Cố Xạ và Đào Mặc từ trên núi xuống tới, Lô Trấn Học cũng đi cùng đường.
“Cố huynh.” Mắt thấy Cố Xạ và Đào Mặc chuẩn bị lên xe ngựa, cứ như vậy mà đi, Lô Trấn Học nhịn không được lên tiếng, “Xin dừng bước.”
Cố Xạ quay đầu lại.
Lô Trấn Học nói: “Không biết Cố huynh có phiền đi vài bước cùng nói chuyện?”
Cố Xạ đứng nguyên tại chỗ không chuyển động, “Lô huynh mời nói.”
Lô Trấn Học nhìn nhìn đoàn người qua lại, thấp giọng nói: “Không biết Cố huynh có tìm được tụng sư cho bản án tiều phu ở Lân huyện hay chưa?”
Cố Xạ nói: “Chưa.”
Lô Trấn Học nói: “Nếu Cố huynh không chê, ta muốn nhận án này.”
Cố Xạ không biểu tình nói: “Vì cái gì Lô huynh lại thay đổi chủ ý?”
Lô Trấn Học nói: “Nếu ta nói là vì chính nghĩa, chẳng biết Cố huynh có tin hay không?”
Cố Xạ nói: “Bản thân Lô huynh có tin hay không?”
Lô Trấn Học cười mà không nói.
Cố Xạ nói: “Đã vậy, Lô huynh không phiền ngày mai đến huyện nha nói chuyện.”
Lô Trấn Học ôm quyền nói: “Xin đợi cuộc hẹn ngày mai.”
Cố Xạ lên xe ngựa. Chỉ thấy Đào Mặc cầm cây hồ lô đường, ngơ ngác nhìn đầu gối chằm chằm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ, dường như đang đắm chìm trong hồi ức mỹ lệ.
Cố Tiểu Giáp thò đầu vào, trố ra nhìn Đào Mặc hỏi: “Hắn làm sao vậy? Nhặt được tiền sao?”
Cố Xạ tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Cố Tiểu Giáp thè lưỡi, rất nhanh quay trở lại càng xe, đánh xe chạy đi.
Đường đi xóc nảy làm Đào Mặc thoáng hoàn hồn. Mắt hắn giật giật, liếc thấy Cố Xạ gần trong gang tấc, mặt bỗng đỏ lên, nói: “Chúng ta trở về bao lâu rồi?”
Cố Xạ nói: “Vừa mới.”
Mặt Đào Mặc lại càng đỏ hơn, “Ta, vừa rồi ta lại phát ngốc phải không?”
Cố Xạ nói: “Nghĩ cái gì?”
Đào Mặc nhìn sang nới khắc, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh thùng xe, “Không, không nghĩ gì cả.” Nếu để Cố Xạ biết, mình từ lúc nãy đến giờ, trong đầu chỉ có hồi tưởng lại đoạn đối thoại giữa y và tiểu sa di, chắc chắn sẽ bị xem thường.
“Có thể do quá mệt rồi.” Cố Xạ chuẩn bị cho hắn một lối thoát.
Đào Mặc vội vàng gật đầu. Hắn lặng lẽ nhấc một góc rèm cửa lên, dọc đường gió nhẹ phất qua mặt, khiến đầu óc mơ mơ màng màng thoáng thanh tỉnh được một chút.”Đúng rồi, Lô công tử đâu?” Hắn bỗng nhiên nhớ ra thiếu mất một người.
Cố Xạ nói: “Đi về rồi.”
Đào Mặc xấu hổ nói: “Còn chưa nói từ biệt, thật quá thất lễ rồi.”
“Ngày mai hắn sẽ đến huyện nha.”
Đào Mặc nghi ngờ hỏi: “Hắn muốn tới huyện nha? Vì sao?” Lô Trấn Học là tụng sư, hắn nghĩ rằng Đàm Dương huyện lại có kiện cáo gì đó.”Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?”
Cố Xạ nói: “Hắn muốn nhận vụ án của tiều phu.”
Đào Mặc đầu tiên là giật mình, sau đó vui vẻ, nói: “Thật à? Hắn thật muốn nhận vụ án này?”
Cố Xạ nói: “Chính miệng hắn nói, chính tai ta nghe.”
Đào Mặc hít một hơi thật sâu nói: “Vậy thì tốt quá rồi.” Hắn biết Cố Xạ không muốn lên công đường, bởi vậy trong lòng tuy hi vọng lật lại án của tiều phu, cũng không muốn miễn cưỡng y. Bây giờ có Lô Trấn Học xung phong nhận việc, quả thực không còn gì tốt hơn.
Cố Xạ nói: “Tan rồi.”
Đào Mặc ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Cố Xạ nói: “Hồ lô đường.”
Đào Mặc cúi đầu, quả nhiên thấy đường trên hồ lô đang chảy xuống, dính lên tay. Hắn theo bản năng giơ tay lên, lại nhớ tới Cố Xạ còn đang ở bên cạnh, lại ngượng ngùng buông tay xuống.
Cố Xạ lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước đường dính trên tay hắn.
Nhìn chiếc khăn tay trắng bị nhuộm thành màu đỏ, Đào Mặc lúng túng nói: “Ta giặt sạch cho ngươi.”
Cố Xạ xếp chiếc khăn tay lại, để vị trí bị bẩn bao lại bên trong, sau đó đưa cho hắn, “Được.”
Đào Mặc nhận lấy, gắt gao nắm chặt trong tay, trong đầu hết lần này đến lần khác hiện ra thần tình ôn nhu của Cố Xạ khi lau tay giúp hắn. Nơi được lau mơ hồ nóng lên.
Lúc xuống xe ngựa, cố gắng bình tĩnh cáo biệt với Cố Xạ, cũng hẹn ngày mai sẽ gặp lại, Đào Mặc nhìn theo xe ngựa của Cố Xạ biến mất ở cuối đường, sau đó chạy ào thật nhanh vào huyện nha, bắt được người nào liền hỏi: “Lão Đào đâu?”
Hắn hỏi đến người thứ ba, thình lình phát hiện đối phương chính là Lão Đào.
“Thiếu gia?” Lão Đào thấy một tay hồ lô đường, một tay cầm khăn tay, mặt đầy hưng phấn mà nhìn mình, mắt sáng lên dọa người, trong lòng nhất thời có chút khổ, bình tĩnh nói, “Kim sư gia đã về rồi, có chuyện gì không bằng đến thư phòng nói.”
Đào Mặc không chút dị nghị theo lão trở về thư phòng.
“Thiếu gia người và…”
“Huyền Chi mua cho ta hồ lô đường ăn.” Đào Mặc kích động nói.
Lão Đào: “…” Nếu lão nhớ không lầm, chính mình cũng đã từng mua rất nhiều quà vặt cho hắn ăn.
Đào Mặc nói: “Y còn dùng khăn tay lau tay cho ta.”
Lão Đào: “…” Lão đâu chỉ lau tay cho hắn, còn là cả lau dọn cả nhà nữa.
Đào Mặc nói: “Hắn còn đưa cho tiểu hòa thượng một tấm ngân phiếu, bảo hắn mỗi ngày đều cầu bình an cho ta.”
Lão Đào: “…” Cái này nghe ra cũng không tệ lắm.
Đào Mặc lấy lại bình tĩnh, đột nhiên mặt nghiêm túc nhìn Lão Đào: “Lão nói xem, vì sao y lại đối tốt với ta như vậy?”
Lão Đào nói: “Sao thiếu gia không trực tiếp hỏi Cố Xạ?”
Đào Mặc bối rối nói: “Ta sợ y cũng không biết.”
Lão Đào: “…” Tuy không nên oán thầm thiếu gia như vậy, nhưng nếu nói giữa Thiếu gia và Cố Xạ có người không biết mình đang làm gì, vậy người đó tuyệt đối không phải Cố Xạ.
Đào Mặc nói: “Vạn nhất lúc ta hỏi rồi, y phát hiện mình đối với ta tốt, rồi lại không muốn đối tốt nữa thì làm sao?”
Lão Đào nói: “Ta nghĩ, Cố công tử không phải người như vậy.”
Trong mắt Đào Mặc lóe lên một tia hoan hỉ, nói: “Lão nói là, y biết y đối tốt với ta?”
“Ừ. Cố công tử không phải là người nhiệt tình, cũng không phải người đa tình, nếu không đối với thiếu gia… nhìn với cặp mắt khác, thì tuyệt đối không vì thiếu gia lên công đường.” Lần đầu, giữa Cố Xạ và Đào Mặc, tâm tình Lão Đào vi diệu nghiêng về Cố Xạ.
Đào Mặc khóe miệng thì tươi cười, nhưng giữa trán lại hằn lên một tên bi thương, “Ta biết. Cho nên, ta mới sợ.”
Lão Đào nhướng mày.
“Cái tốt của y cùng với cái tốt ta nghĩ tới không giống nhau.” Đào Mặc thấp giọng nói, “Nhưng cái tốt của y và cái tốt ta muốn có lại có phần tương tự. Ta sợ có ngày, y tìm được người y chân chính muốn đối tốt với hắn, sẽ đem cái tốt đối với ta thu trở về. Biết rõ không nên hi vọng xa vời như vậy, nhưng lúc được đối xử tốt như vậy, ta vẫn hi vọng sự đối tốt này là vĩnh viễn. Ta, ta có phải quá tham không đáy hay không?”
“Là lòng tham không đáy.”
*Chỗ này bạn Đạo Mặc muốn dùng thành ngữ “tham đắc vô yếm” => lòng tham không đáy nhưng mà lại dùng nhầm thành “ngận tham vô yếm”.
Sắc mặt Đào Mặc lại sụp đổ.
Lão Đào ho khan nói: “Ta chỉ sửa cho đúng lời ngươi thôi.”
Đào Mặc càng ủ rũ, “Y là thiên hạ đệ nhất tài tử, còn ta ngay cả hai chữ tài tử cũng không biết.”
Lão Đào trầm mặc một chốc, mới nói: “Thiếu gia không thử, sao biết mình không phải là người y muốn chân chính đối tốt chứ? Biết đâu Cố Xạ căn bản không để tâm ngươi có biết hai chữ tài tử hay không thì sao.”
Thân thể Đào Mặc chấn động, ngẩng đầu, thần tình tựa như một hài tử không biết làm sao, “Thế nhưng, ta là nam.”
Lão Đào nói: “Cố Xạ cũng là nam.”
Đào Mặc nói: “Vậy làm sao y lại…”
Lão Đào nói: “Trước lúc thiếu gia phát hiện ra, có từng nghĩ tới mình sẽ như vậy?”
Đào Mặc im lặng. Vấn đề này hắn không cách nào trả lời. Vì lúc hắn phát hiện ra thì quá sớm, sớm đến… trước đây hắn căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện nam nữ. Mà điều hắn lo lắng đầu tiên, là phát hiện mình đối với nữ tử không hề có hứng thú.
Lão Đào đối với tương lai của hai người vẫn có chút lạc quan. Chỉ cần Cố Xạ có ý, các loại tâm tình của Đào Mặc hoàn toàn không thành vấn đề. Bây giờ chỉ có lo lắng, ý của Cố Xạ có thật là hữu ý hay không.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Lão Đào trước khi đối phương gõ cửa, đã vượt lên mở cửa.
Người gác cổng ngẩn người, đưa ra một phong thư nói: “Là Tri phủ Đàm thành gởi thư.”
“Hắn?” Lão Đào cau mày, nhận lấy bức thư mở ra xem.
Đào Mặc thoáng choáng váng, tiến tới hỏi: “Chuyện gì?”
Lão Đào nói: “Trong thư nói, chất tử của Sử Thái sư muốn tới.”
Đào Mặc mờ mịt hỏi: “Ai là Sử Thái sư?”
Lão Đào nói: “Sử thái sư là cha của đương kim quý phi, là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất, là quyền thần đương triều.”
Đào Mặc nói: “Vậy chất tử ông ta là ai?”
Lão Đào nói: “Nghe nói Sử thái sư từng có một người con, lại gặp phải tai họa bất ngờ. Bây giờ dưới gối Sử Thái sư không còn ai, định nhận một người từ thân tộc làm con thừa tự kế thừa gia nghiệp, nói vậy vị chất tử này ắt hẳn là người được chọn rồi.”
Đào Mặc nói: “Vậy hắn tới Đàm Dương huyện thì liên quan gì đến chúng ta?”
Lão Đào siết bức thư, thở dài nói: “Tường an vô sự thì không liên quan, nếu là hữu sự… Vậy thì chính là cực kỳ liên quan.”