Thục Nữ Dụ Phu

Chương 79: Chương 79: Thiếu






Edit: windy

Tĩnh Thục không để ý tới hắn, chỉ cúi đầu nhìn nữ nhi gương mặt đáng yêu.

Hắn bị lạnh nhạt cực kì không cam lòng, có nữ nhi rồi, không cần phu quân rồi hả?

Tay hắn duỗi ra, bỗng dưng bắt lấy một bên để không xoa nắn, thân thể dính sát vào phía sau lưng nàng, hơi thở nóng bỏng phun phun ở gáy nàng. Một cảm giác nóng bừng đột nhiên tập kích lên má, mặt tiểu nương tử nháy mắt đỏ bừng như lửa, đại não trở nên mơ hồ, đến nói cũng không nói hoàn chỉnh.

Khóe môi hắn cong nhẹ, nhìn gương mặt tiểu nương tử càng ngày càng nóng bỏng, lộ ra nụ cười biến thái, dùng răn cắn cắn vành tai nàng nói nhỏ: “Thân thể dưỡng tốt chưa? Nàng cũng muốn ta phải không?”

“Ai muốn rồi hả? Đừng có nháo, nữ nhi bị đói rồi.” Nàng đỏ mặt không chịu thừa nhận, chỉ lấy nữ nhi là bia chắn.

Hắn chậm rãi buông nàng ra, lúc nàng cho rằng hắn buông ra, trong lòng âm thầm kêu may, rồi đột nhiên giữ chặt eo nàng, giữa tiếng kinh hô kéo nàng vào trong ngực, dựa trong bờ ngực ấm nóng của hắn. “Làm gì vậy? Mau buông tay!” Tĩnh Thục vừa sợ vừa giận, thân thể theo bản năng vùng vẫy đòi ra, lại bị hắn giữ lại, nữ nhi cũng không chịu ăn nữa, đôi mắt đen lúng liếng mở to mắt nhìn phụ mẫu chơi đùa.

Mặt để trên bờ vai nàng, chóp mũi chọc chọc má nàng, gáy ngọc, vành tai, Chu Lãng yêu say đắm hương thơm của nàng, thật muốn làm càn giữ lại miệng nhỏ của nàng hút thật mạnh, nghe nàng kêu nhẹ, cũng muốn liều lĩnh thả thứ to lớn kia ra, hành hạ nàng phong phú, để cho nương tử xinh đẹp trong lòng hắn hòa tan như nước.

“Tĩnh Thục, để bà vú ôm nữ nhi đi thôi, được không?” Hắn khàn giọng cầu xin.

“Chỉ là, con mới nhỏ như vậy, ta không nỡ.” Tiểu nương tử thấp giọng nói.

“Vậy nàng bỏ được để ta chịu khổ? Một năm nay còn không được thoải mái một lần, ta cũng không nỡ để nàng đau lòng, chưa bao giờ tìm nữ nhân khác giải tỏa. Nương tử, sáng sớm mau ta phải đến quân doanh, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Nếu không ngày mai tinh thần ta không tốt, đao thương không có mắt, ngộ nhỡ…” Chu Lãng cúi đầu dựa trên vai nàng, không có sức lực kể khổ.

“Không cho chàng nói bừa.” Tiểu nương tử lo lắng dơ tay che lại miệng của hắn, bị hắn nắm lấy hung hăng hôn một cái, phát ra tiếng chụt chụt.

Nàng cúi đầu nhìn nữ nhi ngoan ngoãn, cong cong môi. Nữ nhi thấy mẫu thân bĩu môi, cũng học theo, đem môi nhỏ hồng hào của mình cong lên. Tĩnh Thục quay đầu nhìn Chu Lãng: “Chàng bỏ được để con ra phòng khác ngủ sao?”

“Không nỡ, chỉ là, đã không nhịn được rồi.” Hắn ôm lấy mông đẹp của nàng, đặt lên phía trên đùi mình, căng đến làm hắn có chút đau đớn, khiến cho hắn thật sự muốn đẩy ngã hắn, đè nàng ra, để nàng ở dưới thân hắn uyển chuyển ngâm nga.

Gương mặt tiểu nương tử trắng nõn đỏ ửng lên, chung quy là không đành lòng để phu quân nghỉ ngơi không tốt, giương giọng gọi bà vú.

“Các ngươi chăm sóc nàng, không được tham ngủ đè đến nàng, nếu nàng khóc, các ngươi nhất định phải nhìn một cái là xảy ra chuyện gì.”

Tĩnh Thục căn dặn, ôm đứa nhỏ không nỡ buông tay.

Hai vú bà đương nhiên biết quy tắc, đứa nhỏ đại hộ mới hơn tháng đều là bà vú coi, vì để buổi tối không ảnh hưởng nam nhân nghỉ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.