Thiệu Chẩn mang theo Ninh nhi, ở tại khách điếm trong Sùng Nhân phường. Trường An giá đất đắt như vàng, khách điếm không lớn, bày biện đơn giản, sạch sẽ thoải mái.
Thiệu Chẩn đem Ninh nhi dạo phố một vòng. Những người qua lại con đường này so với trên phố chợ thì khác xa, phần lớn ăn mặc tề chỉnh, xem ra đều là con em nhà quan lại.
"Những người này là thí sinh đi thi đến từ khắp nơi, chỗ này gần hoàng cung, đi lại tiện lợi, cho nên họ đều ở đây." Ở trong quán ăn dùng bữa, Thiệu Chẩn thấy Ninh nhi không ngừng nhìn ra bên ngoài nghiêng, mới giải thích, "Ở quanh đây có nhiều khách điếm, đều là mở dành cho những người này."
Ninh nhi gật đầu.
Trời càng tối, người tới dùng bữa càng đông.
Lầu trên lầu dưới đốt đèn sáng choang, trong ánh trời chiều mờ mờ, có vài phần nổi bật. Quán ăn này có chút danh tiếng, lại có ca kỹ đàn hát, không thiếu những viên quan trẻ tuổi đến cùng bạn bè, cực kỳ náo nhiệt.
Trong phòng ăn không có gì ngăn cách, rất nhiều người nhìn thấy Ninh nhi đều tỏ vẻ kinh ngạc, lại ngại Thiệu Chẩn ở bên cạnh, chỉ đành len lén liếc trộm .
Ninh nhi bị người ta nhìn cảm thấy xấu hổ, lại phát hiện nhìn về bên này cũng không chỉ có nam tử.
Ca kỹ, vũ cơ tiếp rượu, còn có mấy vị thị tỳ đi theo chủ nhân ra ngoài, cũng hướng phía Thiệu Chẩn liên tiếp nhìn tới.
Ninh nhi liếc Thiệu Chẩn một cái. Ở Sùng Nhân phường phần nhiều là quan lại, hắn ăn mặc cũng không khó coi, đi giày đen, mặc cẩm bào, bên hông đeo một thanh trường đao, linh hoạt, anh tuấn, rất xuất chúng.
Ninh nhi cảm thấy không muốn ngồi lại nữa, giật nhẹ ống tay áo Thiệu Chẩn: "Chẩn lang, đi về đi."
"Hả?" Thiệu Chẩn nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng ngượng ngùng, nhìn quanh bốn phía một vòng, lập tức hiểu ra.
Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh lùng quét qua, những nam tử nhìn lén kia lập tức thu lại.
"Về đi thôi." Thiệu Chẩn cũng biết quán xá ban đêm, không tránh khỏi có chút thanh sắc, Ninh nhi ở lại không thích hợp.
Hắn gọi người tính tiền, mang Ninh nhi rời đi.
Đã là buổi tối, khách điếm, lầu các đều treo đèn dầu sáng rỡ, người đi đường tới lui không dứt.
"Còn muốn đi dạo nữa không?" Thiệu Chẩn hỏi Ninh nhi.
Ninh nhi mệt mỏi lắc đầu.
Thiệu Chẩn cũng cảm thấy hôm nay mệt rồi, mang nàng trở lại khách điếm.
Đang muốn chia nhau về phòng, Ninh nhi chợt nhớ ra cái gì, hỏi hắn: "Thương thế của ngươi sao rồi?"
"Tốt lắm." Thiệu Chẩn lập tức trả lời.
"Thật?" Ninh nhi nghi ngờ nhìn hắn.
"Sắp khỏi rồi." Thiệu Chẩn nói: "Hôm đó quách Lang trung cho ta thuốc từ lúc đó không bị chảy máu. Hai ngày nay ta lại hầu như không dùng tay trái, sẽ khỏi rất nhanh."
Ninh nhi không tin: "Ngươi cho ta xem."
"Không cần xem, ta cũng không lừa ngươi."
"Ngươi chính là sẽ lừa ta."
"Thật sự sắp khỏi rồi !" Thiệu Chẩn cười chê, muốn đi vào trong cửa tránh nàng.
Ninh nhi không chịu, kéo ống tay áo của hắn: "Ta xem qua mới biết có khỏi hay không. . . . . ."
Thiệu Chẩn trong lúc rối rắm, chợt nghe một hồi tiếng cười nhẹ. Hai người ngơ ngẩn, quay đầu nhìn lại, thấy hai vú già của khách điếm, ngồi ở trong đình, mắt nhìn bọn họ, tiếng cười lại truyền đến: ". . . . . . Tiểu tình nhân cãi nhau đấy à. . . . . ."
". . . . . . Thật hoài niệm, ta cùng với vị kia trong nhà, năm đó cũng như vậy. . . . . ."
Tiểu tình nhân. . . . . . Khí nóng xông lên mặt, Ninh nhi nhìn tay mình, vội vàng buông tay áo Thiệu Chẩn ra.
Thiệu Chẩn da dày thịt béo, muốn bày ra một bộ dáng không quan tâm, lại nhìn đến Ninh nhi cả mặt đỏ ửng, ánh mắt tránh né, tâm chợt như bị gió thổi, đung đưa, đung đưa.
Ban đêm mờ mịt, Ninh nhi nhìn lên thấy Thiệu Chẩn cũng đang nhìn nàng.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng treo trên hành lang, trán cùng sống mũi hắn được chiếu ánh sáng dìu dịu, hai mắt thâm thúy, lại hình như có ngọn đèn ở bên trong chớp động, sáng quắc, khiến cho lòng nàng ầm ầm va chạm.
"Ngươi. . . . . . Trở về phòng nghỉ đi." Hắn nhỏ giọng nói.
Ninh nhi đáp một tiếng: "Ừ." Nói xong, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, mang trái tim đang đập loạn, bước nhanh về phòng mình.
Sùng Nhân phường ban đêm cũng không yên tĩnh, tiếng hát tiếng cười từ quán rượu bên ngoài truyền đến, thật giống như đang ăn tết.
Ninh nhi nằm trên giường, thật lâu mới chậm rãi rơi vào mộng đẹp, ánh mắt Thiệu Chẩn tựa như vẫn đọng lại ở trong lòng nàng, thật lâu không tiêu tan.
Hắn. . . . . . Có hay không yêu thích ta một chút, không phải thích của biểu huynh đối với biểu muội? Trong mơ hồ, nàng thật muốn câu trả lời “có”.
Mà sát vách, người kia nằm ở trên giường cũng không ngủ được.
Mắt mở to, bên tai giống như có người nói: "Tiểu tình nhân. . . . . ."
Nhắm mắt lại, lại giống như thấy Ninh nhi đang nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng.
Trong lòng như bị mèo cào.
Thật sự là tiểu tình nhân thì tốt rồi. . . . . .
Đừng nghĩ!
Thiệu Chẩn lật người, cố gắng nhắm mắt lại.
Ngày hôn sau, Ninh nhi ngủ nướng một giấc thật dài, khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.
Bên ngoài có chút âm thanh truyền đến, giống như tiếng phố xá, nàng tỉnh táo ngồi dậy, nghĩ một lát, mới nhớ ra nơi này là Trường An.
Sau đó, nàng nhớ tới ánh mắt của Thiệu Chẩn đêm qua, trái tim lại chấn động một phen.
Đờ đẫn một chốc, nàng lắc lư đầu, cảm giác mình đang ngây người.
Vừa mới súc miệng xong, trên cửa truyền đến tiếng gõ.
"Ninh nhi." Là tiếng Thiệu Chẩn, "Đã dậy chưa?"
Ninh nhi vội đáp một tiếng, mở cửa.
Ánh sáng ùa vào, Thiệu Chẩn đứng trước cửa nhìn nàng, cười cười: "Quần áo cũ ngươi còn giữ không?"
Ninh nhi gật đầu: "Còn."
"Thay đi, chúng ta đi Nam Thành một chuyến." Thiệu Chẩn nói.
"Nam Thành?" Ninh nhi kinh ngạc.
"Ngươi quên à?" Thiệu Chẩn nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi tìm ‘người thân’."
Ninh nhi bừng tỉnh.
Hắn nói là “người thân” trong Điệp văn. Tiêu Vân Khanh nói, người đó đã rời khỏi Trường An, bọn họ tìm người không được, lấy cớ kéo dài kỳ hạn lưu lại.
Ninh nhi đáp một tiếng, Thiệu Chẩn đang muốn đi ra trước, suy nghĩ một chút, lại quay trở lại: "Ninh nhi, ngươi bày ra vẻ mặt đáng thương cho ta xem một chút, ví như. . . . . . đói bụng cầu người cho ngươi cơm ăn."
"Cầu người?" Ninh nhi nghi ngờ nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, chốc lát, nàng nhăn chân mày lại, tỏ vẻ bi thương: "Như thế này?"
"Hơi gượng gạo." Thiệu Chẩn sờ cằm, "Hôm đó Tiêu Vân Khanh không chịu đi quan nha, bộ dáng lúc ngươi cầu hắn, còn nhớ rõ không?"
Ta làm sao biết được bộ dáng ta lúc đó như thế nào? Ninh nhi dở khóc dở cười, nháy mắt mấy cái, nhớ lại tình huống lúc đó, khẽ mở to hai mắt nhìn về Thiệu Chẩn, mắt hạnh ngấn nước.
"Như vậy phải không?" Nàng hỏi.
Thiệu Chẩn nhìn nàng, ngẩn ngơ một chốc.
"Chính là như vậy." Hắn cười cười, "Đi thay quần áo đi." Dứt lời, xoay người trở ra.
Ninh nhi nhìn bóng lưng vội vã của hắn, hơi nhíu mày. Muốn đi cầu người sao? Nàng nghĩ thầm, Điệp văn, hình như hết sức khó khăn đây. . . . . .
Thiệu Chẩn đã đi thật xa, vẫn cảm giác bước chân không thật, hình như vẫn có cảm giác ánh mắt Ninh nhi dõi theo phía sau lưng.
Tim đập mạnh. Quả nhiên, hắn không làm được.
Hắn nên trêu đùa nàng, giống như trước kia nói "Khóc hai tiếng", hay "Cười một cái", chờ Ninh nhi phát giác, tức giận, hắn lưu manh chạy đi, lộ rõ bản chất sơn tặc.
Nhưng mà, khi Ninh nhi nhìn hắn như vậy, hắn lại có cảm giác giống như ai trong lòng hắn đốt một cây đuốc, làm cháy sạch, trống rỗng.
Hắn cho là mình đã nghĩ thông suốt, có thể lạnh nhạt đối đãi những tâm tư trong đáy lòng đó, có thể giống như lúc vừa mới bắt đầu không ràng không buộc. Nhưng lúc hắn nhìn thẳng vào mắt Ninh nhi như vậy, chỉ một ánh mắt của Ninh nhi đã có thể ép hắn chạy trối chết.
Thiệu Chẩn nhìn bầu trời, không khỏi cười khổ.
Đây chính là vì hắn lúc trước làm chuyện xấu quá nhiều, nên bị ông trời trừng phạt sao?
Hắn khó khăn lắm mới nhặt lại lương tâm, giữ vững khí tiết, lại khiến hắn mỗi ngày phải chịu tra tấn như vậy?
Hắn thở dài một hơi, cảm thấy hết sức buồn bực.
Trên Điệp văn viết người "thân thích" kia ở tại Nam Thành. Thiệu Chẩn và Ninh nhi đều mặc quần áo cũ, một bộ mười phần dáng vẻ dân đen lặn lội đường xa, long đong mệt mỏi ở trên phố vòng đi vòng lại mấy vòng, cuối cùng đi tìm Lý chính.
Lý chính không hề gây khó khăn, nghe xong Thiệu Chẩn vẻ thành thật lừa gạt giải thích một phen, lại kiểm tra Điệp văn, đóng ấn, kéo dài thời hạn.
Ninh nhi đứng bên ngoài, nét mặt không rõ đang nghĩ gì, nhìn thấy Thiệu Chẩn cầm Điệp văn, hướng Lý chính hành lễ.
Nàng vội vàng cũng hướng phía trong hành lễ, hướng một cái nhìn nghi vấn tới Thiệu Chẩn.
Thiệu Chẩn khóe môi khẽ cong, mang nàng đi ra ngoài.
"Có được không?" Đi ra ngoài đường, Ninh nhi không nhịn được hỏi.
"Được rồi." Thiệu Chẩn đi tới trước xe ngựa, tháo dây buộc, cũng không quay đầu lại nói, "Lên xe."
Ninh nhi nhìn hắn, cảm thấy có chút kỳ quái.
Từ lúc ra khỏi khách điếm, hắn hình như vẫn quay cái gáy về phía mình, lúc nói chuyện cũng không thèm nhìn nàng.
Ninh nhi trong lòng nghi ngờ, đang muốn hỏi, lại phát hiện xe ngựa đang đi một đường khác so với lúc tới.
"Chẩn lang, chúng ta đang đi đâu?" Ninh nhi hỏi.
"Đi gặp cố nhân." Thiệu Chẩn nói.
Cố nhân? Ninh nhi suy nghĩ một chút, chợt hiểu được, Thiệu Chẩn từng ở Trường An, đương nhiên có thể có cố nhân.
Thiệu Chẩn cho xe ngựa chạy tới chợ phía Tây.
Chợ phía Tây Trường An là nơi thương nhân khắp nơi lui tới, hội tụ hàng hóa của toàn thiên hạ. Đường phố to lớn, người đi đường nối gót chạm vai, thanh âm huyên náo.
Xe ngựa đi vào có chút phiền phức, Thiệu Chẩn quen việc, tránh qua đám người, đi đến góc đông bắc của chợ.
Trước cửa một kho hàng, xe ngựa chở đầy hàng hóa lộc cộc đi qua, người đến người đi, hết sức bận rộn.
Ninh nhi xuống xe, trông thấy mấy chiếc xe ngựa trước kho hàng có viết chữ "Tào".
"Tôn Đại!" Thiệu Chẩn hướng một người trung niên chào hỏi, người kia quay đầu lại, nhìn Thiệu Chẩn một chút nhíu mày, "Ồ! Đây chẳng phải là Thiệu lang sao?"
Thiệu Chẩn cười cười, chắp tay nói: "Nhiều năm không thấy, ngài vẫn còn nhận được ta."
Tôn Đại hoàn lễ, cười nói: "Sao lại không nhận được." Dứt lời, mắt liếc về phía Ninh nhi, "Đây là. . . . . ."
"Biểu muội ta." Thiệu Chẩn giải thích.
"Ồ!" Tôn Đại lông mày dương lên.
Ninh nhi đã sớm quen với việc người khác nhìn hai người bọn họ với ánh mắt nửa suy đoán nửa mập mờ, đứng ở một bên nhìn bọn họ.
"Thiệu lang hôm nay quang lâm, không biết vì chuyện gì?" Tôn Đại là người làm ăn, không nói nhiều những lời vô nghĩa, cười híp mắt hỏi.
Thiệu Chẩn nói: "Không có gì. Tới đây sẽ ở Trường An một thời gian, muốn thuê một ngôi nhà, nên tới nhờ ngươi hỏi thăm tin tức."
"Thuê nhà?" Tôn Đại nói: "Việc này Tứ lang nhà chúng ta là thông thạo nhất, Thiệu lang sao không hỏi hắn?"
Thiệu Chẩn nói: "Hắn không phải đang ở Lợi châu sao?"
"Hai ngày trước mới trở lại rồi." Tôn Đại nói xong, hướng trong cửa hô, "Tứ lang! Thiệu lang tìm ngươi!"
Một lúc sau, một người từ trong viện đi ra, Ninh nhi nhìn sang, chính là chủ khách điếm ở Lợi châu Tào Mậu.
Tào Mậu nhìn thấy Thiệu Chẩn, tỏ vẻ kinh ngạc, rồi lại nhìn thấy Ninh nhi liền sáng tỏ.
"Ta đã sớm nói có quỷ mới tin ngươi," hắn làm mặt ngầm hiểu cười cười, liếc qua Thiệu Chẩn, "Chậc chậc, tìm thân thích ở Thương châu, tìm khắp cho đến tận Trường An."
Hết chương 24