lam Cảnh Ngạn ngẩn người, chậm rãi mà buông anh ra.
Thấy y như vậy, Thiệu Huân biết Lam Cảnh Ngạn cũng chỉ đoán việc Bắc Tề Lạc thích anh mà thôi.
“Nhưng mà...” Lam Cảnh Ngạn nhìn Thiệu Huân, vô lực lùi ra sau. “Úc Ngôn không phải là bạn gái cũ của ngươi sao?”
Thiệu Huân nhắm mắt lại, hít sâu, sau đó mở mắt gật đầu nói. “Đúng vậy, nàng là bạn gái cũ của tôi.”
“Hai người vì sao lại chia tay...?”
“Vì, có một chuyện.... tôi nhận thấy tôi không thể cho nàng hạnh phúc chân chính...”
“Vậy, vì sao Lạc lại... vì sao hắn lại nhờ ta đưa Úc Ngôn ra nước ngoài làm việc...”
Thiệu Huân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, thật lâu sau, anh mới có thể mở miệng hỏi. “Ngài vừa mới nói cái gì, có thể nói lại lần nữa sao... Ngài nói Úc Ngôn phải ra nước ngoài làm việc, là vì Bắc Tề Lạc yêu cầu ngài làm vậy...?”
“Ngươi không biết việc này?” phản ứng của anh làm Lam Cảnh Ngạn giật mình. “Ta cứ tưởng ngươi yêu cầu Lạc làm như vậy. Vì ngươi muốn di tình biệt luyến, đã quay sang yêu Lạc, nên muốn cho Úc Ngôn xuất ngoại, có thể chậm rãi mà xem nhẹ nàng, cuối cùng nói lời chia tay...”
Thân thể Thiệu Huân phát run, hắn ám dần dần bao phủ anh, làm cho anh suýt nữa thì không thể đứng vững.
“- lần này chuyện ta với Úc Ngôn ở khách sạn cũng là do bị người thiết kế, cả hai người đều bị lừa uống thuốc, nên không khống chế được hành vi. Chờ đến khi tỉnh táo lại, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra rồi. Ta còn nhớ rõ, ta theo đuôi Bắc Tề Lạc mới đi đến khách sạn kia, sau đó lại bị người làm cho hôn mê. Tuy rằng ta không có chứng cớ là Lạc chủ mưu, nhưng mà lần trước Lạc ra nước ngoài là đi tìm Úc Ngôn, mà ta nghĩ rằng hắn với Úc Ngôn có gì đó nên mới đi theo. Ta nghĩ Lạc nhất định đã biết hành tung của ta, nên mới thiết kế tất cả.”
“Khi nghe được từ Úc Ngôn ngươi là bạn trai cũ của nàng, ta rất khiếp sợ, cảm giác như đã hiểu được thứ gì đó. Lạc trăm phương nghìn kế muốn hại hai người chúng ta, nhất định là vì không muốn ta tiếp tục quấy rầy hắn, mà ngươi chia tay với Úc Ngôn, nhất định là vì ngươi đã yêu Lạc...”
Bỗng nhiên, Thiệu Huân thất thanh nở nụ cười, cười đến mức làm cho Lam Cảnh Ngạn giật mình. Y lẳng lặng nhìn anh cười giống như nổi cơn điên, nhìn cho đến khi anh ngừng cười.
“Lam tiên sinh, hãy nói cho tôi biết Úc Ngôn đang ở đâu? Tôi muốn đi gặp nàng, tôi muốn giải thích cùng nàng một chút.”
Thoạt nhìn, biểu hiện của Thiệu Huân bình tĩnh rất nhiều, nhưng ở sâu trong ánh mắt anh lại cất giất bi thiết cùng đau đớn.
“Ngươi còn muốn giải thích cái gì cùng nàng...” ánh mắt Lam Cảnh Ngạn lạnh lẽo nhìn anh. “Không phải ngươi đã nói chia tay sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi chia tay, nhưng điều mà tôi muốn nói với nàng, chính là nguyên nhân chia tay.”
Ánh mắt của Thiệu Huân chiếu thẳng vào tận chỗ sâu nhất trong mắt Lam Cảnh Ngạn, anh kiên định nói cho hắn biết. “Lam tiên sinh, tôi không cướp Bắc Tề tiên sinh của ngài, vì người mà tôi yêu chỉ có một, đấy là tiểu Ngôn.”
[ ;_____; chết anh Lạc rùi.... ]
#65
Sáu giờ, Bắc Tề Lạc về nhà, chỉ thấy Lam Cảnh Ngạn đang ngồi chờ ở ngoài cửa. Ánh mắt của hắn lạnh xuống, hắn nhanh chóng xuống xe đi vào trong nhà, cũng không thèm nhìn Lam Cảnh Ngạn lấy một cái.
“Thiệu Huân không có trong phòng đâu.”
Động tác bước vào nhà của Bắc Tề Lạc dừng lại, hắn nhận ra cái gì đấy, phút chốc xoay người lại, đi đến trước mặt Lam Cảnh Ngạn, nhìn y một lúc, Bắc Tề Lạc liền chỉ tay vào mặt y hung hắn nói. “Ngươi đã nói gì với hắn?”
Lam Cảnh Ngạn nở nụ cười. “Nói cho hắn tất cả những điều mà ta biết, nói cho hắn ngươi bảo ta đưa Úc Ngôn ra nước ngoài, nói cho hắn ngươi đã thiết kế bẫy đẩy ta với Úc Ngôn cùng lên giường....”
Bắc Tề Lạc dùng hết toàn lực đấm vào trên mặt Lam Cảnh Ngạn, nếu không phải y vẫn đang dựa vào tường, có lẽ đã bị đánh cho ngã lăn ra, nhưng khuôn mặt tuấn tú của y vẫn không thoát được mà trở nên sưng đỏ, thậm chí khóe miệng còn chảy ra tia máu.
Áp lực ý muốn đánh cho y một trận, Bắc Tề Lạc dùng thứ thanh âm lạnh lùng băng lãnh hỏi hắn. “Thiệu Huân ở nơi nào?”
“Vì sao ngươi lại chọn hắn?” Lam Cảnh Ngạn rùng mình, nhưng không trả lời, y lau đi vết máu ở khóe miệng, hỏi hắn.
“Nói cho ta biết Thiệu Huân ở nơi nào?!” thanh âm của hắn đông lại, ánh mắt phụt ra sát khí.
“Vì sao lại không thể là ta?” thanh âm của Lam Cảnh Ngạn rất nhẹ, nghe làm cho người ta có cảm giác mơ hồ không thật, nhưng tình cảm trong mắt y lại hung ác nham hiểm làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Bắc Tề Lạc nhìn thấy, nhưng hắn không thèm để ý, không sao cả, hiện giờ hắn chỉ quan tâm đến một việc duy nhất mà thôi.
“Lam Cảnh Ngạn, nếu như ngươi không nói Thiệu Huân đang ở nơi nào, thì đừng trách ta không khách khí!”
Bắc Tề Lạc nheo lại ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Lam Cảnh Ngạn, đây là thứ khiến cho Lam Cảnh Ngạn sợ nhất, vì trước đây y không bao giờ dám làm cho Bắc Tề Lạc thực sự tức giận, sợ hắn tức giận thật sự, y sẽ không còn cơ hội.
Nhưng hiện tại, Lam Cảnh Ngạn biết trái tim người này đã không thể dành cho y được nữa, nên y cũng không còn sợ hãi, vì kết quả đã định...
“Lạc, ta thực sự yêu ngươi, thậm chí có thể liều mạng vì ngươi. Vì sao? Vì sao mà ngươi chưa bao giờ đem ta để vào trong mắt, ta vẫn luôn cố gắng, cố gắng để người có thể nhận ra... nhưng là giờ, tuyên án đột nhiên xuất hiện, ngươi lại yêu Thiệu Huân... ta không hiểu, thực sự không hiểu, hắn có điểm nào có thể hấp dẫn ngươi? Hắn hoàn toàn không xứng với ngươi...”
Bắc Tề Lạc lại vung tay về phía khuôn mặt đã sưng đỏ của Lam Cảnh Ngạn, đánh cho y nghiêng hẳn mặt sang một bên.
Trong mắt Bắc Tề Lạc lúc này, chỉ có sự vô tình dành cho y, cùng sự nôn nóng vì muốn tìm được Thiệu Huân mà thôi.
Nhìn hắn như vậy, Lam Cảnh Ngạn nghe được trái tim của chính y kết thành băng.
“Lam Cảnh Ngạn, ta không cần ngươi nhắc nhở cho ta biết Thiệu Huân là dạng người gì, ta biết ta muốn cái gì! Hiện tại, ngươi lập tức nói cho ta biết, hắn rốt cuộc ở nơi nào... ngô?!”
Bắc Tề Lạc bất ngờ không kịp đề phòng, bị Lam Cảnh Ngạn đấm thật mạnh vào bụng, làm cho Bắc Tề Lạc đau đến mức suýt nữa ngã lăn ra đất.
Nếu không phải có Lam Cảnh Ngạn đỡ lấy hắn.
“Lam Cảnh Ngạn...”
Cho đến nay, cho dù chỉ là chạm hắn một chút thôi, Lam Cảnh Ngạn đều là nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận. Hắn hoàn toàn không đoán được Lam Cảnh Ngạn sẽ động thủ đánh hắn, làm cho hắn thả lỏng cảnh giác với y rất nhiều.
Cho nên bây giờ bị đánh cho toàn thân vô lực, ngoài giật mình khiếp sợ ra, Bắc Tề Lạc còn cảm thấy hối hận, hối hận vì đã quên rằng Lam Cảnh Ngạn chính là một con sói đội lốt cừu.
Bắc Tề Lạc nhất thời không thể cử động, bị Lam Cảnh Ngạn ôm vào trong nhà, sau đó y khóa trái cửa lại.
Lam Cảnh Ngạn đặt Bắc Tề Lạc xuống thảm lông ở phòng khách, sau đó đè ép lên người hắn. [ OxO ]
“Lạc, Lạc, xin lỗi, ta thực sự không muốn đối với ngươi như vậy... nếu có thể, ta luôn muốn yêu thương ngươi, sủng ngươi, nhưng mà ngươi vẫn tùy ý mà chọc ta mất hứng, chọc ta tức giận... lần này còn làm mọi chuyện nghiêm trọng như vậy. Lạc, ta thực sự tức giận, ta sẽ không, tuyệt đối sẽ không tặng ngươi cho bất kì kẻ nào, hiểu không?” [:-(( hóa ra anh Ngạn vẫn muốn đè anh Lạc...]
Bắc Tề Lạc giận giữ mà trừng mắt nhìn người đang dùng vẻ mặt đau lòng mà đè lên người hắn, nói những lời ghe tởm muốn nôn kia, cắn răng gian nan nói. “Ngươi là đồ khốn khiếp, Lam Cảnh Ngạn... tốt hơn hết ngươi mau nói cho ta biết Thiệu Huân đang ở đâu... sau đó lập tức cút khỏi nơi này... nếu không, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ...”
Câu nói vô tình lãnh khốc của hắn làm cho ánh mắt của Lam Cảnh Ngạn càng thêm lạnh lùng, y đưa tay cởi dần quần áo trên người của Bắc Tề Lạc ra.
“Muốn làm gì?!”
Bắc Tề Lạc giật mình, sau đó cố sức mà giãy dụa, nhưng vì cảm giác đau đớn vẫn rất rõ dàng, làm cho hắn chậm hơn Lam Cảnh Ngạn rất nhiều, tay chân hắn đều bị y đè lại.
“Lạc, ta muốn ngươi...” Lam Cảnh Ngạn cúi đầu, vội vàng luốn cuống mà không ngừng hôn hắn, tay cũng không ngừng vuốt ve ngực hắn. “Ta muốn ngươi trở thành người của ta, chỉ thuộc về một mình ta...”
[ ;””””; giề giề giề vậy.... anh Lạc của em..... ]
#66
Cảm giác thân thể bị người khác chạm đến làm cho Bắc Tề Lạc ghê tởm đến tận xương, nhưng chính thứ cảm giác này lại làm cho hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Lam Cảnh Ngạn.” hắn cố gắng mà đè ép lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn người kia. “Buông!”
Lam Cảnh Ngạn dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn ánh mắt băng lãnh vô tình của Bắc Tề Lạc, sau đó chậm rãi lắc đầu. “Không buông, ta không buông, nếu ta mà buông ra, ngươi nhất định sẽ rời xa ta.”
Bắc Tề Lạc hơi nheo mắt, tàn bạo lóe lên trong mắt.
“Nếu đã như vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn!”
Bắc Tề Lạc lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, dùng đầu gối đập mạnh vào nơi yếu ớt giữa hai chân của Lam Cảnh Ngạn... khi y đau đớn đến mức ngã sang một bên, hắn liền hung hăng mà cho y mấy đấm.
Ngay sau đó, Bắc Tề Lạc thuận tay tóm lấy bình hoa trên mặt bàn, dùng sức đập mạnh, bình hoa vỡ tan. Hắn nhặt một mảnh vỡ, phẫn hận mà dùng sức cắm vào đùi Lam Cảnh Ngạn.
“A.......!”
Lam Cảnh Ngạn đau đến mức mồ hôi tóa ra, nhưng mà Bắc Tề Lạc vẫn chưa định buông tha cho y, hắn rút mảnh thủy tinh ra, sau đó lại đâm mạnh vào một chỗ khác...
Rất nhanh, tay của hắn đầy máu. Có máu của Lam Cảnh Ngạn, cũng có máu của chính hắn bị thủy tinh trong tay cắt.
“Lạc----”
Mặt Lam Cảnh Ngạn đã trắng bệch, thấy hắn vẫn còn định tiếp tục đâm, liền thống khổ mà rống to.
Bắc Tề Lạc ngừng tay, dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn y, lạnh lùng nói. “Mau nói, Thiệu Huân ở nơi nào?”
Lam Cảnh Ngạn bi ai lắc đầu.
Bắc Tề Lạc thấy thế, lại giơ cao tay.
Lam Cảnh Ngạn cắn răng mà thừa nhận. Mỗi lần thủy tinh đâm vào da thịt, y lại rống to lên. “Lạc... ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi....”
“Ta không yêu ngươi.”
Lời nói tàn khốc, lạnh lùng vang lên, làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng..,.
“Ta yêu ngươi!”
“Ta không yêu ngươi!” Bắc Tề Lạc rống to hơn nữa, hai mắt đã che kín tơ máu, dữ tợn vô cùng.
“... vậy tình yêu của ngươi ở đâu?” Lam Cảnh Ngạn vô lực nhắm mắt, từ khóe mắt y chảy ra một giọt lện. “Tình yêu của ngươi, đã cho người khác rồi sao...?”
“... Nói mau, hắn ở nơi nào?”
Thật chú ý lắng nghe, Lam Cảnh Ngạn mới nghe được, trong thanh âm lạnh như băng, vô tình kia lại kèm theo cả sợ hãi run run. Y kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia lại chảy ra nước mắt...
“Mau nói cho ta biết... rốt cuộc hắn ở đâu...?”
Lam Cảnh Ngạn thấy đau quá... không phải là miệng vết thương, mà là trái tim... tim y bị xé nát.
Vẻ mặt của người kia đã nói lên hết thảy. Y đã làm hết sức hết khả năng, cũng không chiếm được tình yêu của hắn. Tình yêu của hắn, cuối cùng lại dành cho người khác, cho một người thậm chí còn không yêu hắn.
Thực sự là đáng cười... người mà mình yêu, lại đi yêu người khác.
Bi ai... y có thể hiểu được tâm tình của hắn bây giờ, cũng giống như y, cho dù có truy đuổi như thế nào cũng không đuổi kịp hắn.
Lam Cảnh Ngạn đã không thể hỏi hắn vì sao được nữa... vì tính yêu, vốn chẳng có lí do vì sao cả...
“Nói mau, nói mau, hắn ở nơi nào?!”
Lam Cảnh Ngạn biết, thanh âm kiên cường này chỉ là giả mạo, kì thật, nó là để che giấu sự sợ hãi, sợ hãi mất đi.
Y lẳng lặng nhìn hắn, khuôn mặt mà chỉ một lần nhìn đã hút đi toàn bộ tâm trí của y, chậm rãi mà nở nụ cười.
Y mở miệng, nói cho Bắc Tề Lạc biết, Thiệu Huân ở...
Bắc Tề Lạc chạy ra khỏi phòng, thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lam Cảnh Ngạn.
Y chậm rãi nhắm mắt lại, mệt mỏi nằm trên mặt đất. Miệng vết thương trên đùi y vẫn đang không ngừng chảy máu. Y chậm rãi lôi di động ra, ấn một dãy số, gọi điện yêu cầu đối phương đến đưa y đi.
Sau đó, y lẳng lặng chờ đợi, che mặt, lẳng lặng khóc.
Trong căn phòng đen tối mờ mịt, y khóc, dùng nước mắt tế điện tình yêu mà hắn mới mất đi...