An Tây đại đô hộ Lâu Vũ Triệt, hơn 50 tuổi, râu tóc hơi bạc.
Tiết Đình đi tới thư phòng, bái kiến xong, Lâu Vũ Triệt thấy hắn anh khí bất phàm, nói năng thận trọng, rất tán thưởng.
"Thổ Phồn lớn mạnh mà sắp tới trời đông giá rét chính là lúc cần canh phòng nghiêm ngặt." Lâu Vũ Triệt nói,"Lão phu ở Quy Tư ngồi không yên liền đi xung quanh tuần tra việc canh phòng, thật khéo lại gặp được Quan Sát Sứ."
Tiết Đình nói: "Hạ quan cũng vừa mới tới Yên Kỳ."
Lâu Vũ Triệt gật đầu, nhìn hắn mỉm cười: "Lão phu nghe được mấy ngày trước đây, Thổ Phồn bất ngờ đánh Dương Mộc, Quan Sát Sứ đúng lúc ở trong thành cùng quân dân thủ thành phá địch, thật đúng là anh hùng."
Tiết Đình khiêm tốn nói: "Đại Đô Hộ quá khen."
Lâu Vũ Triệt khoát tay chặn lại, nói: "Không cần quá khiêm tốn, lão phu còn nghe nói Quan Sát Sứ bị thương?"
Tiết Đình đáp: "Vết thương nhỏ, đã khỏi rồi."
Lâu Vũ Triệt vuốt râu, nói: "Lão phu sắp quay lại Quy Tư, vừa đúng có thể đi cùng đường với Quan Sát Sứ xem xét các nơi."
Tiết Đình vui mừng. Hắn đến Tây Vực vốn là theo lệnh Hoàng Đế tuần tra các nơi, cùng đi với Lâu Vũ Triệt có chuyện gì cũng có thể hỏi được ngay, thuận lợi rất nhiều.
Một phen truyện trò, mọi người lại nói đến chuyện Dương Mộc.
"Dương Mộc mặc dù nhỏ bé nhưng lại là nơi khẩn yếu, lần này suýt nữa thất thủ, là do hạ quan không chu toàn, xin tự nhận tội." Vương Lâm tự thẹn nói.
"Thổ Phồn mơ ước An Tây cũng không phải một sớm một chiều, cuộc chiến Dương Mộc tuy là ngoài ý muốn nhưng cũng không thể tránh khỏi." Lâu Vũ Triệt nói: "Vương đô hộ không nên tự trách, việc thiết yếu bây giờ chính là củng cố các vị trí tuần phòng, ngăn ngừa Thổ Phồn tiếp tục tấn công."
Vương Lâm cùng thuộc hạ đều xưng vâng
Lúc này, Lâu Vũ Triệt lại đưa mắt nhìn về phía người vẫn không nói chuyện Bùi Hành Kiệm.
Vẻ mặt ông không có sóng, rất tự nhiên, Lâu Vũ Triệt đoán được là ông hẳn đã có chủ ý.
"Bùi Phó Đô Hộ, nghe nói khi Dương Mộc bị vây đánh thì ông cũng đang ở Yên Kỳ, chuyện này ông thấy sao?" Lâu Vũ Triệt chậm rãi nói.
Bùi Hành Kiệm thi lễ, cười cười, cũng không nói nhiều: "Đại Đô Hộ, hạ quan cho là An Tây quá rộng lớn, cho dù tăng quân số cho tất cả các trạm dịch vẫn chưa chắc đã đủ phòng thủ. Nhưng đất An Tây là nơi các bộ người Hồ tạp cư, hoặc lấy việc buôn bán tơ lụa hoặc chăn nuôi trên thảo nguyên để sinh sống. Triều đình ta vốn có chính sách khoan dung. Đại Đô Hộ không bằng chúng ta liên hiệp các bộ tộc người Hồ, cùng tương trợ nhau tuần phòng thủ vệ, hiệu quả chắc chắn sẽ tăng gấp bội."
Tiết Đình ở một bên nghe, cảm thấy hết sức hợp lý. Trong sảnh đường nổi lên nhiều tiếng nghị luận, có người gật đầu, có người lại nhíu mày.
Lâu Vũ Triệt vẻ mặt không đổi, chậm rãi vuốt râu. Ông nói, "Người Hồ khó cai quản, lại không phải là người Trung Nguyên ta, nếu họ có dị tâm sẽ để lại hậu họa sâu nặng."
"Người Hồ không thể tin được." Phía dưới có người chen miệng nói.
Bùi Hành Kiệm nói: "Người Hồ cũng có nhiều loại, có thân hữu có kẻ địch, ý của hạ quan chính là liên hiệp các bộ tộc người Hồ thân thiện, cùng xuất lực phụ tá."
Lâu Vũ Triệt cười cười, nói: "Bùi Phó Đô Hộ, ý này rất tốt, đợi lão phu trở lại Đại Đô Hộ phủ cùng người các quan lại tỉ mỉ thương nghị rồi định đoạt sau."
Bùi Hành Kiệm nghe lời này, biết ý kiến của mình không hợp ý ông ta, chỉ đành đồng ý, không hề nói thêm nữa.
Sau khi mọi người giải tán, Bùi Hành Kiệm đi ra cửa, còn chưa kịp lên xe ngựa, thì nghe được Vương Lâm gọi ở phía sau.
Hai người nhìn nhau, đều cười khổ.
"Lâu Công năm tới sẽ trở về Trường An, ông ấy chẳng qua chỉ muốn an ổn." Vương Lâm an ủi.
Bùi Hành Kiệm than thở: "Ta bày kế sách này không phải là vì muốn an ổn sao."
"Ngài sang năm sẽ nhậm chức, lúc ấy tự làm việc theo ý mình, có gì không thể."
Bùi Hành Kiệm cười nhạt, không nói.
"Đúng rồi, còn có một chuyện." Vương Lâm nhỏ giọng nói, "Pháp Tào Đại Đô Hộ phủ mấy ngày trước đã đến Yên Kỳ, trước đó từng qua Kim Sơn Đô Hộ Phủ."
"Hả?" Bùi Hành Kiệm kinh ngạc.
"Pháp Tào cùng Mỗ có quan hệ gì đâu?" Bùi Hành Kiệm xem thường.
Vương Lâm lắc đầu: "Triều đình hàng năm đốc thúc Đại Đô Hộ phủ truy bắt đào phạm. Hiện giờ gần cuối năm, Pháp Tào đi tuần các nơi, chắc cũng vì chuyện này." Nói xong, ý vị sâu xa nhìn Bùi Hành Kiệm một chút, "Nghe nói Phó Đô Hộ dùng người không câu nệ, vẫn nên cẩn thận là hơn."
Bùi Hành Kiệm mỉm cười, chắp tay thi lễ: "Hảo ý của Vương đô hộ, Mỗ ghi nhớ trong lòng."
***
Tiết Đình trở về phòng, người hầu báo lại, nói có khách đang chờ.
"Là ai vậy?" Hắn hỏi.
"Là vị Pháp Tào của Đại Đô Hộ phủ, họ Tôn tên Khang, mấy ngày trước đã tới một lần."
Tiết Đình nhớ lại, nhíu mày.
Người này thật ra thì cũng coi như người quen.
Tôn Khang, ngày trước nhậm chức ở Kinh Triệu Phủ, Tiết Đình đã tiếp xúc qua mấy lần, là người làm việc rất nghiêm túc, bọn họ còn từng cùng nhau đánh mã cầu. Năm ngoái, lúc hắn được điều đến An Tây Đại đô hộ phủ, Tiết Đình cũng nghe nói.
Tây Vực hoang vu, ra khỏi Ngọc Môn quan hiếm khi gặp được cố nhân, Tiết Đình vội xuống xe vào bên trong thì thấy Tôn Khang đang chờ tại đường thượng. Hắn thấy được Tiết Đình, trên mặt nụ cười, hành lễ nói: "Quan Sát Sứ, đã lâu không gặp."
Tiết Đình lắc đầu cười khổ: "Cái gì Quan Sát Sứ, Bá Kiến ngại chết ta."
Tôn Khang cười, hai người cùng ngồi xuống hàn huyên.
"Gặp được Nguyên Quân đúng là không dễ, lần trước ta đến, người hầu nói ngươi bị thương, ta đành phải đi về." Tôn Khang nói.
Tiết Đình mỉm cười, nói: "Lang trung nghiêm lệnh bắt ta tĩnh dưỡng, không được tiếp khách, biết Bá Kiến tới lại không thể gặp mặt, thật là xấu hổ."
Tôn Khang mỉm cười,: "Ta chỉ đùa thôi, Nguyên Quân đừng tưởng thật."
Tiết Đình nhìn hắn, hỏi: "Bá Kiến không phải đang ở Đại Đô Hộ phủ sao? Tới Yên Kỳ là theo Đại Đô Hộ tới?"
Tôn Khang lắc đầu: "Ta ra ngoài đã hơn tháng, đến các quân trấn thị sát việc phòng thủ."
Tiết Đình sáng tỏ, cười nói: "Bá Kiến làm việc thật cần mẫn."
Tôn Khang cười khổ: "Gần cuối năm, các sự vụ cũng cần có câu trả lời thỏa đáng. Nhưng lần này chuyện truy phạm thật khiến người ta bể đầu sứt trán."
"Truy phạm?"
"Đúng vậy. Ngươi hẳn biết, triều đình mỗi năm đều phát truy nã tội phạm quan trọng đến An Tây." Nói xong, hắn chợt nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, lần ngươi đi quân doanh phía Bắc Trường An đã đụng phải một nhóm tội phạm? Một tên tội phạm trong đó gọi là Thiệu Chẩn, lần này cũng có truy nã tới."
Ánh mắt Tiết Đình ngưng lại.
"Thiệu Chẩn?" Một lúc sau, giọng hắn trấn định hỏi, "Hắn đang ở Tây Vực?"
"Ta cũng không biết, chỉ là phỏng đoán." Tôn Khang nói: "Hình bộ không bắt được người sẽ gửi truy nã tới các nơi vắng vẻ, Tây Vực là đương nhiên."
"Ra thế." Tiết Đình cười cười, vuốt cằm.
Tiễn Tôn Khang đi xong, Tiết Đình sắc mặt nghiêm nghị, trầm ngâm một hồi, phân phó người hầu chuẩn bị ngựa.
"Biểu huynh muốn đi đâu thế?" Ninh Nhi thấy sắp đi, hỏi.
"Ta đi một lát sẽ trở lại." Tiết Đình vẻ mặt bình thản, cũng không đợi nàng trả lời, bước nhanh ra ngoài.
***
Đang buổi trưa, mặt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu, mặc dù trời giá rét, nhưng thời tiết rất tốt. Bầu trời trong xanh, cả vùng đất, cây cối, thành trì đều sáng lên dưới ánh nắng cùng tôn lên vẻ diễm lệ của nhau.
Bùi Hành Kiệm trị quân nghiêm khắc, tuy đang bên ngoài, quân lính một người cũng không dám lười biếng.
Trên đồng cỏ ngoài thành Yên Kỳ, Thiệu Chẩn cưỡi ngựa như bay, tay cầm cung tên nhắm tới những người cỏ phía xa, đằng sau truyền đến tiếng các binh sĩ trầm trồ khen ngợi.
Thiệu Chẩn quay ngựa, lại chạy thêm một đoạn, đang định trở về, đột nhiên, một cái bóng lướt qua bên cạnh, một người cỏ bị tên bắn thủng.
Thiệu Chẩn nhìn theo, đợi thấy rõ người cưỡi ngựa, ánh mắt cứng lại.
"Tìm một chỗ yên tĩnh, ta có lời muốn nói với ngươi." Tiết Đình phóng ngựa ở trước mặt hắn xoay trở lại, nói.
Thiệu Chẩn trong lòng ngạc nhiên nhưng cũng không sợ, không vội vàng.
"Ở đây nói luôn đi, chuyện gì." Hắn nhàn nhạt.
Tiết Đình cau mày, cũng không tranh chấp với hắn, liếc bốn phía, nói: "Tên thật của ngươi, ở Tây Vực có người nào biết không?"
Thiệu Chẩn không rõ chân tướng nhìn hắn một chốc, cười lạnh nói: "Có ngươi và Ninh Nhi."
Tiết Đình không để ý tới, tiếp tục nói: "Lệnh Truy Nã ngươi đã đến An Tây."
"Thì sao?"
"Pháp Tào Đại Đô Hộ phủ cũng biết ngươi."
Thiệu Chẩn ngẩn ra, hỏi: "Hắn từng gặp qua ta?"
"Có lẽ chưa." Tiết Đình nói: " Năm ngoái khi chuyện xảy ra thì hắn đã bị điều đi, chắc là cũng chỉ xem qua bức họa của ngươi."
"Chỉ là bức họa, ta mỗi ngày đều đi qua, cũng đã quen rồi."
"Hắn xuất thân từ Bộ Hình, khả năng nhận người rất tốt." Tiết Đình có chút không nhịn được, "Ta nếu không cảm thấy chuyện nghiêm trọng, sẽ thèm đến tìm ngươi sao? !"
Thiệu Chẩn không nói gì, nhìn Tiết Đình, một hồi lâu, lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa: "Chẳng lẽ ngươi không phải rất muốn hắn bắt được ta?"
"Ta càng muốn đem ngươi giết đi." Tiết Đình lạnh lùng nói, "Ta nói với ngươi chuyện này, cũng giống như lần đó cứu ngươi đi."
"Hả?" Thiệu Chẩn không nhanh không chậm, "Lần này, ý của ngươi thế nào?"
"Cũng giống năm ngoái." Tiết Đình nói: " ngươi nếu như không muốn mọi việc bại lộ, hãy đi nhanh đi!"
Thiệu Chẩn cười lạnh một tiếng, nhìn Tiết Đình, nói thật nhỏ: "Ta đã trốn tránh một lần, sẽ không chạy trốn tiếp!"
Dứt lời, thu hồi ánh mắt, giục ngựa chạy đi.
Tiết Đình dõi theo bóng lưng hắn, xanh cả mặt.
"Thạch Chân!" Hắn quát, "Ngươi chỉ làm theo ý mình, ngươi từng nghĩ cho nàng chưa? !"
Thiệu Chẩn phóng ngựa rất nhanh, tiếng Tiết Đình mới đến bên tai liền bị tiếng gió nuốt hết.
Ta sao lại không nghĩ cho nàng?
Khóe môi hắn mím chặt, ta nghĩ cho nàng, so với nghĩ cho mình còn nhiều hơn nhiều a. . . . . .