Edit: windy
Đường ra Đông thành vô cùng bằng phẳng, ngựa chạy vui vẻ. Binh lính phía sau bước theo chỉnh tề, tiếng bước chân lưu loát. Nhã Phượng lặng lẽ xem cảnh tượng này, le lưỡi với Tĩnh Thục: “Thật dọa người nha tam tẩu, nhiều binh lính đi theo chúng ta vậy.”
Rời thành Trường An, tiểu cô nương yên tâm nắm lấy y phục, cả người nhìn ra thoải mái không ít. Tĩnh Thục cũng rất cao hứng: “Có người bảo vệ không phải sao, chúng ta không cần sợ gặp thổ phỉ đánh cướp.”
Nhã Phượng nói: “Võ công tam ca muội tốt như vậy, cho dù không có đám binh lính này, chúng ta cũng không cần sợ thổ phỉ nha.”
Nhắc tới phu quân, Tĩnh Thục thõa mãn mỉm cười, hạnh phúc chỗ khóe mắt không dừng được tỏa ra bên ngoài.
Nhìn bộ dáng tam tẩu, Nhã Phượng không nhịn được cười khanh khách. Tiếng cười xuyên qua tấm lụa mỏng che cửa, truyền vào tai Chu Lãng, ngựa liền tiến lại.
“Mới rời kinh thành, đã cao hứng như vậy?” Chu Lãng xốc mành sa lên, nhìn về phía thê tử và muội muội.
Nhã Phượng hai mắt to cười thành trăng rằm: “Tam ca, huynh không phát hiện, vừa rồi vừa nhắc tới huynh, tam tẩu đã cười, muội đã cảm thấy mình rơi vào hũ mật rồi.”
Chu Lãng cười hắc hắc, cực kì thỏa mãi nhìn về phía ái thê. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Thục đỏ ửng, lập tức thông mĩnh nghĩ tới một vấn đề quan trọng. “Chúng ta cứ như vậy ngồi xe ngựa sao? Nơi này đường bằng phẳng không sợ, nhưng sau đó thì sao? Cũng không thể bởi vì ta mà kéo chân mọi người được.”
“Nương tử đúng là suy xét chu toàn, hiện tại mới hỏi có phải muộn rồi không?” Chu Lãng cố ý đùa nàng.
Hai mắt Nhã Phượng sáng lên: “Có phải tam ca đã sớm an bài xong rồi hay không?”
“Cái này là đương nhiên, các muội chỉ cần ngồi xe ngựa một ngày, chúng ta liền lên thuyền ở bến Hoàng Hà, đi đường thủy thẳng tắm, liền không cần lo lắng bị xóc nảy, ta đã cố ý an bài thuyền hoa xinh đẹp cho nàng rồi.” Chu Lãng đắc ý nhìn Tĩnh Thục.
Đến bến Hoàng Hà, Tĩnh Thục mới hiểu ra, căn bản không phải là thuyền hoa Giang Nam, mà là thuyền chiến đặc chế. Thuyền cao hai tầng gỗ sam, đầu thuyền bọc sắt, trên cột buồm lá cờ chữ “Đường” tung bay.
Lần đầu tiên nhìn thấy thuyền chiến lớn như vậy, Tĩnh Thục có phần chần chừ.
“Nương tử có hài lòng với chiếc thuyền này không? Nào, ta đỡ nàng lên thuyền.” Chu Lãng cầm tay nàng, cẩn thận đỡ nàng lên thuyền.
Đi được vài bước, khóe mắt Tĩnh Thục phát hiện đám binh lính đều đang nhìn trộm phía bên này, có người còn đang cười trộm. Tiện bỏ tay Chu Lãng ra, tự mình nâng váy đi về phía trước: “Thuyền này lớn rất vững, căn bản không cần đỡ, chàng cố ý.”
Chu Lãng cười ha ha, đi theo sau thê tử lên lầu hai, dàn xếp khoang thuyền cho nàng xong, lại đi xem tình hình của binh lính. Tĩnh Thục nhìn hai nha hoàn đem giường chiếu thu dọn sạch sẽ, giống như ở phủ, liền từ trong khoang thuyền đi ra, đi tới chỗ Nhã Phượng ở.
Lúc này, trời chiều đã sắp lặn xuống. Mặt trời phía tây một mảnh đỏ bừng, đem hình dáng núi sông hiện lên như trong tranh. Trời chiều chiều lên mặt nước, ánh sáng lấp lánh, guống như con sông này là do vô số ánh kim tạo thành, khiến người ta không mở mắt xem nổi. Chu Lãng đứng ở phía dưới cột buồm, một tay đặt trên bội kiếm bên hông, một tay khác vung lên, uy vũ hô lớn một tiếng: “Lái thuyền.”
“Lái thuyền…” Không đếm được tiếng binh sĩ cùng người cầm lái từ dưới tầng thấp nhất vang lên, con thuyền bắt đầu rung động.
Dưới ánh chiều tà chiếu xuống, dáng người hắn cao ngất, khuôn mặt cương nghị, cùng ánh nắng đỏ au, dãy núi trải dài, ánh vàng mặt nước thiên nhiên tươi đẹp kết hợp thành một bức tranh thủy mặc, khảm vào trong trí óc Tĩnh Thục, cũng rơi vào ngòi bút của nàng.
Lúc nàng đem bức giương buồm tự vẽ đưa cho phu quân, Chu Lãng sảng khoái như nở hoa. Tiểu nương tử đem hắn vẽ hùng dũng như thế, có thể thấy được hình tượng hắn trong lòng nàng cũng cao lớn anh tuấn như thế. Cuộn tranh từ từ mở ra, vậy mà thấy được một góc quần lụa màu tìm nhạt tại góc bên cạnh. Mặc dù không xuất hiện nhân vật rõ ràng, lại làm cho người ta mơ mộng vô hạn. Kính ngưỡng nhu tình yên lặng theo góc này hạ bút xuống, khiến bức tranh tràn ngập hào khí anh hùng đầy nhu tình, khiến người yêu thích không buông tay.
Thuyền lớn