Chu Lãng dùng ngón tay, cởi áo ngoài của nàng ra, lộ ra áo yếm thêu Mẫu Đơn tinh xảo, rồi đến đai, đầu vai mượt mà, xương quai xanh dụ hoặc...
Cổ họng chợt động, suýt nữa đã không kiềm được rồi.
“Cho ta xem vết thương đã lành chưa?” Ngón tay y hơi lạnh, lướt qua làn da trắng noãn, hơi ngứa kéo theo một đường đỏ ửng.
Tịnh Thục miệng đắng lưỡi khô, trống ngực kịch liệt phập phồng, lúc ngồi dậy đã cùng y kề cận nhau, lúc nằm sấp xuống y lập tức thuận thế áp xuống.
Chu Lãng vuốt ve vết thương, bàn tay đưa đến phía sau gáy tháo dây, đôi môi khắc lên vai nàng: “Thật ra thì có vết sẹo màu hồng này thì càng đẹp mắt, nhưng bây giờ mới lên da non, sau này sẽ trở thành màu trắng rồi. Ta muốn quý trọng hiện tại, hôn thêm vài lần.”
Môi lưỡi nồng nhiệt của y du tẩu trên làn da vô cùng mịn màng của nàng, đốt lên một đường ngọn lửa, trên màu da trắng như sữa nhiễm thêm một màu đỏ nhạt. “Tịnh Thục, thân thể của nàng thật trắng, nàng xem, hai chúng ta, chẳng kém bao nhiêu.”
Y chợt ngồi thẳng lên cởi áo ra, bất chợt lộ ra lồng ngực trần, thật ra thì y cũng không xem là đen, chỉ không trắng mịn như nàng mà thôi. Tịnh Thục chỉ liếc mắt nhìn, rồi vội vàng rũ mi mắt xuống không muốn nhìn tiếp.
Chu Lãng cũng không buông tha mà hôn lên ánh mắt nàng, để nàng nhìn y.
Tiểu nương tử bất đắc dĩ, chỉ đành phải nheo mắt lại nhìn về phía y, hai con ngươi của y tựa như hàn tinh lóe sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mỉm cười mím chặt, chiếc cằm kiên nghị dường như cũng chứa sự vui vẻ. Hầu kết – dấu hiệu đặc biệt của nam nhân chuyển động, bả vai rộng lớn, hai cánh tay bền chắc chống lên giường, bắp thịt trên cánh tay gồ lên, thêm nữa tối nay y lại đốt một đôi nến đỏ, vóc người cường tráng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến, dường như có một luồng sinh lực đang cuồn cuộn trào dâng.
Tịnh Thục cảm thấy môi rất khô, không tự chủ được vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm môi, y đâu chịu bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy, đầu lưỡi nghịch ngợm linh động này chính là hấp dẫn trí mạng.
Môi lưỡi dây dưa, hô hấp dồn dập. Y phục trên người sớm đã không biết đi đâu, trước ngực bị một đôi tay chiếm lĩnh toàn bộ. Tịnh Thục cảm thấy thân thể tựa như không còn là của mình, hoàn toàn không nghe theo sai bảo, bị y khống chế đến căng cứng. Điểm chết người là, lưỡi y loạn khuấy trong miệng nàng, khiến nàng hô hấp không thông, sắp chịu không nổi rồi.
Y như cảm thấy tiểu nương tử không thể chống đỡ, đầu dời xuống, tay vuốt ve, thở hổn hển hỏi: “Nàng nói thử xem... Tại sao thân thể của nam nhân và nữ nhân không giống nhau thế? Nàng xem, chỗ này của nàng vừa mềm, vừa hồng, chỗ này của ta lại vừa cứng, vừa đen.”
Tịnh Thục đâu dám nhìn chứ, y siết chặt như vậy, thật mắc cỡ chết người, còn nhìn à? Tay nhỏ vẫn đẩy bàn tay to của y, làm sao cũng không đẩy ra được.
Y thấy nàng thẹn thùng nhắm chặt mắt lại, trong lòng tràn ngập mật ngọt. Cuối cùng khó thể nhẫn nại, xé vật cản là quần lót, vài phen thăm dò, tìm đúng vị trí.
Y như nổi điên hôn khắp toàn thân nàng, tuy đáy lòng vẫn bảo mình phải dịu dàng, phải săn sóc, nhưng có một số chuyện không dễ dàng khống chế như vậy. Y chỉ có thể ở một khắc cuối cùng trước khi bộc phát hỏi một câu bên tai nàng: “Tịnh Thục, làm thê tử của ta được không?”
Nàng bị y vuốt ve từng tấc, trút từng nụ hôn, sớm đã bị quấy rầy hận không thể cầu xin y nhanh lên một chút cho thống khoái, tay khước từ y, trong lúc đang dồn dập thở dốc đã nói một tiếng “Được”, tiếp đến chính là một tiếng thét chói tai bị nụ hôn bao phủ.
Khoảnh khắc kia, lưỡi y vừa lúc dò vào miệng nàng, lại đột nhiên bị nàng ngậm thật chặt, dùng sức cắn. Cảm giác đó, cả đời y cũng không quên được.
Y biết nàng sẽ đau, nhưng không ngờ sẽ đau như thế, lệ nóng tràn mi.
Nam nhân tự nhận đã nắm giữ mọi thứ chợt luống cuống, muốn lui ra nhưng rồi lại không bỏ được. Chỉ đành phải cúi đầu hôn nước mắt của nàng, ôm chặt nàng, nhẹ giọng an ủi. Thế mới nói, không biết từ lúc nào lên, y đã sợ nàng khóc, chỉ cần nàng rơi lệ, trái tim y sẽ vừa nhói vừa đau .
“Tịnh Thục, còn đau không? Không đau nữa thì hãy nói với ta.” Mày y nhíu chặt, vẻ mặt đầy đau lòng.
Tiểu nương tử thút tha thút thít đáp lại rồi lau nước mắt, cất giọng khàn khàn nói: “Làm nương tử của chàng, thật vất vả!”
Chu Lãng bật cười, cười như nắng ấm tháng ba, hôn môi nàng, hỏi: “Vậy nàng còn muốn làm nương tử của ta không?”
“Chàng nói xem?” Tịnh Thục bĩu môi hỏi ngược lại y.
Đã vậy rồi, còn hỏi muốn hay không, không nói chàng đã tiến vào rồi, cho dù hiện tại đi ra ngoài, có thể xem như chưa vào sao?
Chu Lãng thấy nàng không sao, cắn lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn: “Ta nói, chúng ta hãy cùng làm một đôi uyên ương nghịch nước đi.”
Màn tơ bên trong giường lò lay động, nhưng Tịnh Thục lại cảm thấy trước mắt lung lay, mới đầu là nhẹ nhàng, sau đó như gió táp mưa rào, cuối cùng biến thành cuồng phong bạo vũ.
“Tịnh Thục, nàng thật đẹp, thật tốt!” Mây tan mưa tạnh, y nằm thổi khí bên tai nàng.
Tịnh Thục đã không còn sức nói chuyện, chỉ thở hổn hển liên tục, trên người phủ đầy ấn ký màu hồng.
Nến đỏ đốt một đêm, đây là đêm động phòng hoa chúc y đền bù cho nàng.
Trời sáng, Dương Ngũ Ny xách theo hộp đựng thức ăn phẫn nộ trở về phòng bếp. Dương đại thẩm hỏi: “Sao trở về nhanh vậy?”Ngũ Ny mân mê miệng nhỏ: “Còn nói, thiếu gia giàu có, mợ chủ được hưởng phúc, đã trễ thế này còn chưa rời giường.”
Dương đại thẩm bị dọa sợ sửng sốt: “Ngươi lại xông vào nữa?”
“Không có, Chử đại ca ngăn ở bên ngoài viện, ngay cả đại môn cũng không cho con vào. Nói gì hôm qua các chủ tử mệt nhọc, để bọn họ ngủ thêm một lát. Bọn họ không phải làm việc nhà nông mà, có gì mà mệt mỏi chứ.” Ngũ Ny không hiểu.
Dương đại thẩm cười ha hả, lấy thức ăn hâm trong nồi ra, nói với tiểu nữ nhi: “Ngươi đến hồ sen xem thử trong sọt tôm có bắt được cá tôm gì không, buổi trưa chúng ta làm hô bính [1].”
[1] hô bính: một món ăn truyền thống của Bắc Kinh, với bột ngô, tỏi tây, trứng, tôm, dầu mè và muối là nguyên liệu chính.
“Ôi!” Hô bính là món nàng thích ăn nhất, tiểu nha đầu vừa nghe có đồ ăn ngon, vội vàng vui vẻ chạy đi.
Gần tới trưa, vợ chồng son mới thức, Tịnh Thục chỉ nhìn y một cái, chợt thẹn thùng đỏ mặt, xoay người.
Chu Lãng đã tỉnh được một chốc, nhưng không muốn dậy, chỉ lẳng lặng nhìn nàng nằm ngủ trong khuỷu tay mình, an tĩnh cuộn mình, tựa như một chú mèo con tham ngủ.
Trên người nàng có những vết đỏ tố cáo tình hình kịch liệt tối hôm qua, Chu Lãng bỗng hơi sợ, nếu nàng tỉnh lại thấy tình cảnh như vậy có khi nào sẽ không để ý đến y nữa không.
Vậy thì không được, sau này một ngày y cũng không thể rời khỏi nàng.
Không phải không thương tiếc nàng, kế hoạch ban đầu vốn là một lần rồi thu binh. Ai ngờ nàng như vậy? Khiến y khó nhịn mà cứ tiến công. Nhớ đến tối hôm qua làm lần thứ hai, Chu Lãng không nhịn được cười thành tiếng, không cẩn thận đánh thức tiểu nương tử, vì thế y không còn nhìn thấy cảnh đẹp nữa rồi. Chỉ có thể thấy nàng không hề lưu luyến quay người, xoay lưng về phía y.
Nam nhân không hài lòng, bàn tay từ phía sau sờ qua, ôm eo nhỏ của nàng, thân thể dán lên hôn vành tai nàng nói: “Tối hôm qua, vi phu hầu hạ nương tử có thoải mái không?”
Tịnh Thục đỏ bừng cả mặt, kéo cao chăn muốn che kín đầu, nhưng y tựa sát vào nàng, chăn cũng che kín hai người. Chợt trở nên đen ngòm, y lại càn rỡ hơn, bàn tay sờ loạn khắp nơi, quấy nhiễu nàng tâm thần không yên.
“Phu quân, phu quân, xin chàng, đừng...” Cảm nhận được biến hóa của y, Tịnh Thục bị dọa sợ đến vội vàng thấp giọng cầu xin tha thứ.
Chu Lãng lưu luyến không rời hôn một cái, mới cho nàng rời giường: “Được rồi, biết nàng mệt mỏi. Sao vi phu không đau lòng cho nàng chứ, thức dậy thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Chàng mặc y phục trước đi.” Tiểu nương tử kéo chăn, như lâm đại địch.
Chu Lãng vui vẻ cười ha hả, rời giường mặc y phục, không trêu nàng nữa. Bỗng Tịnh Thục phát hiện phía sau tai y có một vết đỏ thật dài, hình như do móng tay cào bị thương, chẳng lẽ tối hôm qua...
Nàng len lén vén chăn lên nhìn trên người mình, lập tức sợ choáng váng. May thay hiện đang là mùa đông, y phục dày, cổ áo cao, nếu không làm sao dám gặp ai chứ?
Chu Lãng mặc y phục tử tế xong thì cười tủm tỉm đi ra ngoài giúp nàng tìm nước nóng, da mặt tiểu nương tử mỏng, phải cho nàng thời gian thích ứng.
Y ra cửa, trong phòng an tĩnh, Tịnh Thục mới dám vén chăn lên. Ánh mắt không tự chủ được quét đến một cái hố ở giường lò, vậy mà giường lò bị sụp, đây phải dùng bao nhiêu sức lực chứ. Tự thấy thân thể mình không bị vỡ vụn, đã là vạn hạnh rồi.
Thật may là giường lò rộng lớn, đủ cho hai người ngủ. Thật may là Dương đại thẩm đã trải ba tầng đệm giường thật dày, ướt một tầng, có thể lật lên ngủ ở tầng dưới.
Tay chống thân thể ngồi dậy, mới giật mình toàn thân bủn rủn vô lực, suýt nữa đã ngã xuống. Từ trong đống y phục mang theo, nàng tự chọn ra một bộ có cổ áo cao nhất, che kín mặc lên, búi sơ kiểu Đống vân kế ổn trọng đoan trang, đeo vài món trang sức đơn giản. Rõ ràng là ăn mặc đoan trang hào phóng, nhưng nhìn vào gương lại khiến người ta cảm thấy đôi mắt ngập nước, lười nhác xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày thêm vài phần phong tình, không thể xóa mất.
Tiếng cửa phòng vừa vang lên, Chu Lãng xách một thùng nước nóng đi vào, rót vào trong chậu gỗ, gọi nàng: “Rửa mặt đi, ăn cơm trước, nếu nàng muốn tắm rửa, lát nữa chúng ta đến phòng bếp, dễ có nước nóng hơn.”
Tịnh Thục để lược xuống, đứng dậy tiếp lấy, không biết trên đùi không còn sức, cho nên ngã nhào xuống bàn trang điểm.
“Cẩn thận.” Chu Lãng duỗi tay, ôm nàng vào lòng, hôn lên mặt nàng, nheo đôi hoa đào mắt xấu xa nói: “Muốn ta ôm cứ việc nói thẳng, không cần phải phí tâm phí công chủ động thế đâu.”
Gương mặt Tịnh Thục ửng hồng, khẽ gắt y: “Ai muốn cho chàng ôm, rõ ràng chàng muốn ôm người ta còn cưỡng từ đoạt lý.”
Chu Lãng cười ha ha: “Trong một đêm tiểu nương tử đã thay đổi, làm thê tử người ta rồi thì quả nhiên có đủ khí thế, còn dám nói phu quân không đúng. Buổi tối, xem ta thu thập nàng thế nào.”
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, tiểu nương tử lập tức nhận sai: “Vậy xem như ta muốn để chàng ôm đi, sau này ta không dám nói gì chàng nữa.”
“Được, nếu nương tử ngoan như vậy, buổi tối, phu quân sẽ thương yêu nàng nhé.” Chu Lãng thần khí sáng láng vỗ ngực bảo đảm.
Ha! Bất kể nói thế nào, cũng rơi vào hố của y!