Editor: Gà _ LQĐ
Lúc trở về phủ Quận vương, tuyết rơi nhỏ dần, Tịnh Thục được Thải Mặc đỡ xuống xe dưới chân vừa trợt, thân thể lảo đảo một chút. Chu Lãng đưa tay ra vịn chặt cánh tay nàng, nhẹ nhàng nói ‘Cẩn thận’.
“Đa tạ phu quân.” Mặt Tịnh Thục ửng đỏ.
Thấy vợ chồng son bọn họ khách sáo như thế, Thải Mặc dùng sức mím môi, sợ bản thân bật cười. Ban đầu lúc mình và trượng phu tân hôn thì cũng từng cùng nhau vội vàng đi họp chợ, lúc trở lại sắc trời đã tối, vào tiểu viện, trượng phu nhanh chóng ôm nàng từ xe ngựa lên giường, buộc nàng mặc chiếc váy hoa mới mua, nhưng hạ thân lại hoàn toàn trống trơn...
Qua cửa thuỳ hoa, chính là ngã ba đi đến các viện, trời lạnh thế này, không cần lên phòng chính thỉnh an, đôi phu thê không hẹn mà cùng về Lan Hinh uyển, lại bị Nhị thái thái gọi lại.
“A Lãng, Tịnh Thục, các ngươi mới trở về từ chùa Tây à?” Nhị thái thái Cận thị cười híp mắt đi từ phòng chính tới, trong tay ôm một ấm lô khéo léo, nha hoàn sau lưng ôm một áo khoác da cừu màu trắng.
Lúc mới gặp Nhị thái thái, là vào ngày lạy cữu cô, Tịnh Thục có ấn tượng khá tốt với bà ta, cảm thấy bà là người mặt mày hiền hậu. Nhưng mà, sau đó bà ta lại giúp đỡ Quận vương phi ức hiếp A Lãng, Tịnh Thục lập tức không thể nào thích bà ta nổi.
“Nhị thẩm.” Tịnh Thục lễ phép đáp một tiếng.
Da Cận thị trắng nõn, vóc người hơi mập, cười lên khá hiền lành: “Tịnh Thục à, lão tổ tông mới vừa ban cho ta hai hộp củ gừng thượng đẳng, mùa đông ngâm nước uống vào sẽ làm ấm, con cầm một hộp đi đi. Đế đô không thể so với Giang Nam, mùa đông đầu tiên con ở Bắc Phương, nhất định rất khó chịu.” Nói xong hơi khoát tay, nha hoàn sau lưng nhanh chóng đưa một cái hộp nhỏ tinh xảo đến trước mặt Thải Mặc.
Mặc dù củ gừng không phải là đồ gì quý giá, nhưng thật sự là một mảnh hảo tâm, Tịnh Thục không ngờ bà ta sẽ cố ý lấy lòng, ngẩn ra cười nói: “Đa tạ ý tốt của Nhị thẩm, chẳng qua là, vừa nãy lão tổ tông ban cho Nhị thẩm, sao Tịnh Thục dám nhận lấy. Nhị thẩm nên bảo dưỡng thân thể thật tốt, chúng ta làm vãn bối sẽ càng vui mừng hơn.”
Cận thị cười ha hả nói: “Thật là một đứa bé ngoan hiểu chuyện, A Lãng cưới con thật là phúc phận cả đời, mau cầm đi, đừng khách sáo với Nhị thẩm, nếu cố ý không nhận, đó chính là xem thường Nhị thẩm rồi.”
Nói đến nước này, nếu vẫn từ chối có vẻ như không thích hợp, Tịnh Thục ngẩng đầu nhìn Chu Lãng, người sau đã thản nhiên nói: “Tấm lòng của Nhị thẩm, nàng cứ giữ lại đi.”
Tịnh Thục hành lễ với Cận thị: “Vậy đa tạ Nhị thẩm, trời tuyết đường trợt, ngài cẩn thận dưới chân.”
Hai bên nói lời từ biệt, ai về nhà nấy. Phủ Quận vương rất lớn, viện cũng vô cùng nhiều, khoảng cách giữa các viện không hề gần nhau.
Trở lại Lan Hinh uyển, Tố Tiên lấy y phục được hâm nóng bên cạnh ấm lò hồng ra cho hai người thay, dùng bữa trưa, rồi ngồi trước thư án uống trà.
Tịnh Thục hỏi: “Tại sao Nhị thẩm phải đột nhiên tặng đồ thế?”
“Cha nương bà ta vốn là quan Tứ phẩm, mấy năm trước sau khi qua đời, hai huynh đệ không có tiền đồ, gia sản tàn lụi còn luôn chen nhau xem thường bà ta. Chi phí của phủ Quận vương đều lấy từ bổng lộc của tổ mẫu và phụ thân, bổng lộc của nhị thúc không bị nhập quan chính thức, theo lý thuyết cũng có chút tiền xài. Nhưng nhị thúc thích nhất uống rượu nạp thiếp, tụ họp với bằng hữu tiêu xài không ít ngân lượng, trong nhà mỹ thiếp một phòng rồi thêm một phòng, chỉ dựa vào tiền tiêu trong phủ cấp cho hàng tháng đương nhiên không đủ.” Chu Lãng thản nhiên nói.
Tịnh Thục ngưng thần suy nghĩ một chút, nói: “Ý chàng là, Nhị thẩm vừa không có nương gia để dựa vào, ở phu gia cũng không dư dả, địa vị không cao. Cho nên...”
“Cho nên, bà ta chỉ phải lấy lòng tổ mẫu và Quận vương phi mới có có thể sống tốt. Khi bọn họ nhắm vào ta, bà ta cũng sẽ lên tiếng phụ họa, nhưng thật ra, bà ta không muốn đắc tội bất cứ ai, lần này dùng một hộp gừng là muốn kéo gần quan hệ với nàng hơn. Dù sao phía sau nàng còn có Cao gia, quan trọng hơn là... Còn có Cửu vương phi. Sang năm, Chu Thắng và Ngọc Phượng sẽ mười lăm tuổi, bà ta muốn tìm một phu gia tốt cho nữ nhi, mấy năm tiếp theo sẽ an bài cho nhi tử. Bà ta chỉ mong muốn tìm thêm cho mình một con đường lui nữa thôi.”
Trượng phu luôn nguội lạnh còn giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, lại nhìn thấu thế thái nhân tình như vậy, Tịnh Thục thật sự phải thay đổi cách nhìn về y. Vì vậy nàng nhanh chóng biểu đạt sự sùng bái của mình: “Xem ra quan hệ trong đại gia tộc thật sự phức tạp, may mắn phu quân tuệ nhãn như đuốc, nếu không, ta thật sự nhìn không thấu những thứ này, không biết làm thế nào cho phải đây?”
Được khen, trong lúc lơ đãng Chu Lãng khẽ cười, tâm tình đắc ý. “Nàng đó, ngốc quá, trong vương phủ này người định đoạt là trưởng công chúa, Vương gia vương phi, mà nàng cứ ngây ngốc đứng bên cạnh ta, tất nhiên sẽ phải chịu nhiều cơn giận không đâu, không bằng sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa, giống như Nhị thẩm vậy mới có thể trải qua cuộc sống thật tốt.”
Tịnh Thục biết y chỉ nói dỗi, mỉm cười nói: “Ta ngốc mà, bất kể tà gì đó, chính ra sao, chàng là trượng phu của ta, là người cả đời ta dựa vào. Gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó mà.”
Tiểu cô nương tự mình nói thẳng ra như vậy, trên mặt mình cũng cảm thấy nóng hôi hổi, không dám nhìn y, chỉ cúi đầu, cầm chén trà, mím đôi môi nhỏ nhắn cười trộm.
Chu Lãng nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt như nước, gương mặt ửng hồng, đôi môi khẽ nhếch... Thật muốn hôn một cái.
Y đứng dậy xoa đầu nàng, khẽ nói: “Aiz! Không còn cách nào, nàng đã không học được cách ôm bắp đùi, sau này vi phu sẽ nuôi nàng vậy. Ngày mai có quan bổng, mấy món đồ phủ Quận Vương gai mắt, không cần giao lên trên, vậy thì sẽ cầm về cho nàng, ai bảo nàng là nương tử của ta chứ.” Y cúi thân thể cao lớn xuống, sát tới bên tai nàng thấp giọng nói: “Sớm muộn nàng sẽ biết, nam nhân của nàng không phải gà cũng chẳng phải chó.”
Y đứng dậy đi đến cửa, dứt lời, để nàng nghỉ trưa, y muốn đến thư phòng.
Nhìn bóng lưng cao ngất biến mất trước mắt, Tịnh Thục dùng đôi tay nhỏ bé bưng kín gương mặt nóng rát của mình, y chỉ sờ đầu nàng, tại sao lại có cảm giác được sủng ái vậy chứ?
Lúc Tố Tiên tiến vào, đã thấy Tịnh Thục đang thất thần cười nhìn ra cửa sổ, không khỏi che miệng cười nói: “Hôm nay tình cảm phu nhân và Tam gia tiến triển tốt lắm, khó trách Thải Mặc nói, không lâu nữa sẽ viên phòng rồi.”
Tịnh Thục thẹn thùng gắt nàng: “Hư quá, học theo Thải Mặc rồi.”
Nhớ tới đêm đó xem qua cuốn sách kia, trước mắt lại chợt xuất hiện ngày hôm qua trên người y nhô lên một mảng lớn, Tịnh Thục hơi sợ. Tố Tiên trải giường xong, Tịnh Thục chui vào trong chăn nhưng không ngủ được, trong đầu đều suy nghĩ đến việc lúc y tắm rửa có giọt nước đọng trên lồng ngực bền chắc, ở trong chăn thỉnh thoảng đụng chạm thì sẽ gặp phải bắp chân tráng kiện, còn có đường nét lúc bị nước trà thấm ướt tạo nên thật dọa người.
Xấu hổ quá! Thật may là suy nghĩ của con người sẽ không bị người khác phát hiện, nếu không nàng thật sự không có mặt mũi gặp ai.
Hết lần này tới lần khác muốn cái gì sẽ có cái đó, buổi tối vào chăn, Chu Lãng rất không thành thật, cứ nhích tới nhích lui.
“Phu quân...”
“Hả?” Y lật người, khoác cánh tay lên eo nàng. Tịnh Thục chợt phát hiện bàn tay của y thật lớn, hơn nữa vô cùng nóng, tựa như dấu in nóng đỏ dính vào ngang hông, sắp nướng chín nàng.
“Chàng không ngủ được sao?” Giọng nói êm ái mềm mại của cô nương trong đêm tối tràn đầy hấp dẫn.
“Tịnh Thục...” Lần đầu tiên y gọi tên nàng, nghe vào tai, nàng có cảm giác không thật.
“Vâng.” Nàng nhẹ nhàng đáp, chờ nghe hết câu nói của y.
“Chúng ta...” Tay Chu Lãng khoác bên eo nàng hơi giật, vuốt ve lớp vải y phục mềm nhẵn, ảo tưởng bàn tay đang chạm vào làn da nàng, ở trong lòng đánh trống hai lần, nhưng vẫn không nói ra hai từ viên phòng này.
Gió Bắc gào thét, cuốn theo bông tuyết đập vào song cửa sổ, vang lên tiếng lộp độp. Y chợt linh cơ khẽ động, ân cần hỏi: “Mùa đông phương Bắc trời tuyết lạnh hơn so với mùa đông ở Giang Nam nhiều?”
“Vâng.” Tịnh Thục bị y chạm vào người nóng rang, khi nói cũng kèm theo run rẩy.
“Nàng lạnh không?” Chu Lãng hào hứng hỏi.
“Vẫn ổn, trong nhà đốt Địa Long, lại đang đắp chăn bông dày như vậy.” Quan trọng là toàn thân chàng nóng như cái lò lửa, còn truyền cái nóng đó cho ta.
Tiểu nữ nhân này, sao không hiểu phong tình vậy?
Chu Lãng yên lặng trong chốc lát, đột nhiên đưa tay sờ gò má nàng: “Trên mặt lạnh như vậy, hôm nay gió rét, ngàn vạn lần đừng để bị cảm. Buổi tối nhất định phải ngủ ấm mới đúng, ta ôm nàng ngủ nha.”
Nói xong, không cho giải thích, đã ôm thân thể nhỏ xinh của nàng vào lòng.
Trên người y rất nóng, bị y ôm vào lòng thật thoải mái... Chẳng qua, rất ngượng. Tịnh Thục căng thẳng hai mắt nhắm nghiền, nhưng giác quan lại càng thêm bén nhạy, y thở ra hơi nóng phả vào tai nàng, đốt nóng một mảnh.
Một bàn tay của y ở phía sau chậm rãi di chuyển, đi qua nơi nào, da thịt nơi đó lập tức cứng lên. Chân y vừa nặng nề vừa bền chắc, dính vào chân nàng, tuy cách lớp y phục, nhưng tơ lụa thượng đẳng có chất vải quá nhẹ mỏng, khi ma sát còn nhột hơn so với da thịt.
Những thứ này Tịnh Thục vẫn có thể tiếp nhận, khiến nàng kinh hoảng muốn trốn là có một nơi trên người y càng lúc càng lớn, càng lúc càng cứng, càng lúc càng nóng, khiến nàng muốn bỏ qua, nhưng tránh không thoát.
“Tịnh Thục...” Vì quá nóng, giọng y hơi khàn, trong đêm tối có hương vị hấp dẫn.
Tịnh Thục bị dọa sợ đến ngay cả thở cũng không dám, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, mặc y gọi thế nào cũng không lên tiếng.
Chu Lãng ôm cơ thể ấm áp mềm mại hơi run rẩy trong lòng, vừa rất ấm ức vừa muốn cười, chỉ hận đêm động phòng hoa chúc đó mình quá kiêu ngạo, hiện tại không xuống đài được rồi. Từ từ chờ đi, y có thể cảm giác được tiểu tức phụ luôn cố ý lấy lòng y, muốn nhanh chóng thân cận với y, ngay cả hai nha hoàn của nàng cũng thật sự hi vọng nhìn thấy bọn họ nhanh ở cùng một chỗ.
Chỉ cần mình có thể kìm nén, một ngày nào đó, nàng sẽ không thể nhịn nổi.
Nghĩ dến đây, bên môi Chu Lãng hiện lên một nụ cười xấu xa, tưởng tượng đến dáng vẻ tiểu nương tử ôm ấp yêu thương, vui vẻ nhắm mắt.