“Hắn thật đúng là âm hồn không tan!” Hách Quả Tử thầm nói.
Đào Mặc nói: “Được. Ta sẽ về huyện nha ngay.”
Hách Quả Tử kéo hắn, “Thiếu gia thật muốn đi gặp hắn?”
Đào Mặc nói: “Còn không biết là vị cố nhân nào.”
“Cái này còn cần phải đoán sao? Hơn phân nửa là hắn thấy lần trước hại thiếu gia hại còn chưa đủ, lần này thấy thiếu gia làm đến huyện quan, không nhịn được lại muốn giở thủ đoạn gì đây!” Hách Quả Tử càng nghĩ càng căm phẫn, nếu không phải kẻ đó không ở trước mặt, hắn không chừng sẽ vung tay đánh người.
Đào Mặc thở dài nói: “Việc đó cũng không thể trách hắn hết thảy.”
“Không trách hắn thì trách ai? Hắn nói rõ là nhận cái kia…” Hách Quả Tử thấy sắc mặt Đào Mặc bỗng nhiên trắng bệch, lập tức khép miệng.
Đào Mặc cố gắng dùng khẩu khí bình thường, nói: “Chúng ta về huyện nha trước đã.”
“… Vâng.” Hách Quả Tử mặc dù trong lòng bất bình, lại không dám nhắc lại gì nữa, vào phòng lấy quan bào giúp Đào Mặc, cùng hắn quay về huyện nha.
Đến cửa huyện nha rồi, liền thấy những người làm công nối tiếp nhau ra ra vào vào, hỏi ra mới biết là Mộc Xuân mời đến sửa chữa nóc nhà.
Đào Mặc nhớ đến chuyện đêm qua cùng Cố Xạ đánh cờ, trong lòng kích động, cảm thấy mái hiên này kỳ thực cũng không cần sửa chữa gấp gáp như thế. Nhưng ý niệm này thủy chung chỉ thoáng qua trong đầu hắn.
Tiến vào huyện nha, Hách Quả Tử đi trước, dẫn đầu chạy ào vào thính đường.
Đang ngồi đó quả nhiên là Y Vũ. Hắn thấy Hách Quả Tử khí thế ào ạt, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó thì cười bồi nói: “Quả Tử.”
“Thân thiết vậy. Ta đảm đương không nổi.” Hách Quả Tử hừ lạnh một tiếng.
Đào Mặc vào phòng.
“Đào thiếu gia.” Bồng Hương đứng phía sau Y Vũ hướng hắn hành lễ.
Sau khi gặp ở hỉ yến, trong lòng hắn đã biết ngọn ngành, cho nên cũng không có vẻ kinh ngạc, chỉ mỉm cười nói: “Sao lại có thời gian đến Đàm Dương huyện?”
Y Vũ cười mỉm chi: “Chỉ là đến xem một chút.”
Bồng Hương nói: “Nếu thích hợp, công tử muốn ngụ lại Đàm Dương huyện.”
“Cái gì?” Hách Quả Tử đột nhiên biến sắc.
Đào Mặc tiến lên, âm thầm kéo hắn, “Mau dâng trà.”
Hách Quả Tử chỉ vào trà trên trà kỷ, nói: “Không phải có rồi sao.”
Đào Mặc mặt đỏ ửng.
Bồng Hương cười nói: “Đại nhân nhà ngươi còn chưa có trà kia.”
Hách Quả Tử trừng mắt với hắn, xoay người ra cửa.
Đào Mặc thấy bọn họ đều đang đứng, vội nói: “Mời ngồi.”
Y Vũ chầm chậm ngồi xuống. Dù không có cẩm y ngọc la như năm đó, gấm hoa rực rỡ, nhưng phong tư giở tay nhấc chân cũng không giảm mà còn tăng thêm.
Đào Mặc trong lòng hoảng hốt, không khỏi nhớ tới năm đó ở Quần Hương lâu, chính mình vì hắn như say như mê, ném cả ngàn vàng bất quá chỉ vì cầu nụ cười của hắn. Vốn tưởng rằng si tâm nhiều năm cuối cùng sẽ được hồi báo, ai ngờ chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, những ngày mộng ảo, không chỉ như vậy, còn liên lụy…
Y Vũ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, vội vàng lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn: “Ngươi ở đây tốt chứ?”
Đào Mặc kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, mới hoàn hồn nói: “Nhờ phúc.”
Y Vũ nghiêng đầu, lộ ra đường cong cần cổ xinh đẹp, ánh mắt buông xuống, ôn nhu nói: “Ngươi từ lúc nào đã trở nên khách khí như vậy.”
“Đông gia.” Mộc Xuân chậm rãi đi tới.
Y Vũ ngước mắt, bất động thanh sắc quan sát hắn. Trong hỉ yến nhìn thấy hắn ôm lấy Đào Mặc, liền có thể biết quan hệ giữa hai người họ không tầm thường, nhưng hắn đã gặp qua vô số người, lại nhìn không thấu Mộc Xuân này rốt cuộc là lai lịch thế nào.
Nói hắn là văn nhân, cũng giống văn nhân. Nói hắn là hậu thế danh môn, cũng giống hậu thế danh môn. Nói hắn đến từ giang hồ, cũng có vài phần thói quen của người giang hồ.
(Ừm bạn ấy là văn nhân bởi vì bạn ấy ăn mặc văn nhã, cư xử ôn hòa, dùng quạt làm vũ khí nên không lộ rõ dáng vẻ của người học võ. Bạn ấy là hậu thế của danh môn, ừ thì bạn ấy là thiếu trang chủ Đoan Mộc Hồi Xuân của Tê Hà sơn trang lừng lẫy một thời mà. Hắn đến từ giang hồ, đúng rồi cái nhà Đoan Mộc theo nghề y, là một võ lâm thế gia ấy chứ, rõ ràng người ta là người giang hồ! Thêm nữa bây giờ còn là người của Ma giáo đại đại uy danh, người người kiêng nể, lại còn là trưởng lão dưới trướng Minh tôn. Ôi ôi :3)
Mộc Xuân tự nhiên phóng khoáng nói: “Hai vị này chắc hẳn là cố nhân của đông gia.”
Đào Mặc giới thiệu.
Mộc Xuân nói: “Hai vị đi đường mệt mỏi tới đây không dễ, không bằng ở đây nghỉ tạm vài ngày đi.”
Ánh mắt Y Vũ sáng lên, không đợi Đào Mặc mở miệng, đã nói: “Chỉ sợ làm phiền.”
“Không phiền. Miễn là hai vị ở quen là tốt rồi.” Mộc Xuân thấy Đào Mặc mở miệng muốn nói, khẽ thúc cùi chỏ, lập tức đem lời hắn định nói thu trở về, “Được rồi. Đông gia, ta vừa thấy Kim sư gia đang tìm ngươi, sợ là có chút công văn muốn ngươi xem qua. Ngươi đi xem chút đi.”
Đào Mặc cũng chỉ mong thoát ra được, nhưng lại sợ thất lễ trước mặt mọi người, do dự nhìn về phía Y Vũ.
Y Vũ thức thời nói: “Công vụ quan trọng hơn.”
Đào Mặc đi rồi, Mộc Xuân nói: “Ta đưa nhị vị đến khách phòng.”
“Làm phiền.”
Y Vũ không ngờ tới chuyến này lại thu được hiệu quả ngoài ý muốn, mừng thầm trong lòng, ngay cả nhìn Mộc Xuân cũng thấy thuận mắt hơn, trên đường không ngừng trò chuyện.
(Sao thấy có vẻ tầm thường >.