Thục Nữ Dụ Phu

Chương 68: Chương 68: Thiếu






Edit: windy

Trời vừa tờ mờ sáng, Nhã Phượng liền mang theo nha hoàn Tiểu Cầm xuất phủ, đi trên đường lớn mua chút đồ.

“Tiểu thư, tôi đi mua là được rồi, người không cần dậy sớm như vậy.” Tiểu Cầm xách giỏ nhỏ, theo sát Nhã Phượng.

Nhã Phượng chẳng hề để ý đi về phía trước: “Tam ca cùng tam tẩu rất tốt với ta, ta cũng không có gì báo đáp. Nếu bọn họ đều thích ăn bánh rán lớn của Lương kí như vậy ta liền tự mình đi mua, coi như là một phần tâm của mình đi.”

“Tiểu thư tâm địa tốt như vậy, người tốt nhất định được báo đáp.” Tiểu Cầm nghĩ tới chuyện Tạ An, tiểu thư đáng thương, sao lại xui xẻo vậy.

Đi đến lối rẽ, Nhã Phượng dừng bước nhìn xung quanh, nghe Đinh Hương nói, ra cửa quẹo trái, đến lối rẽ lớn quẹo phải là có thể thấy bảng hiệu Lương kí rồi.

Lúc đang chần chừ, hai con ngựa chạy vội tới. Sáng tinh mơ, trên đường trống không, rất khó nhìn thấy người, cho nên cưỡi ngựa rất nhanh. Chạy ở phía trước là một người một ngựa, lúc gần tới chỗ hai vị cô nương ghìm mạnh ngựa lại.

“Chậc, tiểu cô nương, giúp ta có được không?” Một công tử tầm mười bảy mười tám tuổi, hai mắt sáng ngời, chân mày bay xéo nhập tóc mai, mái tóc đen dùng ngân quan buộc lên, có vẻ rất nhanh nhẹn xuất hiện. Vốn là một thiếu niên tư thế oai hùng, nhưng hắn lại có gương mặt trẻ con, còn thích cười, trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền, cười lên liền không có vẻ oai hùng nữa, giống như đứa trẻ hàng xóm thân thiết.

Hắn xoay người xuống ngựa, đi đến gần Nhã Phượng, vẻ mặt hơi sững sờ, gãi đầu lẩm bẩm: “Đăng Châu có cô nương xinh đẹp như vậy từ khi nào, sao ta chưa gặp qua?”

Hắn đem thỏi bạc nhét vào trong tay Nhã Phượng: “Một lúc nữa có người tới hỏi thăm, hỏi cô nương có nhìn thấy hai người cưỡi ngựa chạy qua không, ngươi nói nhìn thấy bọn họ đi phía nam nha. Nhớ kỹ?”

Nhã Phượng không hiểu nhìn hắn một cái, ném bạc về tay hắn: “Ta không biết ngươi, không cần bạc của người, cũng không giúp ngươi nói dối.”

“Ha, nha đầu kia. Bộ dáng anh tuấn như này, lại không đồng tình sao?” La Đàn buồn bực rồi.

“Ta sao biết được ngươi là người xấu hay người tốt, vì cái gì phải giúp ngươi?” Nhã Phượng cảnh giác kéo Tiểu Cầm lui về sau hai bước.

Cũng là một cô nương có khí khái, tiền bạc không lấy lòng được, La Đàn quay đầu nhìn đường đi, vội vàng nói: “Cô nương ta nói thẳng với cô nương vậy, mẫu thân ta là kế mẫu, cả ngày bắt nạt ta, đánh chửi ta, hiện tại ta muốn chạy đi tìm phụ thân ta, một lát nữa khẳng định có gia đinh tới tìm ta, muốn bắt ta về đánh một trận, xin cô nương thương xót, giúp ta đi.”

Nói xong lại nhét bạc vào trong tay Nhã Phượng, dắt ngựa trốn vào trong một con hẻm nhỏ. Gã sai vặt La Phi đương nhiên cũng đi vào theo, nhỏ giọng than thở: “Thiếu gia, người nói xấu phu nhân như vậy, thật sự tốt sao?”

La Đàn quay đầy hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Ngậm miệng, ta nghe thấy tiếng vó ngựa rồi, không nhanh nghĩ cách làm thế nào bây giờ đi, không thể để bị bắt về?”

Rất nhanh, mười mấy con ngựa đã đuổi tới lối rẽ, một trung niên dẫn đầu ý bảo dừng lại, hỏi Nhã Phượng: “Cô nương có nhìn thấy hai người trẻ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.