Editor: Gà - LQĐ
Ba ngày, Chu Lãng không đến nha môn, ở nhà cẩn thận chăm sóc tiểu nương tử.
Ăn cơm không cho nàng cầm đũa, uống nước không cho nàng chạm vào cốc, hận không thể ngay cả tiểu tiện cũng ôm nàng đi. Tịnh Thục vừa ngọt ngào vừa không biết làm thế nào, cố gắng hết sức mới khuyên được y đến nha môn.
Nháy mắt đã tới rằm 15, buổi sáng mở mắt ra, Tịnh Thục buồn bã nỉ non một câu: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu rồi đó.”
Chu Lãng chống đầu lên, buồn cười nhìn nàng: “Thế nào, vẫn muốn đi xem hoa đăng sao?”
“Vết thương đã kết vảy, không sao nữa rồi.”
“Cho ta xem thử.” Chu Lãng nói xong đã đưa tay qua kéo cổ áo nàng.
Tịnh Thục vội vàng túm chặt cổ áo: “Đừng...”
Kể từ khi đổi thuốc, sau khi phát hiện vết thương đã kết vảy, tiểu nương tử không chịu cho y nhìn nữa. Chu Lãng không dám dùng sức, chỉ có thể chiều theo nàng, dụ dỗ nàng: “Ngoan đi, cho ta xem thử nó khôi phục thế nào rồi.”
“Không muốn.”
“Vậy nàng nói xem tại sao không cho ta xem?” Chu Lãng không hiểu.
“Bởi vì... Xấu lắm.” Bản thân tiểu nương tử cũng không dám nhìn, nói màu vết máu đỏ sậm, cứ như một con rết to nằm trên bờ vai.
Chu Lãng yên lặng trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy mặc y phục, không cưỡng ép nữa.
Tịnh Thục hơi luống cuống, những ngày qua y vẫn dụ dỗ nàng, sủng ái nàng, nàng muốn gì được đó, đôi khi bản thân cũng cảm thấy không chân thật. Hiện tại y ra vẻ lạnh nhạt thế này như lại trở về lúc trước, khiến nàng tâm kinh đảm hàn [1].
[1] tâm kinh đảm hàn: cực kỳ kinh hãi.
“Chàng... Tức giận?” Nàng núp trong chăn, ánh mắt đuổi theo bóng dáng y.
“Trong mắt nàng, ta chính là một nam nhân không tim không phổi, chỉ ham mê sắc đẹp sao?” Chu Lãng buộc đai lưng, chải tóc thật nhanh, sắp ra cửa.
“Ta không phải... Không phải có ý này, phu quân... Phu...” Trơ mắt nhìn y sải bước ra ngoài, trong lòng Tịnh Thục lạnh dần.
Tiểu nương tử cô đơn chớp đôi mắt to, bất lực nằm trên giường, thất thần nhìn gối đầu của y.
Mặc dù mấy ngày qua y dịu dàng săn sóc bao nhiêu, nhưng quả là y vẫn còn tính nóng nảy của nam nhân.
Trong lúc đang khổ sở, trước mắt có bóng người lướt qua, chăn bông mềm mại bên người lún xuống một chút. “Cho ta xem đi mà, ta mới vừa hơ tay cho nóng rồi.” Y chớp đôi mắt sáng rực, xoa tay quay lại.
Tịnh Thục sửng sốt, không biết nên khóc hay nên cười, lúc ngẩn ra Chu Lãng đã kéo chăn xuống, ngón tay tháo thắt lưng, cởi nửa một bên áo ra.
“A...” Đột nhiên xuất hiện ánh sáng khiến tiểu nương tử theo bản năng kéo cao chăn che hai khối bạch ngọc trước ngực đã khoan khoái nhảy ra ngoài.
Chu Lãng chỉ tập trung nhìn chằm chằm vết thương, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới: “Vết thương đã đỡ hơn rồi, vết máu đã khô, không bị nhiễm trùng sinh mủ. Cứ như vậy, cuối tháng có thể tự động tróc ra rồi. Nàng không được vì nóng lòng, mà tự lấy tay gỡ ra, biết không?”
Nhìn dáng vẻ y vô cùng nghiêm túc, Tịnh Thục cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, khẽ gật đầu: “Biết, ta không phải là tiểu hài tử.”
Tiểu nương tử ngoan ngoãn nghe lời, Chu Lãng càng nhìn càng vui mắt, cúi người hôn lên môi nàng, lúc đứng dậy bàn tay vô tình hay cố ý trượt đến trước ngực bóp một cái: “Còn giấu? Không phải chưa từng thấy qua mà.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục dâng lên hai rặng mây hồng, kéo chăn che kín đầu, nhỏ giọng nói: “Chàng hư quá.”
Đại cô nương yêu kiều xinh xắn, như cánh hoa tươi mơn mởn, sao tâm y có thể bình lặng như nước được. Tay đè chặt chăn, cúi đầu nói bên tai nàng: “Đầu tháng hai khí trời ấm áp lên, ta sẽ dẫn nàng đến mộ của mẫu thân, sau đó... sinh một đứa cháu cho bà. Đến lúc đó, chỗ này của nàng không phải sẽ là của ta sao?” Một câu cuối vô cùng mập mờ, lời còn chưa dứt, đã ngậm vành tai khéo léo mượt mà liếm một chút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục ửng hồng, ánh mắt như nước, lông mi thật dài rũ xuống, không dám nhìn y. Dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ hấp dẫn bao nhiêu, thân thể Chu Lãng bỗng dưng dựng thẳng lên, gãi gãi tay nàng rồi đặt xuống, để lại một câu: “Buổi tối ta sẽ về.”
Sau đó chạy trối chết rồi.
Tiểu nương tử mím đôi môi nhỏ nhắn nhắm mắt lại trong chốc lát, mới chậm rãi ngồi dậy. Y muốn dẫn nàng đến mộ phần, chứng tỏ từ đáy lòng đã tiếp nhận nàng, muốn nàng đi lạy bà mẫu đã qua đời. Chính thức trở thành thê tử của Chu Lãng.
Hoàng hôn, Chu Lãng mặc quan phục màu xanh trở về. Sau khi thay y phục, cùng ăn bữa tối với nàng. Kể từ sau khi đổi nữ đầu bếp, món ăn rực rỡ hẳn lên, chay mặn phối hợp, đủ sắc hương vị, bọn hạ nhân trong phủ không còn có dám lạnh nhạt Tam gia và Tam phu nhân nữa. Tịnh Thục bị thương, không cần phải đến phòng chính thỉnh an, cuộc sống mỗi ngày của đôi phu thê trẻ rất an tĩnh ấm áp.
Ăn cơm xong, Chu Lãng tự tay giúp Tịnh Thục mặc áo khoác da chồn, cũng tự mình mặc áo khoác lông chồn, dắt tay nàng ra cửa.
“Thật sự có thể đi xem ư? Sẽ không đông chứ?” Đôi mắt của Tịnh Thục sáng lấp lánh, vừa mong đợi vừa hồi hộp.
“Dĩ nhiên sẽ đông, hằng năm đi dạo xong hội Hoa Đăng trở về, sẽ bị chen lấn đến mức tắt thở.” Chu Lãng lạnh nhạt nói.
Tịnh Thục dừng bước: “Vậy làm sao bây giờ? Lỡ như vết thương bị chen lấn rồi nứt ra thì sao.”
Chu Lãng quay đầu lại nhéo mũi nàng: “Yên tâm đi, không phải đã có nam nhân của nàng ở đây sao.”
Tiểu nương tử vẫn có chút không yên lòng, sợ hãi theo sát y đi về phía trước, lại phát hiện không phải xuất phủ từ tiền viện, mà là đi từ hướng hậu hoa viên. Đi tới bên cạnh một tòa tiểu lâu mái cong cao ba tầng, Chu Lãng dừng bước, Tịnh Thục ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên tấm bảng viết ba chữ to Tàng Thư Các.
“Ta ôm nàng lên, đừng sợ.” Cánh tay rắn chắc của Chu Lãng vòng chặt quanh eo nàng, âm thầm ngưng thần, mũi chân nhẹ nhàng nhún xuống mặt đất, thân thể bay lên trời, dọc theo mái ngói như chuồn chuồn lướt nước nhảy hai lần, vững vàng chạm vào mái ngói các phòng.
“Ôi... Thế này, chính là bay lên đó.” Tịnh Thục ngạc nhiên nhìn dưới chân.
“Nhìn xem.” Chu Lãng đỡ nàng ngồi trên nóc nhà, cánh tay dài duỗi ra, chỉ một biển đèn cách đó không xa.
“Ôi... Thật đẹp quá!” Tịnh Thục không thể không cảm thán, quả nhiên Đế Đô danh bất hư truyền, cảnh đêm Nguyên Tiêu sáng lóa như thế, rực rỡ đến chói mắt.
“Cẩm lý khai phương yến, lan hồng diễm tảo niên. Nhục thái diêu phân địa, phồn quang viễn chuế thiên. Tiếp hán nghi tinh lạc, y lâu tự nguyệt huyền. Biệt hữu thiên kim tiếu, lai ánh cửu chi tiền [2]. Thơ của các vị tiền bối quả nhiên là thật, ở Liễu An châu ta chưa từng thấy qua khung cảnh phồn thịnh như thế.”
[2] Dịch thơ: Đêm đoàn viên đầu tiên của năm mới, mặc Hán phục ngắm hoa đăng. Đoàn câu đố hoa đăng, dưới ánh trăng sáng, cùng chúc mừng lễ nguyên tiêu.
Chúc mọi người Nguyên Tiêu vui vẻ! (Nguồn: https://www.facebook.com/xiaomengfc). Trích trong bài “Thập Ngũ Dạ Quan Đăng” (Thưởng Hoa Đăng) - Lô Chiếu Lân
Chu Lãng cười nhưng không nói, xoay người nhẹ nhàng lấy ra một thứ đã chuẩn bị từ lâu, kêu nàng quay đầu lại nhìn.
Tịnh Thục ngoái đầu, chỉ thấy một chiếc đèn uyên ương nghịch nước đoàn tụ thẳng tắp bay tới từ ngọn cây thật cao, lúc đến trước mắt thì Chu Lãng duỗi bàn tay, vững vàng bắt được bệ hoa đăng, đưa đến trước mặt nàng: “Tặng nàng.”
Niềm vui bất ngờ này khiến Tịnh Thục thất thần, cầm chiếc đèn uyên ương xinh đẹp, yêu thích không nỡ buông tay, mím môi cười trộm.
“Tết Nguyên Tiêu không đoán đố đèn sao được chứ? Xem xem, tiểu tài nữ Giang Nam nàng có thể đoán được không?” Chu Lãng lấy một tờ giấy nhỏ từ trong miệng uyên ương, trên đó viết: Thiên nga tín sử đông phi khứ, khẩu hàm cát tường thảo quy hoàn, hựu kiến xuy yên bất kiến hỏa, giai nhân như tỉ ngọc bất hoán.
Tịnh Thục thấy rõ chữ viết, tựa đầu vào bờ vai rộng rãi của y, Chu Lãng kéo áo khoác, giúp nàng cản bớt gió lạnh.
“Thiên nga tín sử đông phi khứ... À, cái này ta biết, nga (鹅) trong từ sứ giả, trong truyền thuyết Thượng Cổ đều nói thanh điểu là sứ giả, từ thiếu trong chữ điểu (鸟) chính là chữ ngã (我). Thứ hai, khẩu hàm cát tường thảo quy hoàn... Khẩu (口), cát (吉), còn có thảo (草), cái này là...”
Tiểu nương tử hơi rối, Chu Lãng khẽ mỉm cười: “Muốn ta nhắc nhở không? Hôn ta đi.”
“Không muốn.” Tịnh Thục ngước mắt liếc y: “Ta có thể đoán. Nói chung, đó chính là tổ hợp trên dưới, ta biết, đây là chữ Hỉ (喜).”
Chu Lãng Tán gật đầu: “Nương tử thật thông minh.”
Tâm trạng tiểu nương tử vui vẻ, tiếp tục đoán: “Hựu kiến xuy yên bất kiến hỏa, không có hỏa (火), hựu kiến (lại thấy -又见)... A, đây là chữ Hoan (欢). Giai nhân như tỉ ngọc bất hoán, ngọc (玉), giai nhân (佳人), ngọc bất hoán (玉不换人), đây là chữ ngươi (你). Sau đó ngồi thẳng lên—— ta thích ngươi (我喜欢你)!”
Chu Lãng ngưng mắt nhìn đôi mắt long lanh rực rỡ của nàng, nở nụ cười vui vẻ, hôn lên môi nàng, dịu dàng nói: “Ta cũng thích nàng.”
Khoảng khắc như bất động vào lúc này, hồi lâu sau, trong đầu nàng vẫn là bức họa vẽ nét mặt ấy.
Trên mái ngói lưu ly thật cao, đối mặt với biển đèn mờ ảo, trong tay nàng đang cầm một chiếc hoa đăng uyên ương nghịch nước, y đang nâng mặt nàng. Nàng nói: “Ta thích chàng.”
Dường như y đang đợi câu này từ lâu, sau khi nghe được thì cười híp mắt hôn nàng, sớm đã có chuẩn bị từ trước, nói: “Ta cũng thích nàng.”
Đố chữ gì chứ, rõ ràng là rơi vào bẫy rập của y, nhưng tại sao nàng thấy ngọt như mật vậy? Ngọt ngào trong lòng, thật lâu vẫn không tan biến. Cứ thế ngây ngốc nhìn vào ánh mắt y, trượng phu của nàng, Tây Bắc Phi Ưng, thần tiễn Chu lang. Từ ngày trên xe ngựa được y bảo vệ hôm đó đã thích y rồi, cũng thích cảm giác được y bảo vệ. Bây giờ, y dịu dàng nhìn nàng, đôi mắt yên tĩnh, như một sự cam kết cả đời hạnh phúc.
Tịnh Thục chợt muốn cảm tạ ông trời, cho nàng một trượng phu tốt như vậy, tấm lòng trong sáng như gương không có nữ nhân bên cạnh, chỉ chờ nàng từ Liễu An châu xa xôi đi đến, trở thành thê tử của y, bước vào trái tim y, có thể nương tựa cùng y cả một đời.
Cho đến khi y cầm tay nàng, giúp nàng làm ấm, đến khi sương mù trắng xóa dâng lên trong mắt nàng, nàng vẫn đang ngây ngốc nhìn y.
“Bé ngốc, có lạnh không?” Chu Lãng cười nhìn nàng.
“Có chàng ở đây, không lạnh nữa rồi.” Tịnh Thục thấp giọng nói.
“Kể từ sau khi mẫu thân qua đời, mùa đông hằng năm ta luôn cảm thấy rất lạnh. Thế nhưng, năm nay ta cảm thấy rất ấm áp. Tựa như bà từng nỉ non bên tai ta, thật ấm. Thật ra nàng hoàn toàn không cần phải lo lắng vết sẹo trên người, có câu nói yêu ai yêu cả đường đi, ta yêu nàng, nên tất nhiên sẽ yêu tất cả của nàng.” Chu Lãng ôm chặt nàng.