Thục Nữ Dụ Phu

Chương 35: Chương 35: Dụ phu kế thứ hai mươi bảy




Trở lại Lan Hinh uyển, hai đại nha hoàn vội vàng nghênh đón. Thải Mặc thầm đánh giá thần sắc của hai người, nháy mắt với Tố Tiên, ý là thành rồi. Lòng Tố Tiên tràn đầy vui mừng, không che giấu, đỡ tay Tịnh Thục cười híp mắt đi vào trong.

Từ nông thôn trở về, đương nhiên muốn tắm rửa thay y phục trước, thùng nước tắm trong nhà rất lớn, Chu Lãng có lòng muốn tắm với nàng, nhưng từ khi vào cửa tiểu nương tử vô cùng câu nệ, cúi đầu thấp giọng nói: “Phu quân tắm trước đi.”

Không có cách nào, Chu Lãng chỉ đành phải rất quân tử để nữ nhân đi trước.

Ngồi xuống bàn thưởng thức trà, Chu Lãng thầm tưởng tượng cảnh tiểu nương tử trong thùng tắm, vào vương phủ, nàng đã mất đi tính tùy ý khi còn ở thôn trang, dường như ngay cả biểu cảm xấu hổ cũng cực kỳ khống chế. Tam tòng tứ đức, luân lý cương thường tựa như cái lưới chằng chịt giăng ra, bọc nàng ở bên trong, bắt nàng mặc khôi giáp phòng ngự thật dày, mất đi vẻ chân thật.

Bữa tối thì y cố ý gắp thức ăn cho nàng, nhìn phản ứng của nàng. Quả nhiên, Tịnh Thục rất khẩn trương nâng mắt lên nhìn y, thấp giọng nói: “Cảm ơn phu quân.”

“Ăn nhiều một chút, nếu không sẽ không còn sức đấy.” Chu Lãng nói.

Mới đầu Tịnh Thục không hiểu, mê mang nhìn y, thoáng chốc đã hiểu tối nay y muốn làm gì rồi. Ngay trước mặt nha hoàn, dám công khai nói chuyện như vậy, mặt tiểu nương tử lập tức hồng đến cổ.

Thải Mặc cười khẽ, xem ra Tam gia thật sự là người trong nóng ngoài lạnh, y ở độ tuổi này, thân thể tráng kiện như vậy, phu nhân của mình thật sự hưởng phúc. Tố Tiên cũng không hiểu lắm, những năm gần đây buổi tối tiểu thư vẫn không ăn nhiều lắm, không tốt cho tiêu hóa, buổi tối ngủ dễ dàng bị đầy bụng. Tháng hai, buổi tối vẫn rất lạnh, Tam gia không phải là tính dẫn phu nhân đi hậu hoa viên tản bộ đấy chứ.

Dùng cơm xong, Tịnh Thục ngồi trên giường, tóc dài buộc lỏng cầm một quyển 《Kinh Thi》 lên giết thời gian, Chu Lãng súc miệng xong cũng chầm chậm bước tới, ôm lấy nàng từ phía sau, đầu dựa vào vai nàng. “Đọc đến đâu rồi?”

“Chàng xem Trang Khương phu nhân trong 《Thạc nhân》này, tay mềm mại như cây cỏ, da trắng nõn nà, cổ như tù tề [1], răng như hồ tê, tóc đẹp như bướm bướm. Nụ cười tinh tế, đôi mắt như sao. Tại sao nàng có thể đẹp như vậy chứ?” Nữ nhân nào không thích đẹp? Dung mạo tiểu nương tử cũng có thể được xưng là tuyệt sắc, bản thân lại hâm mộ người khác.

[1] tù tề: một loài bọ cánh cứng.

Bàn tay Chu Lãng từ bên eo thăm dò vào trong nội y, chậm rãi dời lên, hạ những nụ hôn nóng bỏng xuống phần cổ. Thân thể Tịnh Thục mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng y, cuốn sách trên tay rơi xuống chân.

“Trang Khương phu nhân sao đẹp như nương tử của ta, nàng xem làn da trắng sáng này, hôn một cái đã hồng thật lâu rồi, trên cổ còn như thế, đừng nói chi là ngực.” Y chậm rãi cởi trung y màu hạnh ra, vừa mới tắm xong, nàng không có mặc áo lót, một mảnh trắng nõn chợt hiện ra trước mắt.

Theo thói quen thường ngày, sau bữa cơm chiều hai vợ chồng sẽ đọc sách một lát, uống chút trà tiêu thực rồi nằm xuống nghỉ ngơi, mà vào lúc này Tố Tiên sẽ đi vào trải giường chiếu cho bọn họ. Hôm nay nàng mới từ khách sảnh vào phòng ngủ, vừa cách bình phong Lưu Ly màu tím chạm đồ án tiên hạc, bất chợt thấy được một màn bỏng mắt.

Hai bàn tay Tam gia che trước ngực phu nhân, môi kề sát vào vành tai phu nhân, dường như đang nói nhỏ gì đó. Váy áo phu nhân nửa mở, dựa vào lòng y, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly.

Nàng hầu hạ Tịnh Thục nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua tư thái quyến rũ như thế của chủ nhân, bị dọa sợ vội vàng che miệng lại, sợ mình phát ra tiếng động, rón rén đi ra ngoài, đóng kín cửa khách sảnh, đứng ở cửa vuốt trái tim đang đập bang bang, giữ cửa cho bọn họ.

Trong nhà rất nhanh vang lên tiếng rên rỉ vụn vặt. Tiếng than nhẹ, tiếng ngâm nga mềm mại, nghe còn cảm động hơn so với tiếng hót đầu xuân của chim họa mi. Gia cụ bằng gỗ lim vang lên tiếng lạch cạch trầm thấp, gương mặt nóng như đuốc của Tố Tiên chôn trên đầu gối, không dám nghĩ, nhưng lại không nhịn được. Chẳng lẽ bọn họ không lên giường, mà là đang nở hoa trên sạp nhỏ... Đèn cung đình trong nhà sáng như vậy, chẳng phải Tam gia sẽ nhìn thấy rõ thần sắc yêu kiều trên gương mặt phu nhân sao?

Tiểu thư luôn đoan trang, nếu bị Tam gia thấy rõ vẻ quyến rũ thế kia, có thể nghĩ nàng rất phóng đãng không. Tố Tiên đang lo lắng lung tung thì thấy Thải Mặc đi ra từ thính phòng, thấy nàng ấy há miệng muốn nói chuyện, nàng vội vàng dùng thủ thế ngăn nàng ấy lại.

“Ngươi sao vậy, làm gì đứng ở đây?” Thải Mặc đứng bên cạnh nàng, thấp giọng nói.

“Suỵt.” Tố Tiên giơ tay lên chỉ vào trong, ý bảo nàng ấy nghe. Thải Mặc là người từng trải, mới vừa rồi không chú ý, vừa nghiêng tai lắng nghe, đã hiểu. Giơ tay lên vỗ gáy Tố Tiên, nhỏ giọng cười nói: “Đi theo học một ít đi, sau này có lúc sẽ dùng đến đấy.”

Nàng ấy đứng dậy đến phòng nước, căn dặn đám bà tử nấu nước nóng. Bà tử nấu nước mới vừa ngủ lại, bị kêu nên đương nhiên không vui. Trong miệng lầm bầm: “Không phải mới vừa tắm sao, sao còn muốn dùng nước?”

“Bây giờ chưa gọi nước, một lát nữa lỡ như Tam gia gọi nước, không có, vậy ngươi sẽ gánh không nổi đâu.” Thải Mặc lạnh lùng nói.

“Cô nương cần gì làm ta sợ, trong nội viện này của chúng ta, chưa từng gọi nước lúc nửa đêm?” Bà tử nấu nước không nhịn được đứng dậy đi ra ngoài, cho rằng Thải Mặc đang cố ý làm khó dễ người khác.

“Được, vậy thì chờ xem.” Thải Mặc xoay người đi ra ngoài, không hề để ý đến bà ta nữa.

Một khắc đồng hồ sau, bà tử nấu xong một nồi lớn nước, yên lặng chờ sai bảo. Nhưng mà trái chờ phải đợi, vẫn không thấy chủ tử gọi nước. Phòng nước này nằm cạnh sân nhỏ, đương nhiên không nghe được động tĩnh mập mờ cố ý đè thấp trong phòng ngủ.

Ngồi gần bếp lò nửa canh giờ, bà ta có thể xác định là Thải Mặc vô cớ sinh sự, âm thầm nghĩ ngợi mình chọc giận đến nàng ấy khi nào. Trở lại chỗ ngủ, chui vào chăn, lúc mơ màng muốn ngủ, chợt thấy tiểu nha hoàn chạy thật nhanh vào cửa, nói chủ tử gọi nước, bảo nhanh lên một chút. Bà tử bị dọa cho sợ đến ngay cả áo bông cũng chưa kịp buộc nút, đã đạp giày vải chạy ra ngoài.

Tịnh Thục đứng dậy thì hai chân còn đang run rẩy, đứng không vững. Chu Lãng đưa tay muốn ôm nàng đi, nhưng bị tiểu nương tử đỏ mặt đẩy ra. “Tự ta có thể.” Giọng nói yêu kiều khản đặc, khiến y buồn cười.

“Cùng nhau tắm đi.” Tâm trạng của y vô cùng tốt, mặt dày đề nghị.”Không muốn.” Tiểu nương tử không chút do dự từ chối, thẹn thùng nhưng lại khiến người ta trông thấy thì trong lòng lập tức ngứa ngáy.

“Vậy nàng đi trước đi.” Chu Lãng vừa phủ thêm áo bào, vừa đưa mắt nhìn nàng rời khỏi phòng ngủ. Quay đầu nhìn trên giường, đã hoàn toàn hỗn độn, ngày mai lúc bọn nha hoàn tới dọn dẹp, tiểu nương tử nhất định sẽ đỏ mặt ngượng ngùng.

Vốn nàng không đồng ý trên sạp nhỏ, khẩn cầu y lên giường, thế nhưng nhờ vào đèn cung đình sáng ngời, có thể nhìn thấy một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, còn có mỗi một vết hoa đào trên làn da, khiến y càng hưởng thụ hơn.

Nước hơi lạnh, Tịnh Thục cảm thấy không quá thoải mái. Chỉ lau qua loa một chút, rồi nhanh chóng ra ngoài, chui vào chăn trong cuộn thành một đoàn. Chu Lãng không vội đi tắm, ngồi ở mép giường sờ trán nàng: “Sao vậy? Không thoải mái à?”

“Nước lạnh.” Tiểu nương tử rụt cổ, tội nghiệp nhìn y.

Chu Lãng nổi giận, kêu vọng ra cửa: “Người đâu.”

Thải Mặc cúi đầu đi đến: “Tam gia.”

“Tại sao không chuẩn bị nước nóng?”

“Nô tỳ vốn đã nói cho bà tử nấu nước nóng, nhưng bà ấy chờ lâu không thấy chủ tử gọi nước, nên đã trở về nghỉ ngơi rồi, không có tiếp tục đun. Mới vừa rồi nước hơi lạnh, nô tỳ khuyên phu nhân tắm muộn một chút, nhưng phu nhân thích sạch sẽ, vội vàng muốn tắm, cho nên...” Thải Mặc còn chưa dứt lời, đã bị Chu Lãng lạnh lùng cắt đứt: “Đi nói cho bà tử nấu nước, nếu không làm được việc này thì cút ra khỏi phủ đi, sau này mỗi ngày đến canh tư đều phải chuẩn bị nước nóng.”

Chờ lâu không thấy chủ tử gọi nước, đây là ngại gia thời gian dài à?

Chu Lãng vén chăn lên chui vào, ôm nàng giúp nàng ấm giường. Tịnh Thục lại không cảm kích, đôi tay đẩy lồng ngực y: “Chàng còn chưa tắm đâu, nhanh đi.”

“Chê ta bẩn?” Nam nhân mất hứng, giận dỗi ôm chặt nàng, trừng phạt muốn hôn đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

Tịnh Thục không phải ngại y bẩn, mà là trên người y có một mùi nồng nặc, khiến nàng nghĩ lại chuyện tim đập dồn dập ban nãy. Sao y cứ muốn làm ở chỗ sáng như vậy, nàng xấu hổ không dám mở mắt. Giờ khắc này trong trướng, nàng mở mắt ra thúc giục y, thấy áo bào y lỏng lẻo, lộ ra lồng ngực bền chắc, khiến nhịp tim nàng lại nhảy liên tục.

Tay nhỏ nghịch ngợm quơ quào đẩy loạn phần ngực, Chu Lãng chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, dưới bụng cũng căng cứng theo. Dường như tiểu nương tử cũng đã nhận ra biến hóa của y, hoảng sợ nhìn y, dùng ánh mắt cầu khẩn xin tha thứ. Chân nàng xót, thân thể cũng không có sức, không thể tiếp chiến đâu.

Nhưng nàng không biết, dáng vẻ càng vô lực, càng có thể kích thích dục vọng chinh phục của nam nhân. Quả nhiên, y kéo áo bào, lại ép buộc nàng nửa canh giờ.

Lần này không chỉ kêu nước, còn bảo nha hoàn vào thu dọn giường đệm. Chu Lãng ôm nàng đến phòng tắm, tự tay thử nước ấm, mới hài lòng bỏ nàng vào.

“Ta giúp nàng tắm nhé.” Chu Lãng vén tay áo lên, muốn bước vào trong nước.

“Không muốn, tự ta có thể.” Tịnh Thục hốt hoảng ôm lấy cánh tay y, đẩy ra khỏi nước.

“Ha ha. Được rồi, một lát không ra được thì gọi ta đến ôm nàng.” Ánh mắt Chu Lãng dịu dàng như nước, thoả mãn trở về, cho nàng muốn gì được đó.

Tịnh Thục tắm xong, vịn vách thùng tắm chống thân thể run rẩy, khó khăn nhấc chân bước ra ngoài, lau vài cái, mặc tẩm y vào, cố tự mình trở về.

Chu Lãng cười khẽ nhìn nàng uể oải chui vào chăn, mới nhấc chân đến phòng tắm lau sơ một chút. Trở về phòng dập tắt đèn cung đình, để Minh Nguyệt Thanh Huy tung rèm cửa sổ bằng lụa mỏng xuống, mang theo một loại cảm giác như ảo mộng tuyệt vời, cùng nàng cùng gối đi vào giấc ngủ.

Nam nhân tinh lực cực tốt, không ngủ được. Hôm nay Tịnh Thục ngồi xe ngựa cả ngày, rồi hầu hạ y hai lần, đã vô cùng mệt mỏi, dựa vào lòng y nhắm nghiền hai mắt. Chu Lãng đưa tay ra, ở trong bóng tối vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt, chóp mũi, đôi môi, cúi đầu hôn lên môi nàng.

“Ngủ đi, mơ đẹp nhé, nằm mơ thấy ta.” Y nỉ non bên tai nàng.

“Ừm.” Tịnh Thục cảm giác tai ngứa ngáy, theo bản năng né tránh, lại khiến nam nhân mất hứng. Người kia quá thích nàng, ôm vào lòng còn ngại không đủ, không nhịn được muốn chạm vào nàng, nhưng sao nàng có thể né tránh hả?

Nàng càng tránh, y càng muốn hôn đủ, sờ đủ, chẳng qua chỉ vuốt thôi mà lại muốn rồi, tiểu nương tử thì thào ngọ nguậy trong lòng y, không để ý đã bị y xông vào. Trăng đã lên cao, đêm gõ canh ba, y vẫn hành động không biết mệt mỏi, thỉnh thoảng dịu dàng, đôi lúc vô độ. Cuối cùng tiểu nương tử không nhịn được khóc nấc lên, hoa lê đẫm mưa cầu xin y.

Trong lòng Chu Lãng cũng khá áy náy, nhưng nàng vẫn cứ điềm đạm đáng yêu, càng rung động lòng người. Y muốn dừng nhưng dừng không được, chỉ càng không ngừng dụ dỗ nàng: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi mà.”

Ba lượt qua đi, nàng đã chẳng còn sức để đẩy y. Ngoan ngoãn để y ôm đi lau sạch thân thể, trở lại giường vô cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Vừa ngủ đã rất sâu giấc, ngày kế tỉnh lại y đã không còn bên cạnh, Tịnh Thục vừa cử động thân mình, cảm thấy toàn thân cực kỳ chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.