Thục Nữ Dụ Phu

Chương 51: Chương 51: Sủng thê cách thứ bảy




Tướng mạo tân nữ tế khôi ngô, cử chỉ lễ độ, vào ngồi trong nội đường, thì phát hiện y nói năng cũng không tầm thường. Phu nhân Mạnh thị càng nhìn càng hài lòng, quả nhiên nữ nhi gả cho một trượng phu tốt, ban đầu Khổng ma ma trở về cứ ra vẻ muốn nói lại thôi, để bà phải lo lắng mấy tháng.

Bữa trưa người một nhà ăn cùng nhau, trước mặt người nhà Tịnh Thục ngượng ngùng gắp thức ăn cho y, nhỏ giọng nói: “Chàng thích ăn gì thì tự mình gắp, đừng khách sáo.”

Khả nhi thấy tỷ tỷ thẹn thùng thì có chút không hiểu. Mới vừa rồi rõ ràng dũng mãnh lôi kéo tỷ phu để hôn y, hiện tại sao lại trở nên thục nữ rồi?

Thái phu nhân thấy công tử phủ Quận vương cũng không ngang ngược càn rỡ, mà tao nhã lễ độ, trong lòng rất vui mừng. “Tịnh Thục, con gọi thêm món ăn cho cô gia đi, con xem thằng bé rất thích ăn hai món đặc sản trước mặt con kìa.”

Tịnh Thục cúi đầu nhìn hai món ăn trước mặt mình, đều là món ăn nổi tiếng của Liễu An châu, khẩu vị chua ngọt. Đó cũng không phải loại Chu Lãng thích ăn, nhưng đũa y lại thường xuyên chạy qua bên này, rõ ràng là cố ý.

“Nếu phu quân thích, vậy chàng ăn nhiều hơn chút.” Tịnh Thục bưng mâm lên đưa đến trước mặt y, đổi hai món trước mặt y.

Chu Lãng cười khẽ: “Đa tạ nương tử.”

Sau bữa trưa, Tịnh Thục đỡ mẫu thân ra nhà sau, dặn dò Tố Tiên: “Sắp xếp một gian phòng khách cho Tam gia nghỉ trưa, ta trò chuyện với mẫu thân.”

Tai Chu Lãng rất thính, đi bộ theo phía sau đã nghe được những lời này, đuổi theo hai bước nói: “Không cần phiền phức như vậy, nàng biết buổi trưa ta không nghỉ trưa, dẫn ta đến khuê phòng nàng xem một chút đi, vi phu rất muốn biết phòng nương tử từ nhỏ đến lớn là như thế nào.”

Tịnh Thục quay đầu nhìn nam nhân bước đến bên cạnh mình, nhăn mặt nhăn mũi với y, nháy mắt vài cái.

Chu Lãng vui vẻ: “Nương tử nháy mắt là có ý gì?”

Mạnh thị nghe thấy nhìn qua, Tịnh Thục thẹn thùng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Vậy làm theo lời phu quân, Tố Tiên dẫn Tam gia qua đi.”

Chu Lãng nghẹn cười cáo từ Mạnh thị, bước chân nhẹ nhàng đến tiểu viện tử của Tịnh Thục và Khả nhi. Dưới cây nho, trên bàn đá có khắc bàn cờ, cánh hoa hải đường màu hồng nhạt rơi đầy lên xích đu dưới tàng cây hải đường, vào cửa thấy một cái giá đặt cây cổ cầm màu hồng, bên cạnh là một khung thêu rộng lớn. Trong phòng ngủ, hướng về phía giường chính là án thư hoàng hoa lê, giấy và bút mực đều đủ cả.

Đây là cuộc sống mười mấy năm của tiểu nương tử, cầm kỳ thư họa, thưởng hoa thứ tú, mới nuôi ra được một mỹ nhân thanh tú, có tính tình dịu dàng thế này.

Chu Lãng khoát tay để bọn nha hoàn đi ra ngoài, một mình thưởng thức khuê phòng của nương tử. Chạm vào án thư, xem tranh cuộn, rồi ngồi ở mép giường khẽ vuốt chăn đệm, gối đầu của nàng.

Nên hiếu kính nhạc phụ mẫu mới được, bọn họ đã nuôi lớn cô nương như hoa như ngọc này, sau đó trở thành người bên gối của mình, ngày đêm làm bạn, sinh con dưỡng cái. Chu Lãng nhìn căn phòng màu hồng, sau giờ ngọ nắng ấm xuyên qua màn cửa sổ, khiến trong nhà ấm áp theo. Tiểu nương tử của y, trước khi xuất giá có nghĩ đến sẽ gả cho một người thế nào không?

Chu Lãng tùy ý đi lại trong phòng, phát hiện trong một quyển thi tập có kẹp mấy tờ giấy Tuyên Thành, rút ra nhìn thử, cười.

Tịnh Thục gặp mẫu thân, đương nhiên kể không hết chuyện. Cẩn thận hỏi thăm bệnh tình của mẫu thân, Mạnh thị cũng không muốn đàm luận những thứ này với nàng, nên không ngừng bảo nàng nói về những ngày ở phu gia.

“Nương yên tâm đi, chàng đối với con rất tốt.”

Mạnh thị gật đầu: “Mới vừa rồi nương cũng nhìn thấy, tính khí cô gia tốt, vừa tỉ mỉ, hiếm có nữ tế tốt như vậy. Nhưng con ngàn vạn lần không được thị sủng sinh kiêu, vứt bỏ lễ nghĩa.”

“Vâng, nữ nhi biết.”

Khả nhi bên cạnh cười hì hì: “Nương ơi, ngài không biết đâu, mới vừa rồi lúc xuống xe...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục chợt ửng đỏ, vội vàng cắt lời muội muội: “Khả nhi gần đây luyện chữ thế nào?”

Luyện chữ là thứ mà gần hai năm nay Khả nhi yêu thích nhất, kể từ khi kề cận Tư Mã Duệ học được bút thể của hắn, mỗi ngày Khả nhi luôn hết lòng luyện tập. Nói đến đây, Khả nhi lập tức vỗ ngực: “Tỷ tỷ đi nửa năm, chữ của muội tiến bộ rất nhiều đấy. A! Đúng rồi, tỷ tỷ, tỷ vào kinh lâu như vậy, có từng gặp sư phụ muội chưa?”

“Cả ngày tỷ đại môn không ra, nhị môn không bước, sao có thể gặp được nam nhân khác, nhưng mà, cô mẫu có nói, tình cảm giữa Tư Mã công tử và tỷ phu muội rất tốt, có lẽ chàng đã gặp rồi.” Tịnh Thục uống một ngụm trà, che vệt đỏ ửng trên mặt, từ từ bình phục tâm tình.

Nhắc đến đây, Khả nhi chợt có chút ngồi không yên. Lanh lợi khuyên mẫu thân ra hậu hoa viên ngắm hoa, thuận tiện gọi tỷ phu đến, cả nhà nên hòa hợp ở cùng nhau.

“Hai tỷ muội con đi đi, nương mệt rồi, muốn nghỉ một lát.” Thể cốt Mạnh thị không tốt, giằng co đến trưa đã sắp không chịu nổi.

Giang Nam, tháng tư, hạnh hoa nhược vũ, cảnh trí tuyệt đẹp!

Chu Lãng cùng đi tới, vài cánh hoa rơi xuống đầu vai, đứng bên ngoài đình nghỉ mát chờ thê tử của mình, cong môi cười, đưa tay lấy xuống một đóa hải đường kiều diễm, đi tới bên cạnh nàng, dịu dàng giúp nàng cài lên búi tóc.

Tịnh Thục thẹn thùng buông mắt, dẫn y đến đình dùng trà điểm. Chu Lãng muốn cầm tay nàng, nhưng bị nàng trong lúc lơ đãng tránh thoát.

Khả nhi nâng má, cười híp mắt nhìn tỷ phu cài hoa cho tỷ tỷ, tỷ phu thật dịu dàng, còn tỷ tỷ thì trở nên dũng mãnh. Ha ha! Thật xứng.

“Tỷ phu, huynh ở kinh thành, có từng gặp sư phụ muội chưa?” Khả nhi vui mừng hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt sáng trong của tiểu di, Chu Lãng mới hiểu vì sao thê tử tránh y. Cười khan hai tiếng, hỏi: “Sư phụ muội là ai?”

“Chính là Duệ ca ca, muội học viết chữ với huynh ấy, chữ của huynh ấy rất tốt.” Khả nhi đắc ý.

“Khụ!” Tịnh Thục ho khan một tiếng nhắc nhở muội muội, đừng để lộ tâm sự của mình rõ ràng như vậy được không?

Chu Lãng sáng tỏ gật đầu: “À, Tư Mã Duệ là sư phụ muội? Chữ của hắn... quả thật không tệ, quan trọng là vóc người... cũng rất tốt ha.”

Tịnh Thục thấy y ăn nói không đứng đắn, vội vàng giúp muội muội: “Từ nhỏ Khả nhi vẽ tranh không tệ, chẳng qua chữ viết không tốt lắm, nhóm biểu ca, biểu tỷ luôn thích trêu chọc muội ấy, cho nên hai năm trước lúc đến Kinh thành, tình cờ thấy chữ của Tư Mã công tử, rất bội phục, nên theo hắn học mấy ngày.”

“Đúng vậy đúng vậy, kể từ khi học thể thư pháp của Tư Mã, không còn ai dám cười muội nữa.” Khả nhi kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ lên.

Trong lòng Chu Lãng hơi chua, quay đầu nhìn kỹ biểu cảm của tiểu nương tử, lắp bắp hỏi: “Muội ấy học, vậy nàng cũng học?”

Tịnh Thục sửng sốt, lập tức hiểu ý của y, trừng y, nói: “Ta không có học, năm ấy Khả nhi mới mười hai, vẫn là một tiểu nha đầu, ta cũng 14 tuổi rồi, sao có thể học viết chữ với một công tử trẻ tuổi?”

Chu Lãng xoa ngực, ổn định tâm tình. Thật may nàng không đi, nếu không, lỡ như bị Tư Mã Duệ phát hiện sự tốt đẹp của nàng... Y không dám nghĩ tiếp, vội vàng trả lời Khả nhi: “Tư Mã Duệ đã đi xa nhà, nửa năm nay không ở Kinh thành, cụ thể lúc nào thì về, không ai biết cả.”

“Hả?” Khả nhi sợ hết hồn: “Đi xa, huynh ấy đi đâu, sẽ không giống Lý Duy ca ca, đến Nam Chiếu hòa thân chứ?”

Tiểu cô nương không che giấu tâm tình của mình, Tịnh Thục thật sự gấp gáp dùm muội ấy, vừa muốn nói chuyện, đã bị Chu Lãng đoạt trước.

“Dáng vẻ thế kia, hòa thân còn chẳng ai thèm ấy chứ? Đáng đời hắn đã qua nhược quán mà chưa tìm được vợ.” Chu Lãng chợt nhớ đến hôm đó Vương Khang có nói, lúc ở phủ Thừa tướng, vốn có thể gặp được tiểu nương tử, chỉ do Tư Mã Duệ không nói năng rõ ràng.

Khả nhi dẹt miệng, không biết nói gì cho phải. Tịnh Thục nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của trượng phu, chợt lấy khăn tay che miệng, phì cười.

Ánh sáng hiền hòa, hoa xuân rạng rỡ, tia nắng mặt trời nhuộm thêm cho mùa xuân vài phần ấm áp, đóa hoa trong sâu thẳm tâm hồn thật duyên dáng và lặng lẽ, Tịnh Thục nhìn cảnh vật quen thuộc, nhìn trượng phu mình quen biết chưa lâu nhưng đã bước vào trái tim, trong lòng yên tĩnh ấm áp. Nếu gả gần thật tốt, có thể thường xuyên trở về nhà để hái một bó hoa nhỏ, nắm giữ sự ấm áp nhẹ nhàng, thăm người nhà, nếm thử món ăn quê hương, thưởng thức cuộc sống chua ngọt và tao nhã, năm tháng yên bình.

Cao gia dùng bữa tối sớm, hai tỷ muội dùng cơm với mẫu thân xong, trở lại viện của mình.

Vào cửa phòng ngủ, Chu Lãng lập tức không chút do dự nắm tay tiểu nương tử: “Tịnh Thục, nàng nói cho ta nghe, trong căn phòng này trước lúc xuất giá, nàng có tâm trạng thế nào?”

“Đâu có tâm trạng gì, cứ vậy mà đi thôi.” Tiểu nương tử cúi thấp đầu xuống.

Chu Lãng đã biết nàng sẽ không thừa nhận, cầm giấy viết thư lên, dùng hai cánh tay ôm nàng vào lòng, đọc cho nàng một đoạn ngắn.

“Song tiền hải đường sơ trứ vũ, sổ đóa khinh doanh kiều dục tích. Thùy mâu ngưng khán hồng thấp xử, hí thủy uyên ương hồng giá y. Thủ phủng giá y vấn kiều lang, thị phủ xưng tâm hựu như ý? [1]” Kèm theo giọng nói trầm thấp từ tính của y, vẻ mặt Tịnh Thục đã ửng hồng, trước lúc xuất giá vẫn còn tâm trạng thấp thỏm, tiện tay viết xuống vài chữ ngắn trên tờ giấy này, sao lại bị y thấy chứ.

[1] Trước cửa sổ hải đường rơi rụng, cánh hoa xinh đẹp ướt át. Ngưng mắt nhìn một màu đỏ, giá y uyên ương hí thủy. Tay nâng giá y hỏi kiều lang, có chăng chàng vừa ý thiếp? (Thông cảm cho sự dịch bất lực của editor =.=)

“Đây là... là..” Bây giờ Tịnh Thục không biết trả lời thế nào cho phải, xoay người vùi gương mặt nóng rực vào lòng y.

Chu Lãng đặt giấy Tuyên Thành qua một bên, ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, khẽ hôn vành tai nàng, nỉ non bên tai nàng: “Nương tử, lang quân nói cho nàng biết, đối với ta mà nói, nàng đã thỏa mãn ý nguyện của ta, là ân huệ tốt nhất của trời cao.”

Trong lòng nàng ngọt ngào, mặc dù không đáp lời, nhưng ngầm cho phép y tùy ý hôn, còn có một đôi bàn tay chạy trên người. Để mặc y nâng mông ôm lên thư án, vừa cởi y phục của nàng, vừa hỏi: “Có phải ngồi đây viết xuống những câu ấy? Đã ở vị trí này mà suy nghĩ về vị hôn phu nơi phương xa? Vậy... chúng ta hoàn thành giấc mộng của nàng ở đây đi.”

Trên người chợt lạnh, Tịnh Thục như vừa tỉnh mộng, ôm lấy cổ y, run giọng nói: “Không phải đâu, người ta không có nghĩ những thứ này.”

“Thật sự không nghĩ?” Y bắt đầu cởi xiêm y của mình.

“Thật sự không nghĩ, ta dám thề...” Tiểu nương tử vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch, nhưng sao có thể làm được gì trong vòng tay nam nhân?

Y vội vàng đè nàng lên thư án, hôn đôi môi mọng kiều diễm, thở dốc: “Thề gì mà thề? Ta tin nàng không nghĩ đến việc này, nhưng mà bây giờ, chỉ cho phép nàng nghĩ đến nó, không được nghĩ cái khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.