Edit: windy
Tĩnh Thục ôn nhu dùng khăn lau lau nước mắt cho nàng: “Nha đầu ngốc, đây là chuyện tốt, khóc cái gì.”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng chính mình cũng đã rơi lệ. Một cô nương không thể quyết định vận mệnh chính mình, có thể có một nhân duyên tốt, là có bao nhiêu khó có được. Hiện tại nàng không chê chủ ý của La Đàn ngu ngốc nữa, chỉ muốn nếu có thể nhanh thành thân, ở giữa không xảy ra sai lầm là được. Đêm dài lắm mộng, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. May ở đây cách Kinh thành khá xa, Quận vương phi, Nhị thái thái, thủ đoạn các nàng có lợi hại, cũng rất khó duỗi đến chỗ này, huống chi còn có một Trần Thần nhìn rõ mọi việc bảo vệ ở nơi này nữa, có thể an phận ở một góc, thật sự là may mắn của các nàng.
Chử Bình nhớ tới một chuyện, bổ sung thêm: “Tam gia bảo ta hỏi thăm Tiểu Hoàn, ta cũng hỏi, đứa nhỏ trong bụng nàng không sao, nghe nói là Nhị phu nhân Thẩm thị ăn cái gì không sạch sẽ, vì việc này, Thẩm phu nhân đã bị phạt nặng, nghe nói bệnh không dậy nổi rồi. Cho Tiểu Hoàn danh phận thiếp thất, để cho nàng dưỡng tốt.”
“Cho La gia biết rõ ý tứ, tiếp theo liền xem bọn họ làm thế nào rồi.” Chu Lãng bình tĩnh nói.
La gia quả nhiên theo tiếng mà đến, ngày hôm sau mời quan viên cùng người trọng yếu trong tộc mang theo lễ vật cùng chim nhạn tới cầu hôn, qua mấy ngày bà mối tới đưa lên thiếp canh của La Đàn, cũng mang đi thiếp canh của Nhã Phượng.
Sau khi trao đổi thiếp canh, phát hiện là đại cát đại lợi, hai nhà đều rất cao hứng. Kế tiếp nước chạy càng thuận, bà mối kia tựa như mỗi ngày đều tới cửa, vừa nói may mắn nói mọi người cao hứng, vừa đưa đến lễ hỏi, định ngày hôn lễ. Vì La gia tìm người tính toán qua, năm nay là năm thiên hi địa an chi của La Đàn, cho nên hôn lễ không thể kéo dài tới sang năm, liền định làm vào tháng chạp.
16 tháng chạp là ngày hoàng đạo, nên cưới gả.
Nhã Phượng mặc hỉ phục đỏ thẫm, trước khi ra cửa trịnh trọng cúi đầu với Chu Lãng cùng Tĩnh Thục: “Tam ca tam tẩu có ân tái tạo với muội, suốt đời khó quên, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình.”
Tĩnh Thục đỡ bụng bầu hơn tám tháng cười đến sáng lạn: “Tiểu Nhã, muội là cô nương tốt, nên có nhân duyên tốt như vậy. Chúng ta cũng chỉ hi vọng các muội hòa thuận mĩ mãn, nói cái gì mà ân tình chứ, về sau muội sống tốt với La Đàn, hiếu kính người La gia, chúng ta đều an tâm.”
Chu Lãng đỡ nương tử quét mặt một vòng cửa, cười nói: “Mau đi đi, tân lang sắp gấp đến tự mình chạy vào rồi.”
Tiểu Nhã đầu đội khăn voan được hắn nắm tay lên kiệu hoa, dọc theo đường đi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vẫn không thể tin được đây là sự thật, từ ngày kết duyên ấy, trong lòng nàng liền không kiên định, rất lo lắng xảy ra chuyện. Mãi đến khi bái đường, vào động phòng, gỡ khăn trùm đầu xuống, uống rượu hợp cẩn, kết đồng tâm, hắn lột sạch xiêm y của nàng, nàng cảm giác tựa như ảo mộng, thật muốn cắn mình một cái xem có đau hay không.
Lúc