Editor: Gà _ LQĐ
Phi tặc có thể vào nhà trộm cắp, khinh công hẳn không bình thường. Hai người trong đó thấy ở đầu hẻm lại xông ra một đám bộ khoái khác, hô lên, tung người ra nhà chính, xoay người muốn đi. Bộ khoái không có công phu tốt như vậy, rối rít giương cung lắp tên, bắn ra từ nhiều phương hướng, tuy nhiên đã bị phi tặc dùng binh khí đánh rơi.
Mắt thấy hai người bọn họ nhảy lên nóc nhà, chỉ cần tung người một cái là có thể chạy trốn qua một con phố khác. Nam nhân phía trước xe ngựa cũng lấy cung gân bò từ phía sau lưng xuống, rút ra bắn đến, hai mũi tên vừa ra, ngay giữa cổ hai người.
Thi thể hai phi tặc đồng loạt rớt xuống từ nóc nhà, mọi người giật mình nhìn qua, thậm chí quên mất hô hấp. Râu quai nón vừa nhìn đồng bọn bị mất mạng, trong phút chốc một đôi mắt trừng gần như nhỏ máu, lớn tiếng kêu: “Ngươi là ai? Dùng song tiễn khóa hầu? Trả mạng huynh đệ ta lại đây.”
Mặc dù Tịnh Thục sợ đến mức hai tay lạnh như băng, nhưng vẫn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn chằm chằm tình hình bên ngoài. Hai nam nhân mặc quan phục cấp thấp hợp lực vây công một phi tặc cao gầy khác, được bộ khoái xung quanh hiệp trợ, cuối cùng đã chém bị thương đối phương, bắt sống.
Tây Bắc tứ quỷ chỉ còn lại một mình râu quai nón, hắn như nổi điên xông về phía đám người ở ven đường, bắt một cô nương gầy yếu vào tay, đại đao chói lọi gác trên cổ của nàng. Cô nương kia bị dọa sợ đến nỗi hai mắt vừa trợn lập tức hôn mê bất tỉnh, bị hắn dùng sống đao vỗ vào người nàng, dường như muốn cho nàng tỉnh lại, tuy nhiên lại đánh rớt hai cái răng cửa, máu tươi càng chảy xuống nhiều hơn.
“Nghịch tặc, có bản lĩnh đơn đả độc đấu với gia gia, bắt một nữ nhân không phải là điều tráng sĩ nên làm.” Người đeo mặt nạ vừa cất lời, Tịnh Thục càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
“Được, vậy ngươi bảo bọn họ lui ra, hai người chúng ta tỷ thí.” Râu quai nón cũng không ngu, nhiều người vây công như vậy, hắn không chiếm được tiện nghi, nếu có thể một chọi một, mới dễ dàng thoát thân.
Đám bộ khoái thối lui đến bốn phía, chừa lại một khu đất trống ở giữa, râu quai nón ném cô nương trong tay đi, Tống Chấn Cương bước lên trước, tiếp được người. Hắn bước nhanh về phía trước, nâng đại đao trong tay lên, nhưng chỉ là hư chiêu, xoay người nhảy vọt lên nóc muốn chạy trốn. Dường như người đeo mặt nạ đã sớm đoán được sự xảo trá của hắn, phi thân theo sát, tay nâng kiếm, đâm vào giữa lưng.
Tây Bắc tứ quỷ toàn bộ sa lưới, không một ai chạy trốn. Dân chúng xung quanh bị vây trong vòng không được ra giờ mới yên lòng, lộ rõ tán thưởng toát ra tự đáy lòng. Tống Chấn Cương vừa giao cô nương cho người nhà của nàng xong, đi tới nhảy lên nóc chỗ người đeo mặt nạ vui vẻ vỗ vai y: “Lão đệ không hổ là Tây Bắc Phi Ưng, thần tiễn Chu lang, hôm nay nếu không mời ngươi, chúng ta lại thua thiệt vô ích một phen rồi.”
La Thanh cũng cười ôm quyền nói: “Hôm nay đại hoạch toàn thắng, không thể không có công của hiền đệ, giờ ngọ bày rượu mừng ở Túy Bát Tiên, hiền đệ nhất định phải uống thêm vài chén.”
Người đeo mặt nạ khiêm tốn cười một tiếng: “Hai vị đại ca không cần khách khí, ta cũng đã hai đêm chưa về nhà, nên trở về để đổi y phục rồi.”
Trên tay áo của y có một vết thương thật dài, do trong lúc đánh nhau bị người cắt qua, không nhìn ra có bị thương không.
Tống Chấn Cương cười ha ha: “Lão đệ tân hôn yến, vậy mà đã theo chúng ta ngồi không hai buổi tối, đây là muốn đệ muội rồi chăng.” Giành được thắng lợi, tâm trạng mọi người tốt, đám bộ khoái xung quanh cũng cười theo.
Gương mặt Tịnh Thục nóng lên, không dám nhìn ra bên ngoài nữa, thấp giọng thúc giục lão Đinh mau đánh xe.
Trong đầu Tịnh Thục toàn là bóng dáng của y, tự nhiên nghĩ đến y phục của y bị rách, lập tức hủy bỏ kế hoạch đi Cửu vương phủ, mua vài cây vải sa tanh ở Trù Đoạn trang, trở về phủ Quận vương.
Tịnh Thục mở tủ quần áo ra, muốn tìm một món y phục của y để ước lượng cắt may, giờ mới phát hiện y phục của y chỉ có mấy món, trừ trang phục tân hôn, cũng chỉ có mấy cái áo bào đã cũ, dường như mang đến từ Tây Bắc.
Đã biết làm thê tử thật không xứng chức, thật ra y cũng được xem là nam nhân tốt, có bản lĩnh lại không gây chuyện phong lưu. Vậy mà mình còn suy đoán y đã đến thanh lâu sở quán, hóa ra là cùng bằng hữu bắt phi tặc. Thiếu niên anh hùng chính là như vậy, ban đầu lúc phụ thân hộ vệ Liễu An châu có lẽ cũng vì vậy mới được đông đảo dân chúng kính nể, thiếu nữ khuynh mộ bao năm.
Tịnh Thục ôm xiêm áo ngây ngốc xuất thần, Thải Mặc ở một bên nhìn rồi nhìn, rốt cục không nhịn được nhẹ giọng cười: “Phu nhân trông như tiểu cô nương xuân tâm sơ động vậy.”
Khổng ma ma đang trên đường đi mua đặc sản, Tịnh Thục bảo Tố Tiên giữ cửa, một phen kéo Thải Mặc qua, con ngươi trong suốt sáng rỡ chớp động hỏi: “Thải Mặc, ta đột nhiên cảm thấy... Ông trời ban cho ta một phu quân rất tốt, chẳng qua là...”
Nàng muốn nói lại thôi, Thải Mặc tri kỷ vỗ tay nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Chẳng qua là cô nương không biết nên thân cận với người thế nào đúng không?”
Tịnh Thục bị người ta đoán được ý định, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rũ mắt thấp giọng nói: “Chàng quá lạnh, ta sợ.”
Thải Mặc thấy tiểu thư nhà mình rốt cục đã có chút thông suốt, vội vàng khích lệ nói: “Cô nương ta không phải đã nói với người sao, tính tình Tam gia chúng ta như vậy, tuy hiện tại lạnh như băng, nhưng nếu người bước được vào lòng hắn, hắn tự nhiên sẽ dâng tấm lòng chân thành nhiệt tình cho người. Hắn không phải là loại người có tính tình thay đổi thất thường, trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu đã nhận định một người, nhất định toàn tâm toàn ý yêu thương. Hắn không chủ động, cô nương nên chủ động một chút, nếu chậm, hắn chung tình với nữ nhân khác, chẳng phải cô nương sẽ khổ cả đời.”
Tịnh Thục bị dọa sợ đến mức nhịp tim đập chậm một nhịp, nghĩ đến có thể y sẽ chung tình với những nữ nhân khác, trong lòng không khỏi nhói đau. Kéo Thải Mặc khẩn cấp hỏi: “Vậy ta phải làm thế nào mới có thể bước vào lòng chàng đây?”
“Cô nương vừa thông tuệ vừa có học vấn, đương nhiên có thể nghĩ ra biện pháp tốt. Nói cho cùng hạ nhân chúng nô tỳ rất ít tiếp xúc với Tam gia, nhưng người là Tam phu nhân, hai người là phu thê, có gì không thể làm. Cổ nhân đã nói, vợ chồng son gây gổ thì đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa, quan trọng nhất, là trên giường...”
Thải Mặc che miệng phì cười, gương mặt xinh đẹp của Tịnh Thục đỏ hồng, xoay người không nhìn nàng ấy, ngập ngừng nói: “Ta cũng không thể mặt dày, y phục cũng...” Cởi hết ra.
“Dĩ nhiên không thể, nếu như vậy, chỉ sợ Tam gia sẽ cảm thấy cô nương khinh phù [1], ngược lại không thích. Thật ra thì, nô tỳ cảm thấy phu nhân vốn dịu dàng động lòng người, chỉ cần ở trước mặt Tam gia đừng quá gò bó là được. Cô nương nên lộ rõ vẻ đẹp của mình trước mặt hắn, dẫn dụ hắn nhịn không được, chủ động lấy lòng, cầu hòa với cô nương. Lúc này, người nhất định phải cầm chặt, không thể đồng ý, để hắn hối hận mình đã từng buông lời tàn nhẫn với người.” Thải Mặc vừa nghĩ đến chuyện Tam gia cao lãnh ôm cô nương cầu hoan chợt không nhịn được khẽ bật cười.
[1] khinh phù: lỗ mảng; nói năng tuỳ tiện; bạ đâu nói đấy.
Tịnh Thục cắn môi dưới khoát tay, cho Thải Mặc đi ra ngoài, nàng cần yên tĩnh một chút, suy nghĩ thật kỹ.
Gió tam cửu thiên như một cây đao thổi mạnh qua song cửa, vang lên vù vù, Tịnh Thục ôm một cái áo bào của y, ngồi trước cửa sổ ngây ngốc thật lâu.
Cho đến khi Khổng ma ma từ bên ngoài đi vào, nàng mới thu lại tinh thần, để y phục xuống, nghênh đón ma ma vào cửa.
“Hôm nay khí trời lạnh như vậy, ma ma không bị đông quá lạnh chứ?” Tịnh Thục ân cần hỏi.
Khổng ma ma xoa tay sắp đông cứng, run rẩy nói: “Cũng sắp rồi, mùa đông phương Bắc thật sự quá lạnh, vẫn là Giang Nam chúng ta tốt hơn.”
“Ta trong phủ chỉ có như vậy, mọi thứ chậm rãi dần trôi như thế. Không bằng ma ma nên trở về đi thôi, mấy ngày nay khí trời lạnh như thế, nói không chừng tuyết sắp rơi rồi, nếu bị tuyết phủ đường, chỉ sợ đêm 30 không thể trở về nhà.” Tịnh Thục dịu dàng cười nói.
“Cái này...” Khổng ma ma sửng sốt, tình hình trong phủ Quận vương phức tạp như vậy, theo lý thuyết mình nên ở thêm ít ngày nữa.
Thải Mặc và Tố Tiên đều sửng sốt, thoáng qua rồi cúi đầu âm thầm vui mừng.
Tịnh Thục thấy bà do dự, khích lệ nói: “Ma ma đừng lo lắng cho ta, ta biết nên làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện thất lễ, làm mất thể diện Cao gia. Cho dù ma ma có ở thêm mấy ngày, cũng vẫn như vậy thôi, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ không có gì thay đổi. Chỉ mong lão nhân gia người trở về, đừng nói với người nhà những chuyện này, cô gia cũng chỉ do nhất thời tùy hứng mà thôi, chờ qua năm, chúng ta sẽ đến Liễu An châu một chuyến, mẫu thân tận mắt thấy được chàng, cũng sẽ yên lòng.”
Khổng ma ma gật đầu: “Cũng được, vậy lão thân dọn dẹp một chút, ngày mai sẽ lên đường. Hai đêm rồi cô gia không trở về, cô nương không thể dung túng hắn, nhất định phải nói cho trưởng bối Chu gia biết. Nếu không, có lần này, ắt sẽ có lần thứ hai, các nam nhân nếu buổi tối không trở về nhà, có thể đến được nơi nào tốt chứ? Tính tình cô nương mềm yếu, vẫn nên mượn sức trưởng bối để quản hắn.”
Tịnh Thục vội vàng gật đầu đồng ý, để Tố Tiên đi giúp Khổng ma ma thu dọn đồ đạc, buổi chiều đi trên đường lại mua thêm chút đặc sản mang về.
Chu Lãng uống xong rượu mừng buổi trưa thì trở về nhà, bên ngoài vẫn là khí trời lạnh cóng, trong nhà đốt Địa Long, ấm áp.
Lúc vào cửa thấy nàng ôm một món vải màu thiên thanh đang may xiêm y, nàng cúi thấp đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, khóe môi mím lại mang theo chút vui vẻ, ánh mắt nhìn xiêm áo dịu dàng như nước.
Chu Lãng trông thấy thì hơi ngây người, đứng ở cửa không nhúc nhích. Chất vải màu này, nàng đang may xiêm y cho người nào?
Tịnh Thục vá xong cổ áo, chuyển động ngón trỏ nhỏ bé trắng noãn kết chỉ, khẽ mở môi đỏ mọng, dùng hàm răng trắng muốt cắn đứt sợi chỉ. Đang lúc ngước mắt thì thấy được y, lập tức đứng dậy cất châm tuyến đi, vui vẻ nhẹ nhàng bước lên trước, dịu dàng nói: “Phu quân trở về rồi, trời lạnh thế này, mặt trời lặn chàng mới về nhà, ta sợ chàng bị lạnh, chàng xem, ta muốn làm cho chàng một cái áo bông dài, chàng thích màu này không?”
Tiểu nương tử yêu kiều mỉm cười, cầm một món vải màu thiên thanh, như hiến vật quý nâng đến trước mặt y, hỏi y thích không, trong lòng Chu Lãng không nói rõ là có tư vị gì, chỉ cảm thấy khí trời không lạnh như vậy, trong nhà rất ấm áp. Cuối cùng y lại cảm nhận được cảm giác khi trở về nhà rồi.