Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Ngày tuyết đầy trời, sáng sớm trong nha môn phủ Kinh Triệu đã khí thế ngất trời.
Tống Chấn Cương dẫn theo bộ khoái nha dịch quét sạch sẽ từ tiền viện đến hậu viện, chỉ sợ quan viên Lại bộ đến để bổ nhiệm bị trượt chân thôi.
“Đại ca, chuyện quét tuyết này cần gì phải tự huynh động thủ, làm dơ cả quan phục rồi.” Một bộ khoái nói.
“Không sao, thân quan phục này đại ca chúng ta lập tức cởi ra, y phục mới chính thức sẽ lập tức tới ngay. Ha ha ha...” Một bộ khoái tuổi còn trẻ nói chen vào.
Tống Chấn Cương cười hì hì, khiêm tốn nói: “Đừng nói càn, đại ca làm gì có bản lĩnh đó.”
“Ôi chao, đại ca huynh ngàn vạn lần đừng khiêm nhường, nếu chính huynh làm chức chức chủ bộ này, mọi người sẽ tâm phục khẩu phục. Nếu đổi thành người khác, chúng ta sẽ làm ngược lại với hắn, sớm muộn cũng chèn ép được hắn thôi.” Một tâm phúc Tống thị hạ thấp giọng nói.
“Đúng đúng, chúng ta tuyệt không thể chứa chấp một chủ bộ đại nhân từ trên trời rớt xuống, chỗ ngồi này chỉ có thể là của Tống đại nhân chúng ta.” Những người bên cạnh đều lên tiếng phụ họa.
“Buổi trưa đại ca mặc quan phục mới để mời khách đi.”
La Thanh đứng bên gốc cây táo dưới trời tuyết, không đáp lời. Thật ra thì người mong đợi Tống Chấn Cương thăng quan nhất chính là hắn, huynh ấy thăng chức, mình mới có hi vọng làm Bát phẩm huyện úy. Nhưng La Thanh đã dùng quyền lợi có hạn của mình hỏi thăm ra, chủ bộ tân nhậm không phải là Tống Chấn Cương, mà mình cũng không có hi vọng thăng quan rồi. Nhưng dù sao quan hệ có hạn, không biết ai sẽ đảm nhiệm chức chủ bộ đại nhân.
Mọi người buông cây chổi và xẻng trong tay ra, đang tụ chung một chỗ ồn ã nói chuyện. Chỉ thấy Lại Bộ Thị Lang phụng bồi một thanh niên mặc quan phục chủ bộ, thân hình cao ngất đi vào từ cửa nha môn.
Trong nháy mắt cả đoàn hóa đá, trừ La Thanh.
Là y, y là chủ bộ đại nhân tân nhậm. Người theo chân bọn họ cùng nhau ngồi xổm hai đêm, Tây Bắc Phi Ưng, thần tiễn Chu lang, ra vẻ vì bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống, đã đoạt vị trí của Tống đại ca.
Tống Chấn Cương khó thể tin nhìn chằm chằm mấy người đang lửng thững đi tới, nói chính xác là nhìn chằm chằm quan phục trên người Chu Lãng. Ánh mắt, khó thể tin. Mấy ngày nay nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, hỏi thăm nhiều mặt cũng không nghe nói có người muốn ngồi lên vị trí chủ bộ, vậy không phải mình sẽ thuận lý thành chương lên chức sao, làm sao có thể bị huynh đệ tốt đoạt mất vị trí?
Sắc mặt Chu Lãng lạnh lùng, gật đầu với các huynh đệ đã từng đồng cam cộng khổ, rồi theo Lại Bộ Thị Lang vào phòng khách, đi gặp phủ doãn Kinh Triệu.
Xẻng trong tay Tống Chấn Cương ‘leng keng’ một tiếng rơi xuống đất, đôi mắt thất thần tìm kiếm bóng lưng đã biến mất của bọn hắn, trong lòng rất rất lạnh. Bản thân liều chết liều sống làm hai năm, vậy mà không bằng một mao đầu tiểu hỏa mới lập công một lần. Không, cho dù người ta không lập công cũng có thể có được vị trí này, dù sao y là con trai trưởng của Quận vương gia, tôn tử của trưởng công chúa, cữu gia là người nhà của đương kim Thánh thượng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ghét ác như cừu nhỏ giọng nói vài câu, đa số mọi người đều biết xuất thân của Chu Lãng, không nói thêm gì lập tức giải tán. Bọn họ đều hiểu quy tắc của xã hội này, chỉ trời mắng đất có ích lợi gì, không được gì còn có thể dẫn lửa thiêu thân. Trước đó có người hùng hồn nói thay phiên nhau chèn ép, chẳng qua cũng chỉ nhằm vào người không có bối cảnh thôi, đối với Chu Lãng, bọn họ không dám.
Chu Lãng chỉ nhìn lướt qua, cũng có thể hiểu trong lòng mọi người suy nghĩ điều gì. Buổi trưa bày tiệc rượu ở Túy Bát Tiên, mời các huynh đệ ăn cơm. Thật ra Tống Chấn Cương không muốn ăn, nhưng hắn ngại mất mặt, ban đầu lúc mời người ta giúp một tay, người ta nể mặt mình, hôm nay sao có thể đi đầu đả kích huynh đệ. Vốn kề vai chiến đấu, sao lại biến thành dẫn sói vào nhà rồi?
Chu Lãng liên tiếp mời rượu, giọng nói khiêm tốn, mọi người từ từ đón nhận sự thật này, càng uống càng vui vẻ. Rượu vào chưa đã, Tống Chấn Cương nhanh mồm nhanh miệng vỗ ngực nói: “Hiền đệ yên tâm, có đại ca ở đây, phủ Kinh Triệu này sẽ được bảo vệ xuôi gió xuôi nước. Có thể thăng quan hay không đều là thiên ý, lão tử đã nghĩ thông suốt, cho dù đệ không đến, có lẽ sẽ có người khác, cũng chưa chắc là có thể đến lượt ta. Con đường thực tế của ta vẫn là Huyện úy thì tốt rồi.”
Chu Lãng thấy hắn ngộ ra không tệ, nên mượn rượu mời hạ thấp giọng, cố làm ra vẻ thần bí nói: “Đại ca đừng xem huynh đệ là người ngoài, huynh đệ đương nhiên cũng muốn nói với huynh lời trong lòng. Cha ta nói, hoàng cữu gia và tiểu cữu gia nói, chỉ cần ta làm tốt, sau này vẫn còn rất nhiều chỗ quan trọng cho ta đi làm. Còn bảo ta lưu ý nhân tài trẻ tuổi, nhân lúc triều đình đang cần dùng người. Ai da, ta uống say uống say rồi, mọi người xem như không nghe thấy nha... Ha hả.”
La Thanh đặt ly rượu xuống, trong mắt tinh quang chợt lóe, đúng vậy! Sao lại không nghĩ ra, y là hoàng thân quốc thích, thân phận cao quý, sao sẽ cứ ngồi ở một chỗ Bát phẩm chứ? Nếu y một đường tăng vọt, huynh đệ đi theo phía sau y dĩ nhiên sẽ thăng mau, được quý nhân dẫn đường đấy.
“Chủ bộ đại nhân, La Thanh mời ngài một chén, chúc đại nhân thanh vân trực thượng [1], đừng quên cất nhắc bọn thuộc hạ đấy nhé.” La Thanh đứng dậy cười nói.
[1] thanh vân trực thượng: Dùng để ví về người thăng quan tiến chức rất nhanh chóng.
“La đại ca, huynh nói như vậy, tiểu đệ không thích nghe đâu. Chủ bộ đại nhân gì chứ, chúng ta ở cùng một chỗ thì chính là anh em huynh đệ, sau này nếu tiểu đệ có một miếng cơm ăn, sẽ không quên các vị ca ca, chúng ta cùng nhau làm một chén.” Chu Lãng đứng dậy, hào khí khắp người, uống một hơi cạn sạch.
Người trong nha môn, ai không khéo léo, một chút đã hiểu thấu, La Thanh nói một câu thanh vân trực thượng, đừng quên cất nhắc, mọi người đều hiểu rồi. Chu Lãng có quan hệ, có bối cảnh, có bản lĩnh, là người khiêm tốn, trọng tình nghĩa, đi theo cấp trên như vậy, là dễ dàng xuất đầu nhất. Vốn có người cảm thấy không có tiền đồ, giờ phút này cũng cảm giác được tương lai sáng ngời đang vẫy tay với mình. Từng người nhất thời thỏa thuê mãn nguyện, cõi lòng đầy hi vọng, rối rít đứng dậy mời rượu, uống đến không thoải mái.
Chu Lãng thấy mục đích đã đạt được, ly rượu tụ lòng người!
Tâm trạng tốt, ngàn chén không say, lúc về nhà thấy tiểu nương tử hỏi chuyện này, lập tức kích động sinh động như thật kể chuyện bản thân mình thu phục lòng người trong vòng một ngày ra sao cho nàng nghe.
Tiểu nương tử dùng một đôi tay nhỏ bé trắng noãn bưng mặt, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp sùng bái nhìn y, khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm, nghe vô cùng nghiêm túc.
Vốn cảm thấy nàng chỉ là nữ nhân, nói nàng cũng không hiểu. Hôm nay thấy nàng nghiêm túc lắng nghe như vậy, Chu Lãng dùng ngón tay trỏ nhéo chóp mũi nàng một cái: “Tiểu nha đầu, có thể nghe hiểu à?”
Tịnh Thục mỉm cười: “Chuyện trong quan trường, ta không hiểu lắm. Nhưng ta biết phu quân lợi hại nhất, ta thích nghe chàng kể chuyện của chàng.”
Anh chàng Chu Lãng này không thể không tự hào, lập tức xuống nước: “Được, chờ sau này có thời gian, ta sẽ kể với nàng chuyện lúc ta ở Tây Bắc.”
Tịnh Thục nhìn y vui vẻ ra mặt, trong lòng cũng rất vui mừng, thật ra y chính là một chú lừa dễ bảo. Chỉ cần nhẹ nhàng vuốt lông, y sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Tâm trạng Chu Lãng tốt, tắm rửa sạch sẽ, thay y phục, tẩy mùi rượu, sau đó tinh thần phấn chấn trở về nha môn. Buổi tối đến canh hai, y vẫn chưa về. Tịnh Thục không có ý định đợi, bởi vì y có việc, buổi tối phải tuần tra ban đêm cũng là bình thường.
Nhưng mà, tối hôm nay lạnh khác thường, không biết có phải hạ nhân lười đốt Địa Long hay không, Tịnh Thục nằm trên giường lớn lạnh lẽo như thế nên không ngủ được. Chợt nhớ tới tối hôm qua, y ở bên cạnh, ấm áp, thoải mái hơn.
Khi Chu Lãng về nhà, tiểu nương tử đã ngủ, chẳng qua vẫn hơi nhíu mày, vẻ mặt không thoải mái. Y ngâm trong thùng tắm, xua đi khí lạnh trên người, lặng lẽ chui vào chăn nhưng không ngờ thân thể mềm mại xinh đẹp đang ngủ này chủ động nhích lại gần.
Nàng ưm ôm lấy cổ y, gương mặt mềm mại cọ xát dưới cằm y, bộ ngực nở nang dính vào ngực y.
Đối với cái ôm ấp vào đêm hôm khuya khoắt này, Chu Lãng ứng phó không nổi, muốn làm gì đó, chỉ thấy nàng dựa vào người y, hô hấp đều đều ngủ thiếp đi.
Lúc nàng ngủ thật tốt, sẽ chủ động chui vào ngực y. Chu Lãng cảm thấy: Nếu nàng mạnh mẽ muốn cùng y thân thiết, y cũng có thể bất đắt dĩ cân nhắc tiếp nhận.
Chu Lãng chọn tư thế thoải mái, cho nàng gối trên cánh tay của mình, vòng tay ôm nàng vào lòng, lại mượn ánh trăng sáng tỏ, ngắm khuôn mặt xinh đẹp mi mục như họa, quỷ thần xui khiến hôn một cái vào vầng trán trơn mượt của nàng, cười hì hì, ôm nàng cùng ngủ.
Chờ qua mấy ngày mới nhậm chức quan bận rộn này, tiểu nương tử chủ động ôm ấp, dứt khoát viên phòng luôn đi, sắp hơn năm rồi, cũng phải cho tiểu A Lãng được có một năm tốt đẹp không phải sao?
Quan trường đắc ý, tình trường cũng sắp hoan hỉ, cuộc sống viên mãn rồi.